Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 207

Hai tay ôm ngực bình tĩnh, nam tử nhắm mắt dựa vào vách tường, lúc này hắn đột nhiên mở hai mắt, cả kinh thấy thiếu niên xâm nhập nơi này, chỉ trong nháy mắt đã đánh bại năm đồng bọn cấp ba sao của hắn, tốc độ quả thực nhanh quá mức tưởng tượng, hắn cảnh giác nhìn qua, chiến đấu đã kết thúc, cho dù hắn muốn ra tay ngăn cản cũng không kịp.

"Ngươi…" Nam tử hoảng hốt, đang muốn rút binh khí tùy thân ra đối địch, Dịch Vân lại chớp mắt vượt qua mấy trượng phóng tới trước người hắn, một chưởng ấn lên ngực hắn.

Đơn giản một chưởng, một chiêu không hề hoa xảo, nam tử lại hoàn toàn không thể ứng phó hóa giải một chưởng này, ngay cả động thân tránh né cũng làm không được.

Khi Dịch Vân nhẹ nhàng đặt một chưởng lên ngực hắn, toàn thân gã liền kịch chấn, một tiếng cũng không phát ra kịp, lập tức xụi lơ ngã xuống đất.

Nam tử này mạnh hơn các hộ vệ khác không ít, đã đạt tới bốn sao đỉnh phong, nhưng đặt trước mặt Cuồng cấp cường giả như Dịch Vân, ba sao chiến sĩ hay bốn sao vũ đồ cũng không khác gì lắm, tất cả đều không chịu nổi một kích.

Một con mèo lớn với một con mèo nhỏ đứng trước đầu mãnh hổ còn phân biệt ra sao?

Đồng dạng đều thành mồi ngon trong miệng nó thôi.

Đây là chênh lệch tinh cấp, chênh lệch tuyệt đối.

Dịch Vân lạnh lùng nhìn sáu thủ vệ nằm ngất trong phòng, tính cả nam tử cường tráng trong đó, tính cả sáu đại hán bưu hãn ngoài cửa kia, tổng cộng là 12 người, đều bị hắn một chưởng vỡ xương ngực, kinh mạch toàn thân tan nát hơn phân nửa.

Bọn họ sẽ không chết, chỉ là sau này không thể tu luyện công pháp gì nữa, thân phận võ giả coi như vứt bỏ, ngày sau chỉ có thể như dân chúng bình thường an phận sống qua ngày.

Trợ trụ làm ác là tội, đó cũng là trừng phạt Dịch Vân cho bọn hắn.

Việc này phát sinh quá mức đột ngột, trong chớp mắt toàn trường chỉ còn mỗi Dịch Vân, những người khác nằm dưới đất không rõ sống chết.

Hai tên trung niên nam nữ thấy đám đại hán dữ tợn bị đánh thương tích đầy mình, biểu tình vô cùng hoảng sợ nhìn Dịch Vân, toàn thân lạnh run co lại một góc.

"Là ở bên trong phòng sao?" Dịch Vân chỉ vào cánh cửa đóng chặt, nhạt giọng hỏi bọn họ.

Hai tên trung niên nam nữ nghe vậy giật mình kinh lặng, còn không kịp phản ứng thì một tiếng hoảng sợ non nớt từ trong cửa truyền ra: "Ngươi không được lại đây! Van ngươi, đừng lại đây, ô ô ô…"

Rồi một tiếng ngang ngược kiêu ngạo vô cùng vang lên, giọng nam vô cùng phóng đãng, cười nói: "Tiểu bảo bối nhận mệnh đi a, cho dù có kêu lớn cũng vô dụng, toàn thành này làm gì có người dám chống lại cha ta, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn một chút, trở thành nữ nhân Tra Lý ta, ngày sau nghe lời ta, Tra Lý ta bảo đảm người nhà ngươi hoàn hảo sống tốt qua ngày, cho nên, bé cưng ngoan đi nhé, hồng hoàn (trinh tiết) của ngươi Tra Lý ta muốn chắc rồi, hắc hắc hắc!"

Dịch Vân lúc này không cần hỏi lại cũng biết gã con thành chủ này đang ở ngay phía sau cửa.

Tra Lý xé nát quần áo trên người cô gái, lại quẳng nàng lên giường, chính hắn cũng cởi sạch, hỏa tinh sớm thẳng tắp, đang định phóng lên giường, tiếng la van cầu của cô gái… đột nhiên cửa phòng bị người đập "phanh" một tiếng, văng ra một bên.

Chỉ thấy một gã còn trẻ hơn hắn, chưa bao giờ thấy qua.

Tra Lý đang lúc hứng thú, nhìn thấy thời khắc mấu chốt có người xông ra quấy rầy nhã hứng của hắn, lớn tiếng quát: "Người ở ngoài chết hết rồi sao? Thế nào để cho người ngoài tiến vào làm phiền bổn thiếu gia? Còn không mau đưa hắn ra ngoài, nhớ kỹ, đánh gãy tứ chi hắn xong rồi quăng vào nhà lao, đợi bản thiếu gia ngày sau rảnh rỗi chơi đùa với hắn!"

Dịch Vân vừa đi vào cửa phòng, liền phát hiện một nam tử trần như nhộng, ước chừng hơn 20 tuổi, sắc mặt đen đen, đôi mắt nhỏ xíu như hạt đậu, diện mạo hèn hạ, biểu tình hung hãn, cây gậy dưới thân dựng lên, hiển nhiên là đang ở trạng thái hưng phấn…

Mà nữ tử nằm ở trên giường cạnh hắn, toàn thân cũng sạch sẽ, còn vài mảnh vải dính trên người nàng, khắp giường vải vụn văng tứ tung, hiển nhiên quần áo của nàng bị vũ lực xé tan, lúc này tóc dài hỗn loạn không chịu nổi, mặt còn vương nước mắt, lộ vẻ hoảng sợ nhìn khác không mời mà đến.

"Người đâu? Còn không mau lăn ra đây cho bản thiếu gia?" Tra Lý vẫn như cũ lớn tiếng gào thét, hoàn toàn không hiểu tình huống hiện tại.

Dịch Vân lúc này mới phát hiện tên con thành chủ kiêu ngạo này mới chỉ là một sao chiến sĩ mà thôi, so với bọn vệ sĩ bên ngoài còn thấp hơn nhiều.

Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, thì ra hắn nửa điểm thực lực cũng không có, chẳng qua bằng vào quyền thế cha hắn, cáo mượn oai hùm làm chuyện ác.

Nhẹ nhàng nhảy một cái, nháy mắt Dịch Vân vọt tới trước mặt Tra Lý, tay phải làm như không có chuyện gì đặt lên vai hắn, tươi sáng cười nói: "Không cần kêu, thủ hạ bên ngoài tuy rằng không chết nhưng cũng không khác lắm, bây giờ đến phiên ngươi!"

Tra Lý thấy thiếu niên phiêu phiêu hiện ra trước mặt hắn, khi bàn tay hắn tiếp xúc vai gã, một cảm giác đau đớn toàn thân ập đến, sau đó tiếng xương vỡ liên tiếp vang lên trong tai, hắn đang muốn phản kháng thì lại phát hiện thân thể bị một lực đạo trầm trọng áp lên, động đậy một phân cũng không được.

"Ngươi… ngươi đến tột cùng là ai?" vai liên tục truyền đến đau đớn, căn bản không phải loại ăn chơi trác táng như hắn có khả năng chịu đựng, hắn la lớn kêu lên: "Cha ta là thành chủ vĩ đại nhất, nếu ngươi dám đả thương ta, cha ta tuyệt đối không tha cho ngươi!"

Dịch Vân tựa như không nghe thấy uy hiếp của Tra Lý, mắt lành lạnh nhìn gã, nhàn nhạt nói: "Nếu ta nghe không sai, ngươi vừa rồi nói đánh gãy tứ chi ta, rồi cho thủ hạ quẳng ta vào đại lao a?"

Nói xong, Dịch Vân một tay gắt gao chế trụ vai Tra Lý, đột nhiên mạnh mẽ phát lực giơ hắn lên, nhẹ nhàng như nâng mèo con, tiện tay ném hắn ra ngoài.

Dịch Vân nhẹ nhàng dùng lực, nhưng người Tra Lý như bao cát bay ra ngoài cực nhanh, cực mạnh, từ đầu vai trở xuống, khoảnh khắc đó nguyên cánh tay phải của đại thiếu gia rách ra rớt xuống dưới.

"Aa…a….aaa!"

Tra Lý té xuống đất, chỗ cụt tay máu trào ra như suối phun, đại thiếu gia bình thường vẫn sống an nhàn sung sướng, cho tới bây giờ chỉ có hắn khi dễ người khác, đã từng chịu qua đau đớn chút nào đâu? Hét lên một tiếng hãi hùng, lập tức bất tỉnh.

Dịch Vân đi lại cạnh người Tra Lý, hắn cũng không muốn giết gã này, chỉ một cước đá hắn ra khỏi phòng, thuận tiện lấy đấu khí chặn vết thương trên chỗ tay cụt, khiến máu ngừng chảy.

Sau khi trở lại đại sảnh, hắn không để ý tới hai trung niên nam nữ kia đang luống cuống la lên, thuận tay ném sáu người hôn mê kể cả Tra Lý cụt tay, lần lượt ném ra ngoài đường cái y như phế vật.

Sau đó, hắn đi lại gần nam nữ đang rét run co lại góc tường, cúi người lấy ra một túi kim tệ nói: "Khoản tiền tài này để lại cho các ngươi giải quyết tốt hậu quả a, nếu thành chủ khởi binh hỏi tội, các ngươi chỉ cần nói không biết ta là tốt rồi, ta nghĩ hẳn quân binh cũng không làm khó dễ các ngươi!

Dứt lời, Dịch Vân liền quay đầu đi ra khỏi phòng.

Khi Dịch Vân đi ra liền phát hiện trên đường lớn đã bị mấy ngàn dân chúng vây quanh, mà 12 đại hán vạm vỡ còn đang hôn mê kia, trong đó còn có một gã cụt một tay, thân thể trống trơn, hắn chính là tên đốn mạt mà ai nấy trong thành nghe thấy đều biến sắc, con trai thành chủ, Tra Lý.

Dịch Vân đột nhiên thấy nhiều người vây xem như vậy, trong lòng phiền chán, lập tức len qua đám đông rời đi, nhanh chóng đi đến chỗ không người vận kình nhảy lên tường đá cao hơn 10 thước, nhắm bên ngoài thành phóng ra.

Vào lúc này, trong cái phòng vỡ tan kia, cô gái xuýt chút nữa chịu khổ bởi nanh vuốt Tra Lý vội vàng khoác quần áo lên người, cũng không đợi chỉnh tề, liền chạy ra ngoài, muốn tìm kiếm người thiếu niên cứu nàng trong lúc nguy nan, trước mắt nàng là đám đông nghìn nghịt vây xem, nhìn quanh nhưng không thấy thiếu niên tóc đen làm nàng ấn tương sâu sắc.

……

Dịch Vân rời thành hơn cây số vào trong rừng cây, tìm một địa phương trống trải ngồi xuống, hắn lấy hai bình rượu từ trong Hồng Liên ra, một bình cho Cầu Cầu, khiến nó mừng rỡ quẩy đuôi, thân thể lẫn tinh thần thoải mái, hắn đem toàn bộ chuyện không vui quăng ra sau đầu, ngửa đầu uống rượu.

Rượu vừa vào miệng, một cỗ nhiệt khí từ trong cơ thể trào dâng, cảm giác say sảng khoái, tuyệt vời cũng theo lên, đây là loại cảm giác mà rượu mang lại, hắn càng ngày càng thích loại men say thâm trầm này, tư vị thật tuyệt diệu.

Lại uống một ngụm rượu nữa, lại nghe Môn La bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu tửm ngươi vừa rồi vì sao chỉ đánh bị thương, hủy bỏ tu vi đám người kia, mà không chém tiệt chúng nó đi?"

Dịch Vân ngẩn ra, cười nói: "Lão đại ngươi nói kỳ! Ta với bọn chúng không oán không thù, hủy bỏ tu vi bọn họ, cộng với chém đứt cánh tay tên kia đã là giáo huấn mạnh tay lắm rồi, cần gì đuổi tận giết tuyệt đâu?"

Môn La nghe vậy trầm mặc, lát sau thở dài một hơi: "Tiểu tử, việc này ngươi làm chắc là đúng, nhưng nghĩ muốn giúp người không phải đơn giản như ngươi suy nghĩ đâu…quên đi, việc này liền để ngươi xử lý đi, ta không nói thêm làm gì…"

Dứt lời, Môn La lập tức hóa thành lưu quang tiến vào Hồng Liên.

Dịch Vân thấy Môn La phản ứng khác lạ, nhưng không nghĩ nhiều, lại uống thêm một ngụm, cảm thấy tạm đủ, còn một nửa bình quẳng cho Cầu Cầu, chính hắn không uống thêm nữa.

Rượu là vật cay, uống ít thì mê say, hương vị dù cay nhưng sau ngọt, nếu uống đến say mèm thì ngược lại không đẹp.

Dịch Vân chỉ uống lướt qua, hưởng lấy tư vị đẹp nhất khi vừa say tới.

Lúc này ánh mặt trời vừa hạ xuống phía Tây, sắc trời cũng tối dần.

Sự kiện vừa phát sinh kia, Dịch Vân cũng không nghĩ quay lại Nhân thành nghỉ qua đêm, dù sao trong lúc rảnh rỗi, ở chỗ này tu luyện luôn cũng tốt.

Hắn đã đạt tới lục tinh sơ giai lĩnh vực, tốc độ luyện hóa ma lực và đấu khí đều nhanh hơn cấp bậc năm sao rất nhiều, Kỳ Vũ Ma Đấu đại hội không đến một tháng nữa là khai mạc, tuy rằng hắn tự biết trong thời gian ngắn ngủi muốn thăng lên một giai là chuyện không có khả năng, nhưng Dịch Vân vẫn tận dụng từng giây từng phút, không lãng phí chút thời gian nào tăng thực lực bản thân.

Trong khoảnh khắc, thủy hỏa nguyên tố bốn phía nhanh chóng tụ lại, tạo thành một dòng xoáy vô hình mãnh liệt xoay quanh thân thể Dịch Vân.

Nửa canh giờ sau. Text được lấy tại Truyện FULL

Dịch Vân đột nhiên từ trạng thái tu luyện bừng tỉnh, hắn nghe thấy một tiếng chân di chuyển cực nhỏ vang lên trong rừng rậm, đang chậm rãi hướng chỗ hắn đi đến.

Hắn lựa chọn chỗ này nghỉ tạm, là do vị trí vắng vẻ lại cách xa Nhân thành, sắc trời lúc này đen thui, chính là thời điểm dùng cơm, theo lý mà nói hiện tại không có khả năng có người đến chỗ hẻo lánh thế này mới đúng.

Hắn sinh tâm cảnh giác, nín thở chờ đợi.

Một hồi sau, một bóng người từ trong rừng rậm đi ra, khi tới vị trí trống trãi hắn đang ngồi, thì ra là một cô gái nhỏ xinh tóc màu hồng.

Dịch Vân nhìn nàng, tựa như có chút quen mắt, hắn hồi tưởng một chút, cô gái kia vừa thấy Dịch Vân liền giật mình chết lặng đương trường, lát sau lại mang thần tình vui sướng kinh ngạc kêu lên: "Quả nhiên là đại ca ân nhân, ta rốt cục tìm được ngươi!"

Cô bé này, một đầu tóc dài đỏ hồng, một đôi mắt đen to như chuông đồng, trên mặt còn đọng nét trẻ con, nhưng đã lộ nét xinh đẹp động lòng người, có thể đoán được tương lai một khi trưởng thành nhất định là một tuyệt đại giai nhân gây tai họa nhân gian.

Dịch Vân vừa nghe tiếng kêu to của nàng, lập tức nhận ra nàng là thiếu nữ chút nữa chịu khổ bởi tên khốn Tra Lý.

Người thiếu nữ này đến quá mức đột ngột, Dịch Vân căn bản không kịp phản ứng, chỉ thấy cô gái hưng phấn chạy tới trước mặt hắn, vô cùng thân thiết kêu lên: "Ân nhân đại ca, ngươi không nói một lời liền rời đi, ta vẫn muốn tìm ngươi, đối diện ngươi nói một lời cảm ơn!"

Nhìn cô gái phản ứng nhiệt tình, Dịch Vân ngây ngây nói: "Cô là cô gái kia ở Nhân thành? Không lâu trước bị tên hư đốn kia đùa cợt, bây giờ tốt rồi chứ?"

Cô gái nghe vậy nhất thời trầm mặc, nghiến răng nói: "Thật phiền đến đại ca! Ta thà rằng chết đi, cũng không nguyện ý bị tên Tra Lý ác nhân kia chà đạp, nếu thật bị hắn hạ nhục, ta liền một đao cắt cổ tuyệt không sống tạm đến bây giờ!"

Dịch Vân nghe cô gái nói kiên quyết như thế, nhìn thiếu nữ này xem ra chỉ 12-13 tuổi, tính lại nóng như lửa, hai tròng mắt xanh lam phát ra tia quyết liệt, hắn không hề hoài nghi tính chân thật trong lời nói vừa rồi.

"Cô thế nào tìm được tới đây?" Dịch Vân hít sâu một hơi, suy nghĩ một chút, khó hiểu hỏi.

Hắn hiện tại trú trong rừng núi cách Nhân thành hơn cây số, bốn phía cây cối rậm rạp, muốn tìm thấy hắn y như mò kim đáy biển, không phải một câu Vận Khí là có thể giải thích.

Cô gái suy nghĩ một hồi, gãi gãi đầu, cười nói: "Ta cũng không biết cái gì, vừa rồi trong phòng chợt thấy ân nhân đại ca xông vào cứu ta, liền có một cảm giác cực kỳ thân thiết, ta một đường đi theo tia cảm giác này, mới tìm được đại ca ngươi."

Hơi thở thân cận? Cảm giác? Đây là cách nói gì đây…?

Dịch Vân nghe vậy cười khổ một trận, đây là lời giải thích kiểu gì cơ chứ? Huyền diệu cao xa quá, cio như là không nói còn hơn.

"Cô tên gọi là gì?" Dịch Vân hỏi.

Cô gái nghe vậy vui vẻ cười nói, tuy là đêm tối, nhưng nụ cười của nàng giống như ánh mặt trời rực rỡ: "Tên của ta là A Lôi Lạp!"

Bình Luận (0)
Comment