Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 231

Đêm qua đi, ngày thi đấu thứ hai sẽ lập tức bắt đầu.

Bên ngoài tràng thi đấu hình tròn to lớn, người đông nghìn nghịt. Theo sau đội ngũ của Thiên Phong học viện đi trên đường do mấy vạn binh sĩ của Kỳ Vũ đế quốc dùng tường người để mở ra, Dịch Vân đưa mắt nhìn cảnh tượng biển người đông nghìn nghịt bên ngoài, kéo dài chừng vài dặm. Số người có nói ít cũng phải hơn vài chục vạn.

Hỏi ra, hắn mới biết, hoá ra là đến xem trận đấu tiến hành. Không chỉ có ba mươi vạn người ở bên trong tràng thi đấu mà ở bên ngoài cũng dựng lên mấy trăm đài truyền phát tin, dùng ma pháp để truyền phát tình hình diễn biến của thi đấu. Nói cách khác, bất kỳ trận đấu nào cũng diễn ra dưới mắt của mấy trăm vạn người, thậm chí càng nhiều hơn. Bởi vì nơi có thể nhìn thấy hình ảnh ma pháp cũng không chỉ có riêng chỗ này.

Quy mô lớn như thế thật khiến người khác giật mình, Khó trách mười năm một lần Kỳ Vũ ma đấu đại hội cũng đồng thời được gọi là lễ mừng mười năm của Kỳ Vũ đế quốc. Lễ mừng này sẽ lan rộng đến bất kỳ một góc nào trong đế quốc. Hơn hai trăm vạn người dân của đế quốc đều muốn tham dự vào trong đó.

Trận thi đấu ngày hôm nay, Dịch Vân là người thứ nhất ra trận của Thiên Phong học viện. Mà may mắn của ngày hôm qua cũng kéo dài. Chín đồng bạn khác trải qua rút thăm, đối thủ có thực lực yếu nhất cũng là Sáu tinh trung giai. Mà hắn ngẫu nhiên lấy được chỉ là một sáu tinh sơ giai võ cuồng, cũng đồng dạng với Á Các bị hắn đánh bại lúc trước, là võ giả tu luyện Thuỷ hệ đấu khí. Nhưng là thực lực yếu hơn Á Các không chỉ một bậc. Đối với Dịch Vân mà nói, có thể nói rằng không có chút uy hiếp nào.

Hắn vừa lên tràng, cũng chỉ dùng Bốn tinh ma pháp Triệu hồi Viêm báo, đem đối phương ngăn lại ở bên ngoài cự ly an toàn. Lại cùng lúc sử dụng thêm hai cái ma pháp Ngũ tinh lĩnh vực Xích diễm hoả hải cùng Tam long viêm vũ, đem đối thủ vây hãm tại mười mét bên ngoài, không thể đến gần người được chút nào. Cứ như vậy đem một thân đấu khí của đối phương hao tổn sạch. Trước khi thời gian nửa canh giờ của trận đấu kết thúc, cuối cùng cũng làm cho đối thủ Sơ giai võ cuồng phải giơ hai tay đầu hàng, nhận thua.

Cùng một dạng với trận đấu ngày hôm qua, đều đạt thắng lợi tại lúc thời gian sắp hết. Ở trong mắt những người khác, hắn là may mắn thắng được, đối thủ cũng là thua uất ức. Đây là một trận đấu tiêu chuẩn thấp. Ngoại trừ một số rất ít người, căn bản là không có người đặt trận đấu nhàm chán này vào mắt.

Trên khán đài của khu khách quý, khoé miệng của một gã lam nhận lộ ra ý cười đầy hứng thú. Trận đấu thứ nhất vừa mới kết thúc, hắn đã uống hết nửa bình rượu. Dưới ánh mắt kinh ngạc cùng khó hiểu của mọi người, hắn đứng dậy đi ra khỏi khu khách quý. Trận đấu tiếp theo muốn bắt đầu, nhưng hắn không có hứng thú nhìn nữa.

Năm canh giờ sau, ngày thi đấu thứ hai toàn bộ tuyên bố kết thúc. Tất cả các thành viên của Thiên Phong học viện đều thuận lợi thông qua trận đấu thứ hai.

Trên đường về, Khắc Lý Mạn đến bên cạnh, vừa cười vừa nói: "Tát Nhĩ Mạn học đệ, ngươi là một thanh viên yếu nhất trong chúng ta. Vốn ta cũng lo lắng nhất là tình huống của ngươi. Rất sợ ngươi sẽ thua ngay trận đấu ở ngày đầu tiên, trở thành gánh nặng của mọi người chúng ta. Không ngờ rằng vận khí của ngươi thật không sai, hai trận liên tiếp đều rút phải đối thủ chỉ vẻn vẹn là sơ giai. Nhưng là, đại hội bây giờ đã đào thải hầu hết những người dự thi có thực lực yếu. Khó khăn của những trận đấu sau sẽ tăng nhiều. Tiếp tục sẽ không dễ dàng có được may mắn như hai ngày hôm nay. Hy vọng ngươi có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt, xuất ra toàn bộ thực lực của ngươi. Nếu có thể mà nói, hy vọng ngươi có thể thắng thêm vài trận đấu cho Thiên Phong học viện chúng ta rồi hãy bị thua. Như vậy, chúng ta có thể giảm bớt gánh nặng, tăng thêm cơ hội đánh vào hạng trăm cường của chín người chúng ta."

Khắc Lý Mạn là người mạnh nhất của Thiên Phong học viện, cũng là "Đội trưởng" do mười người dự thi bọn hắn đề cử ra. Lời nói này của hắn mặc dù chói tai, luôn mồm nói Dịch Vân sẽ bại nhưng Dịch Vân cũng không có tính toán gì. Trải qua hai ngày ở chung này, hắn cũng biết tính cách của Khắc Lý Mạn chính là thẳng thắn, có gì nói nấy. Đây cũng là muốn nhắc nhở cho hắn biết trận đấu tiếp theo không dễ dàng mà thôi.

Trong cái nhìn của mọi người, Dịch Vân mới vẻn vẹn bước vào trình độ Lục tinh trung giai. Chỉ mấy trận thi đấu mà thôi, Mễ Nặc hy vọng Dịch Vân có thể đánh vào danh sách trăm cường cũng coi như thành tích tốt. Mà những người khác, bao gồm các giáo viên cùng với phó viện trưởng Ca Đức, không người nào có tin tưởng lạc quan như vậy.

Lúc này, một gã học viên gọi là Ước Hàn cũng xen vào nói: "Đội trưởng Khắc Lý Mạn nói đúng! Bắt đầu từ trận đấu thứ ba, từng trận đều là ngạnh chiến. Nếu vận khí tốt một chút, gặp được đối thủ có trình độ trung giai. Vận khí kém, sẽ là cao giai hoặc trình độ đỉnh phong. Sẽ không có khả năng may mắn gặp được đối thủ sơ giai.

"Bởi vậy, ngươi đừng hy vọng xa vời sẽ tiếp tục kéo dài được vận may của hai ngày nay. Lợi dụng thời gian đêm nay, ngươi hay là nghĩ lại phải đối mặt với trận đấu ngày mai như thế nào đi!"

Ước Hàn là Lục tinh cao giai cường giả. Bắt đầu từ lúc Dịch Vân kéo Á Các xuống, thuận lợi lấy được tư cách dự thi, hắn liền xem Dịch Vân không vừa mắt.

Kỳ Vũ ma đấu đại hội là cuộc tranh tài có tiêu chuẩn cao, là nơi hội tụ của cường giả của các học viện lớn. Đối với cuộc tranh tài cấp độ cao, cường giả như rừng, quái kiệt tầng tầng lớp lớp. Cao giai cường giả, đứng trong năm vị trí đầu tại Thiên Phong học viện như hắn cũng không khỏi lâm vào run sợ.

Nhưng là, Dịch Vân đối mặt với những trận đấu như vậy đều thản nhiên chấn định. Trên người hắn có một cỗ khí chất đặc biệt, vững vàng, bình tĩnh, phảng phất như là đã dự tính trước được, hoặc là căn bản không đem trận đấu như vậy để vào mắt. Loại khí độ này là tự nhiên thiên thành (trời sinh đã có, tự nhiên đã có), người khác muốn học cũng không được, hắn cũng không có khả năng có được.

Đối mặt với một người như vậy, hắn đột nhiên có một loại ảo giác không bằng người ta. Rõ ràng thực lực của mình hơn xa đối phương. Nếu là trận đấu, hắn có tự tin dễ dàng đem Dịch Vân dẫm nát dưới chân. Nhưng là đối với khí độ thản nhiên biểu hiện ra bên ngoài của hắn rồi lại có loại cảm giác nhìn không thấu. Ước Hàn rất không thích loại cảm giác này. Bởi vậy, hắn cũng rất không thích Dịch Vân, cùng vừa nhìn đã thấy không vừa mắt. Chỉ cần tìm được cơ hội, nhất định phải châm chọc hắn một hai câu mới có thể vui sướng.

Nhưng là, hắn thất vọng rồi.

Dịch Vân quay đầu lại liếc mắt nhìn Khắc Lý Mạn cùng hắn một cái, gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được, cũng mỉm cười.

Hắn hiểu được, hiểu được rằng lo lắng về gánh nặng của bọn họ là dư thừa. Mà mục tiêu trong mắt hắn, bọn họ vĩnh viễn cũng không thể rõ. Trong lòng Ước Hàn thất vọng: "Chết tiệt! Chính là loại phản ứng khí độ này, luôn làm ta không biết vì sao mà dựng hết tóc gáy!"

Ca Đức phó viện trưởng đi phía sau mọi người, vẫn luôn nhìn phản ứng đối đáp giữa ba người. Cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng lại trên người Dịch Vân, nói lẩm bẩm: "Thực lực rõ ràng mới bước vào trung giai. Trong mười người, hắn là yếu nhất. Nhưng là, cỗ khí thế trầm ổn hơn so với những người khác từ đâu mà đến? Ẩn tàng mà không lộ, ngoài sáng mà ẩn mật. Thật sự khó mà tin được dạng tâm cảnh khí độ này lại hiện ra trên người một thiếu niên mới 17 tuổi. Học viên này không phải bình thường a! Ta bắt đầu có chút hiểu được ý tưởng của Mễ Nặc viện trưởng rồi."

Ngày thứ ba của đại hội bắt đầu rồi.

Quả nhiên liền giống như những gì Khắc Lý Mạn nói ngày hôm qua. Tiêu chuẩn của đại hội từ trận đấu thứ ba bắt đầu tăng lên. Trong chín người bọn họ, đối thủ của năm người là Lục tinh trung giai, mà có người gặp phải đối thủ Lục tinh cao giai.

Nhưng là, chỉ có một người là ngoại lệ.

Không biết nguyên nhân là do vận khí của Dịch vân cực kỳ tốt hay là còn có những nhân tố khác. Không ngờ lại để cho hắn rút trúng đối thủ là lục tinh sơ giai. Lần này là một Thuỷ hệ ma pháp sư Lục tinh sơ giai.

Hắn vẫn vận dụng chiến thuật giống như cũ, bức bách đối thủ tiêu hao chiến. Ngay tại lúc thời gian của trận đấu sắp kết thúc, đem thủy thuộc tính ma lực của đối phương hao tổn sạch sẽ, vô kinh vô hiểm thắng (không kinh hoàng, không nguy hiểm) được cuộc tranh tài này.

Làm sau khi toàn bộ trận đấu kết thúc, quần áo trên thân mọi người đều là bộ dáng rách tung toé, còn mang theo vết thương lớn nhỏ khác nhau trở lại chỗ trị liệu. Chỉ có Dịch Vân một thân sạch sẽ, cùng với tình hình của chín ngươi khác không hợp nhau, đặc biệt gây chú ý.

Đương nhiên, trong lòng Ước Hàn cùng một số học viên lại càng bất bình!

Ngay sau đó là ngày thứ tư, thứ năm, thẳng đến ngày thứ mười sáu của đại hội.

Khi đại hội rút thăm qua đi, đem trình tự trận đầu của ngày hôm nay đưa lên, nhìn sắp xếp định ra trên tờ danh sách, tất cả các thành viên của Thiên Phong học viện, bao gồm cả nhóm giáo viên, tất cả mọi người toàn bộ ngâ ngẩn cả người. Mà ngay cả Dịch Vân cũng vậy. "Tuyển thủ số 10 của Thiên Phong học viện đối chiến với tuyển thủ số 3 của Tháp Tháp Mã học viện, Lục tinh sơ giai võ cuồng!"

Mười sáu ngày liên tục, đối thủ của Dịch Vân, bất kể là võ giả hay là pháp sư, toàn bộ đều là trình độ sơ giai, cấp bậc thấp nhất của lục tinh. Không có lần nào ngoại lệ. Loại trùng hợp liên tiếp này thật là khiến cho người khác giật mình.

Phải biết rằng, cho đến ngày hôm qua, Kỳ Vũ ma đấu đại hội đã trải qua mười lăm ngày. Lấy số người bị đào thải mỗi ngày thì cũng đã có gần ba vạn năm nghìn tuyển thủ bị loại bỏ. Ngoại trừ một bộ phận cực kỳ nhỏ những người có vận khí đặc biệt tốt ra. Những người lưu lại không ai không phải là cường giả bên trong những học viện lớn của Kỳ Vũ đế quốc. Những tuyển thủ Lục tinh sơ giai gần như không thể lưu lại.

Mà Dịch Vân rút trúng lại chính là một trong số rất ít người có thực lực Lục tinh sơ giai đó. Đến lúc này lại có thể gặp được những tuyển thủ may mắn cũng là cấp bậc sơ giai giống mình. Đương nhiên, Dịch Vân cũng chính là một người trong số đó. Hơn nữa, cũng không phải chỉ vẻn vẹn có mấy lần mà thôi. Hắn đã liên tục mười sáu lần rút trúng đối thủ như thế.

Xác suất thấp như thế lại để cho hắn gặp được nhiều lần như vậy. Dạng vận khí này, thật sự cũng làm cho người khác khó mà tin được.

Khó trách ánh mắt của mọi người nhìn Dịch Vân, ngoại trừ kinh ngạc ra còn mang theo một ít thần sắc quái dị. Tất cả đều nghĩ thầm: "Vận khí của hắn thật sự là tốt quá mức đến kỳ lạ. Liên tục mười sáu lần a! Quá mức quỷ dị! Sẽ không phải là trong quá trình rút thăm của đại hội lần này tồn tại sự gian trá gì đi?"

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, mọi người đều lắc đầu: "Rút thăm thứ tự của Ma đấu đại hội đều từ ma pháp đến loạn số quyết định. Trong quá trình cũng có các viện trưởng của các học viện lớn cùng thành viên của Vương thất giám thị toàn bộ quá trình tiến hành. Không có khả năng xảy ra chuyện làm sai. Chỉ có thể nói vận khí của Dịch Vân thật sự quá tốt!"

Lúc này, trong lòng Môn La đang âm thầm cười nói: "Hóa ra nữ thần may mắn, cái nữ nhân thích ăn nộn thảo (thích trẻ con, người còn trẻ, thiếu niên…) này vẫn còn ở bên người tiểu tử này mà chưa đi a! Xem ra nàng vẫn quấn lấy. Rất tốt! Để lưu nàng lại, lần sau ta sẽ để cho tiểu tử này cởi quần áo nhiều thêm vài lần cho cô ăn no, nhìn đã mắt. No con mắt rồi thì cô càng không đi được nữa. Hắc hắc hắc!"

Trình tự trận đấu của Dịch Vân là xếp đầu tiên. Đối mặt với đối thủ chỉ có thực lực Lục tinh sơ giai. Hắn đương nhiên là giống như những trận đấu trước. Không tốn chút sức nào liền thắng trận đấu này.

Chỉ là, sau khi kết thúc đợt thi đấu của ngày thứ mười sáu, vượt ra ngoài dự liệu của mọi người. Khắc Lý Mạn, học viên mạnh nhất của Thiên Phong học viện, cũng là đội trưởng của đoàn đội Thiên Phong lần này, lại trở thành người bị loại bỏ đầu tiên trong số mười người bọn họ. Ngay cả danh sách Bách cường cũng không đánh vào được.

Kết quả như vậy làm rối loạn tất cả những bố trí từ trước của Thiên Phong học viện. Lấy thực lực của Khắc Lý Mạn thì hoàn toàn có cơ hội đánh vào Tam cường của đại hội. Không ngờ rằng lại thất bại ở thi đấu ngoài Bách cường.

Mễ Nặc vì kết quả này mà trầm mặc không nói. Sắc mặt của nhóm giáo viên thì xanh mét. Cảm xúc của toàn bộ các học viên dự thi đều hạ xuống thấp nhất. Bầu không khí ngưng trọng nặng nề bao trùm trong khu nghỉ ngơi của Thiên Phong học viện. Không ai ngờ được lại sẽ xuất hiện kết quả như vậy.

Tổn thất một gã tuyển thủ cực mạnh thua ngay ở ngoài danh sách Bách cường. Điều này chẳng khác nào thiếu đi một tuyển thủ mầm mống được xác định chắc chắn rằng có thể tiến nhập danh sách Thập cường. Hậu quả là trực tiếp đến thành tích cuối cùng của Thiên Phong học viện tại lần Ma đấu đại hội này. Không chỉ không thể đem thứ hạng của học viện nâng lên mà e rằng danh hiệu "Học viện thứ ba của đế quốc" cũng khó có thể giữ được.

Mà Dịch Vân cũng vì kết quả Như vậy mà có chút kinh ngạc. Không phải sự do sự thua thảm của Khắc Mạn Lý mà là do người đánh bại hắn. Người đạt tới Lục tinh đỉnh phong kia, không ngờ lại là đệ tử trực hệ của Lam Duy Nhĩ gia tộc, người đã từng là Tam ca của hắn.

Ma Đa Lam Duy Nhĩ

Buổi tối, vương cung của Kỳ Vũ đế quốc. Một đại viện cực kỳ xa hoa của Vương cung. Một lão giả thoáng trông có chút to béo đối diện với một nam tử tóc màu lam, ngồi trên ghế dựa, đang ngửa đầu uống cực phẩm rượu ngon, có vẻ khó xử nói: "Tạp Lỗ Tư tiên sinh! Hơn mười ngày nay, yêu cầu của ngày đối với việc rút thăm quyết định tuyển thủ dự thi của Ma đấu đại hội thật sự là làm khó ta."

"Như thế nào? "

Cái lão nhân béo này gọi là Ân Thái Khắc, cũng là Trương quán hiện nay của nhà triển lãm Cách Phi Nhĩ, từng tiếp đãi qua Tạp Lỗ Tư tại hội triển lãm ma binh Kinh Lôi. Bởi vậy, lần này đế vương Kỳ Vũ lại phái hắn đến để ứng phó với nhân vật đau đầu mà ngay cả toàn bộ đế quốc cũng không dám dễ dàng đắc tội này.

Tạp Lỗ Tư thực sự không phải người của Kỳ Vũ đế quốc, cũng không nguyện trung thành với bất kỳ thế lực của quốc gia nào. Nhưng đối với thực lực mạnh mẽ của hắn thì ba đế quốc lớn cũng có chút sợ hãi thật sâu. Không ai nguyện ý đi trêu chọc một cái cường giả dễ vui mừng dễ nóng giận như vậy. Đối với những gì hắn làm ra cũng đều cố hết sức nhường nhịn. Đối với yêu cầu của hắn cũng đều đem hết toàn lực để thoả mãn.

Mà đối mặt với sự đãi ngộ khách quý lễ tiết của mỗi đại đế quốc, hắn cũng làm ra hồi báo. Không phải là giúp bất kỳ đế quốc nào, mà chỉ là làm đến hai việc. Một là không trở thành địch của mỗi đại đế quốc. Hai là không giết thành viên trực hệ Hoàng thất của đế quốc. Chỉ có thế chứ không hơn.

Ân Thái Khắc vẻ mặt đau khổ nói: "Ngài liên tiếp yêu cầu ta động tay động chân tại đại hội trong mười sáu ngày. Đem tuyển thủ yếu nhất của đại hội lần này sắp xếp cho một tuyển thủ của Thiên Phong học viện. Việc làm bừa lúc này chỉ có thể làm vụng trộm trước Bách cường. Nhưng là ngày mai sẽ chính thức bắt đầu tiến vào cuộc chiến Bách cường. Tất cả quá trình rút thăm đều thông qua hình ảnh ma pháp để chiếu ra bên ngoài. Không có cách nào làm bừa giống như mười sáu trận vừa rồi. Bởi vậy…"

Ân Thái Khắc là người chuẩn bị của Kỳ Vũ ma đấu đại hội lần này do Vương thất của đế quốc phái ra. Tất cả quá trình sắp xếp, tiến hành đại hội cũng như rút thăm trình tự thi đấu đều là do người của hắn đến làm. Bởi vậy, hắn có thể vụng trộm khống chế kết quả rút thăm.

Nhưng mà, cũng chỉ vẻn vẹn ở trước khi thi đấu trăm cường của đại hội mà thôi. Danh sách trăm cường của lục tinh cấp bậc đối với đế quốc khá quan trọng. Quan hệ đến đối tượng có tiềm lực làm trọng điểm bồi dưỡng của đế quốc trong mười năm sau. Tất cả các quá trình đều tiến hành công khai, không có nửa điểm phát sinh chuyện làm sai trái.

Khoát tay áo, Tạp Lỗ Tư nói: "Cư nhiên là như vậy? Vậy bắt đầu từ ngày mai, quá trình rút thăm liền giống như bình thường tổ chức là được rồi. Lúc trước nhìn thấy hắn muốn ẩn dấu thực lực, ta thuận tay giúp hắn một phen. Dù sao ban đầu của đại hội cũng không có gì để xem. Coi như để hắn làm nóng người đi. Mà từ trăm cường trở đi, xem như là hắn muốn giấu cũng giấu không được. Như vậy cũng tốt! Lãng phí thời gian nhiều ngày của ta như vậy, cuối cùng cũng có trò hay để nhìn. Ha ha ha!" "Tạp Lỗ Tư tiên sinh, ngài giúp người thiếu niên kia như vậy… Hắn có quan hệ gì với ngài sao?"

"Không có quan hệ gì với ta, chỉ là một người rất thú vị!" Tạp Lỗ Tư đầu tiên là cười nói, sau đó liếc mắt nhìn Ân Thái Khắc một cái, thanh âm chuyển sang lạnh lẽo, nhàn nhạt nói: "Ân Thái Khắc, ngươi có biết bí quyết để sống lâu một chút trước mặt ta là gì không? Chính là chỉ để ý làm, không cần nói, cũng không thể hỏi! Chuyện ta muốn ngươi động tay động chân ở rút thăm, ngươi sẽ không nói ra đấy chứ?"

Ân Thái Khắc nghe vậy, nhất thời bị doạ cho một thân mồ hôi lạnh tuôn ra. Thịt béo toàn thân rung mạnh, vội vàng lắc đầu giải thích: "Không! Không có! Không cần ngài dặn dò, ta cũng không dám nói ra. Bởi vì bất kỳ hành động nào phá hỏng tính công bình của Kỳ Võ ma đấu đại hội đều là tội lớn mất đầu. Đây chính là quy định nghiêm chỉnh nhất của luật pháp của đế quốc. Coi như người phạm tội là thành viên của Vương thất cũng giống nhau. Mà ngay cả đế vương của chúng ta cũng không dám nói ra nửa câu."

Ánh mắt Tạp Lỗ Tư lạnh lẽo làm da đầu của Ân Thái Khắc cũng tê dại. Hắn nói chính là lời nói thật, căn bản không có can đảm nói sai nửa câu trước mặt Tạp Lỗ Tư.

Lúc trước, nghe được Tạp Lỗ Tư muốn hắn đi làm như vậy, Ân Thái Khắc cũng bị doạ cho hoảng sợ. Những lần trước của Kỳ Vũ ma đấu đại hội cũng có mấy con cháu của Vương tộc dự thi, nhưng cũng không ai dám vì thế mà làm ra hành động bừa bãi nào. Đối mặt với yêu cầu vô lý mạnh mẽ này, hắn cũng là vạn bất đắc dĩ mới phải kiên trì đi làm.

Để hoàn thành yêu cầu của Tạp Lỗ Tư, hắn là cầm đầu của mình đi làm tiền đặt cược. Đi làm, chỉ có thể để cho thần không biết quỷ không hay thì hắn còn có thể sống. Nếu là đưa ra một bộ luật pháp của đế quốc đến cự tuyệt, hoặc là tố cáo cho đế vương thì hắn chỉ có con đường chết. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Điểm này, trong lòng Ân Thái Khắc rất rõ ràng!

Lúc ấy, tại trước cửa nhà triển lãm Lạp Cách Phi Nhĩ, chính mắt hắn đã nhìn thấy Tạp Lỗ Tư không hề có lý do gì ra tay giết chết một gã người hầu do Vương thất đặc biệt phái đến đi theo hắn. Người nọ chính là cường giả đạt tới Thất tinh đỉnh phong Võ tước, lại bị hắn dễ dàng giây sát. Một màn khiến người khác kinh hãi đó làm hắn sợ tới mức tè ra quần. Sau đó, đế vương cũng không dám truy cứu trách nhiệm của chuyện này. Cũng chỉ cho một số tiền tử, sau đó tìm cái danh nghĩa qua loa, đem việc này kết thúc.

Từ chuyện này liền biết, Tạp Lỗ Tư căn bản không coi mạng người là gì. Nói đạo lý cùng với loại kẻ điên có thực lực cường đại này cũng giống với đàn gảy tai trâu. Hoàn toàn không có chút tác dụng nào!

Hơn nữa, vì cam đoan không cho chuyện làm bừa trong quá trình rút thăm truyền ra ngoài, hắn cũng bí mật đem toàn bộ vài tên thuộc hạ làm chuyện này xử quyết. Xem như làm được cẩn thận.

"Ờ! Làm như vậy là được rồi. Tiếp tục bảo trì, ngươi sẽ sống được rất tốt." Tạp Lỗ Tư vừa lòng cười nói. "Tâm tư tính toán của tiểu tử kia thật là cực kỳ thú vị. Che giấu bản thân ở trước mắt của vô số cái nhìn, diễn được một hồi trò hay a! Coi như biết rõ đạo lý trước ngồi sau nhảy. Chỉ là hiện giờ đã ngồi lâu như vậy, lúc sau hắn có năng lực nhảy cao bao nhiêu đây?"

"Tiếp đó, để cho ta tận hứng nhìn tràng diễn đi! Ẩn nhẫn lâu như vậy, hẳn là bắt đầu trò hay đi. Hy vọng hắn sẽ không cô phụ một phen tâm ý ta giúp hắn, càng không nên để cho ta thất vọng haa! Ha ha, ha ha ha ha ha!"
Bình Luận (0)
Comment