Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 273

Rời khỏi thạch động, Dịch Vân cảm thấy mắt hoa lên. Một khắc sau, thân thể hắn rời khỏi mặt đất, Tạp Lỗ Tư đã kẹp chặt lấy nách hắn rồi phóng vút lên không. Chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi thứ trên mặt đất đã trở nên nhòe đi không cách nào phân biệt được.

Thật nhanh, đây là tốc độ phi hành của tinh vực cường giả hay sao?

Cảnh vật bốn phía lao vùn vụt về phía sau, thân hình như sao băng phóng vút lên không trung, cho dù tọa kỵ có là á long với tốc độ phi hành nhanh nhất đi chăng nữa cũng tuyệt đối không bằng một nửa tốc độ phi hành lúc này, trong lòng Dịch Vân vừa mừng vừa sợ, hắn nghĩ thầm sau này nếu có thể đạt tới tinh vực lĩnh vực, nhất định phải học kỹ năng phi hành, muốn đi tới đâu bất quá chỉ mất vài canh giờ.

Một bóng đen từ phía sau bám theo, chỉ trong nháy mắt đã sóng vai bay cùng với Tập Lỗ Tư. Dịch Vân quay đầu nhìn lại, A Khắc Tây cũng đang kẹp chặt lấy người của Tạp Lỵ Tạp. Chỉ cần nhìn nàng giang rộng hai tay giống như một chú chim nhỏ đang vui vẻ bay lượn, vẻ mặt tươi cười đầy hưng phấn, dường như nàng đã quen được A Khắc Tây mang theo bay lượn trong không trung.

Bay đến bên cạnh Dịch Vân, A Khắc Tây vừa bay đi vun vút, vừa hỏi: " Ngươi nói ở viện trưởng đầu tiên của Thiên Phong học viên bị nhốt ở trong thạch động, lão là tinh vực đỉnh phong cường giả của hắc ám hệ, mà kể từ lần cuối cùng gặp nhau đó đến nay cũng đã được hơn hai tháng rồi,không sai chứ?"

Khẽ gật đầu, Dịch Vân đáp, " Quả thật như vậy, Bối Lợi Mỗ viện trưởng bởi vì tự mình tìm hiểu bí pháp của hắc ám hệ nên thời gian đã không còn nhiều, mà trận pháp giam cầm người chính là '' Thần Trận" trong truyền thuyết, lại không cách nào thoát ra được, cho nên sau khi người để ta thoát ra ngoài, người đã dốc hết lực lượng toàn thân điên cuồng phá hủy tam đại tuyệt trận để giải tỏa nỗi oán hận vì bị giam cầm chín trăm năm ở trong đó, người bây giờ dám chắc đã... "

Nói đến đây, trong lòng Dịch Vân có chút đau xót, cũng không nói gì thêm nữa.

A Khắc Tây bất ngờ hỏi: "Cái gì?"

"Pháp trận cấp Thần trên đại lục cơ hồ đã biến mất, Tù thần vây ma tuyệt trận và Thiên la địa mạc trận cũng chỉ là ma trận cấp Tinh Vực đỉnh phong mà thôi." Nói đến đây A Khắc Tây cực kỳ cuồng nhiệt nói tiếp: "Theo lời ngươi nói, Bối Lợi Mỗ kia sỡ dĩ phá không được pháp trận là do hắn mới đạt tới Tinh Vực đỉnh phong, thực lực như vậy chắc chắn phá không được pháp trận đỉnh phong, nhưng có hai cái ngoại lệ…"

"Bởi vì đẳng cấp ma trận rất cao, đã tiếp cận Thần trận, loại này có một tên gọi là Ngụy thần trận."

Tạp Lỗ Tư cũng nói: "Ngụy thần trận tác dụng rất lớn, không phải Tinh Vực cường giả bình thường có khả năng hóa giải, nhưng đối với ta và A Khắc Tây mà nói thì là ngoại lệ…"

"Nói cách khác, chúng ta có khả năng phá bức tường ma trận đó nếu đúng như lời ngươi nói."

"Căn phòng đá kia …?"

Mặt trăng nhô lên cao, sao đầy trời.

Kỳ Vũ thành, Thiên Phong học viện, tọa kỵ Á Long bay phải nửa ngày, Tạp Lỗ Tư và A Khắc Tây chỉ mất hơn 1 giờ đã tới.

Cấm địa sau núi ban đêm tĩnh mịch, Dịch Vân dẫn ba người đi tới một vách đã bóng loáng, nói: "Là nơi này, thật sự có biện pháp phá vỡ Thiên la địa mạc trận sao?"

A Khắc Tây không nói gì, trực tiếp đi tới trước, dò xét 1 lúc lâu mới giật mình vui mừng nói: "Quả nhiên là nó, ma lực ba động cực kỳ cường đại, Ngụy thần trận, không thể nghi ngờ rồi!"

Dứt lời, hắn đặt 1 tay lên vách đá, ma lực đen sẫm truyền vào trong.

Khoảnh khắc, vách núi lóe lên tia sáng, sau đó thụt lùi vào trong, lộ ra một cái cửa động.

Tạp Lỗ Tư thấy thế cười nói: "Đối phó với ma trận tốt nhất lấy lực lượng mạnh hơn áp chế nó, Ngụy thần trận cũng bị phá thôi, chỉ là lực lượng cần thiết không phải nhẹ nhàng như ngươi vừa thấy đâu!"

A Khắc Tây mỉm cười nói: "Phải hiểu được tất cả nguyên lý hoa văn trong trận, đương nhiên còn có tinh thần khống chế mạnh mẽ, trực tiếp điều khiển nó, Thiên la địa mạc trận vốn đã thất truyền ngàn năm trước, ta còn phải từ từ nghiên cứu làm sao nỡ phá hủy chứ! Cửa đã mở, chúng ta vào nhanh thôi!"

Dịch Vân quan tâm đến Bối Lợi Mỗ, dẫn đầu đi vào trong, tòa thạch thất tối om, thò tay không thấy ngón, hắn chỉ thấy một tảng hắc ám phách thạch chiếu sáng, con đường nhất thời sáng rõ.

"Trời ạ, cả tòa hắc ám phách thạch bự còn hơn tảng quang minh quáng của ta, đây là do người thần bí mà ngươi nói lưu lại sao? Thật sự không thể tin được!" A Khắc Tây nhìn quáng thạch to như hòn núi nhỏ ngốc ra, trên mặt hiện vẻ kinh hãi.

Lấy kinh nghiệm của bọn họ, quáng thạch trên đại lục trân quý vô cùng, hôm nay thấy trước mặt một hòn núi quáng thạch, phải có mấy ngàn cân, bọn hắn chưa bao giờ thấy qua.

Dịch Vân không nghe thấy hai người kinh hô, ánh mắt hắn quét vào trong, hắn phát hiện một bóng người gầy yếu đang ngồi bên trong, lập tức chạy vội tới hô: "Bối Lợi Mỗ viện trưởng, người…"

Bối Lợi Mỗ mặc dù đã mất đi ý thức, hình dạng đã trở về nguyên bản bộ xương khô thân thể yếu nhược phi thường, nhưng vẫn có một luồng khí hô hấp rất yếu ớt lưu chuyển ở mũi và miệng, có nghĩa là lão vẫn còn sống chứ chưa chết.

"Chuyện này là thế nào? Không phải gia gia vẫn...'' Dịch Vân mừng rỡ.

A Khắc Tây lúc này cũng bước tới, bàn tay khẽ đặt lên trên thiên linh cái của Bối Lợi Mỗ để kiểm tra, một lát sau, y thản nhiên nói: " Quả nhiên giống những gì mà ta đã sự đoán. Lão đã sử dụng bí pháp của hắc ám hệ, gọi là "Vô Giới Chuyển Sinh! "

"Vô Giới Chuyển Sinh?"

Khẽ gật đầu, A Khắc Tây giải thích: "Vô Giới Chuyển Sinh là một trong những bí pháp tối cao của hắc ám hệ, đoạn tuyệt sinh cơ của bản thân, không ăn không uống, chỉ cần dựa vào việc hấp thu hắc ám hệ nguyên tố thì vẫn có thể sinh tồn, khiến cho bản thân rơi vào trạng thái " sống thực vật ", sao có thể dễ dàng chết như vậy? Mà huống chi hắn đã tiến nhập vào nhóm cửu tinh cường giả, đây đã là cảnh giới tối cao mà con người có thể đạt tới, cho dù là ma lực biến mất toàn bộ,chỉ cần bản thân không phải gánh chịu thương thế nghiêm trọng, cho dù muốn chết cũng khó!"

Dịch Vân nghe thấy vậy liền mừng như điên, y run giọng đáp: " Theo như ý tứ trong cách nói của ngài thì Bối Lợi Mỗ viện trưởng vẫn còn có thể cứu được? Người vẫn còn chưa chết?"

Bối Lợi Mỗ đã rơi vào trạng thái hôn mê, chỉ còn lại một hơi thở mỏng mang yếu ớt, A Khắc Tây cẩn thận xem xét một lúc mới lắc đầu than thở: "Trạng thái của hắn lúc này vô cùng không tốt, trong tình trạng ma lực toàn thân dẫ tiêu hao hết, hắn lại sống ở trong không gian thiếu không khí hơn hai tháng trời, tiềm năng thân thể đã hoàn toàn hao hụt hết, cho dù sau này có thể giữ được tính mạng, một thân tu vi cũng bị phế bỏ, không còn khả năng tu luyện lại tới lúc như trước kia."

" Cái gì? Công lực mất hết?" Dịch Vân hoảng hốt hỏi lại, không cần nói cũng biết hắn đau lòng đến thế nào.

Bối Lợi Mỗ trước khi bị nhốt trong thạch thất này đã là một tinh vực sơ giai cường giả. Khi bị nhốt vào đây, hy vọng có thể tìm lại tự do đã vô cùng mỏng manh, lão một mình gặm nhấm nỗi cô độc hơn một nghìn năm trong bóng đêm không chút ánh sáng mặt trời, lão rốt cục cũng đã đạt tới đỉnh phong chi cảnh mà lão hằng mong ước. Bây giờ lại chỉ trong nháy mắt,lão từ đỉnh cao tinh vực đỉnh phong cường giả rơi thẳng xuống vực sâu muôn trượng,kiếp này phải chấp nhận làm một người bình thường, liệu còn có gì tàn nhẫn hơn không? Nguồn tại http://Truyện FULL

Đối với một người đã leo lên đến địa vị cường giả đỉnh phong,nếu phải đối diện với kết cục tàn nhẫn như vậy, chẳng phải thà chết cho xong!

Trông người lại nghĩ đến ta, Dịch Vân suy nghĩ nếu hắn gặp phải tình trạng tương tự, hắn chẳng thà lựa chọn cái chết còn hơn!

Khi nhìn Bối Lợi Mỗ không còn chút ý thức, trong lòng Dịch Vân đau như bị dao cắt, hắn biết hiện tại vẫn còn một tia sinh cơ, nhưng hắn lại do dự không biết có nên động thủ cứu Bối Lợi Mỗ viện trưởng, hay cứ để lão yên lặng đi vào cõi vĩnh hằng...

Bá Nạp Đốn hơi nhíu mày nói:" Ngày mai đã diễn ra quyết chiến, mà Ma Đa đang ở đâu? Sao đêm nay hắn vẫn còn chưa trở về?"

Mặc Tây đáp lại: " Y hôm nay cùng với Phụ Á lưu lại nơi nghỉ ngơi của Kỳ Vũ học viện để chuẩn bị thật tốt cho trường quyết chiến vào ngày mai, chắc đêm nay cũng không quay trở về gia tộc."

Bá Nạp Đốn suy nghĩ một chút, nói: " Lập tức phái người tìm Ma Đa kêu hắn trở về, ta có mấy câu muốn dặn dò, cũng có mấy thứ muốn giao cho hắn."

Mặc dù không hiểu nổi dụng ý của phụ thân, nhưng Bối Cách ở bên cạnh vẫn gật đầu đáp: " Vậy con sẽ đi một chuyến dẫn Ma Đa trở về nhà. An Kiệt La viện trưởng tương đối ngoan cố, nếu không phải con đích thân ra mặt, chỉ sợ lão sẽ không đồng ý thả Ma Đa trước khi quyết đấu bắt đầu."

Đợi Bối Cách rời đi, Mặc Tây hỏi: "Phụ thân, người có thứ gì muốn giao lại cho Ma Đa hay sao?"

Bá Nạp Đốn thản nhiên đáp: " Thanh ma binh lôi thuộc tính mà lần trước ở phòng đấu giá phải bỏ cả một số tiền lớn ra mới mua được, ta muốn để Ma Đa mang theo nó tham gia quyết đấu."

Thần sắc của Mặc Tây có vẻ quái dị, y không cho như vậy là đúng nói: " Thanh nhị phẩm cao giai lôi thuộc tính ma binh đã trở thành trấn môn chi bảo của chúng ta, đối thủ bất quá chỉ là một tên tiểu tử chẳng biết tốt xấu, Ma Đa cũng có nói qua, trận chiến này hắn nhất định sẽ thắng, chúng ta liệu có cần thiết phải để Ma Đa mang theo cả thần binh của gia tộc đi theo không thưa phụ thân?"

Khẽ phất tay, Bá Nạp Đốn trầm giọng nói: " Ngày mai không đơn giản chỉ là một trận quyết đấu bình thường, mà là một trận chiến trên chiến trường, phần thưởng được ban tặng hơn trăm dặm mảnh đất Ái Đạt trấn, chuyện này liên quan đến đại kế trăm năm, hưng vinh nghìn năm của gia tộc Lam Duy Nhĩ chúng ta trong tương lai, ta không muốn chỉ gần như tất thắng, mà phải thắng lợi trăm phần trăm, phải giành chiến thắng mà không được phép có bất cứ điều gì ngoài dự tính!"

Dừng lại một hồi, Bá Nạp Đốn lại nói: '' Huống chi, với thực lực yếu kém của thiếu niên kia, có đánh chết ta cũng không tin hắn có thể chiến thắng được Ma Đa, sự chênh lệch thực lực giữa hai bên là quá rõ ràng, chỉ là, hắn vẫn đem lại cho ta một cảm giác tương đối nghuy hiểm.Tóm lại, Ma Đa phải xuất chiến với một trạng thái tốt nhất cộng thêm lôi hệ ma binh xuất chiến mới có thể khiến ta càng yên tâm hơn."

Mặc Tây vẫn có vẻ không cho như vậy là đúng, y cho rằng phụ thân thật sự quá cẩn trọng, quá đề cao thiếu niên đó, giết gà mà phải dùng đến dao mổ trâu thì thật có chút lãng phí, nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ y cũng không nói năng gì cả.

" Còn nữa, ngươi cũng đem hai khỏa tổ truyền thánh vật giao cho Ma Đa đi.''

Mặc Tây nghe vậy liền kinh hãi hỏi lại: " Tổ truyền thánh vật hả? Phụ thân, cả gia tộc chúng ta mới chỉ có năm khỏa lôi hệ thánh vật mà thôi, đều là các bậc tiền nhân phải tốn biết bao công sức mới tích lũy được, chỉ một trận đối chiến lại phải dùng tới hai viên?"

Bá Nạp Đốn sầm mặt, ngữ khí trở nên vô cùng nghiêm túc: " Ta thà để cho Ma Đa cẩn thận phòng bị cũng tuyệt đối không cho phép có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh, ta đã nói rồi, trận chiến lần này, chỉ được phép thắng, không được phép thua!"
Bình Luận (0)
Comment