Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 302

Tháp Cát Nhĩ nghe xong kinh ngạc dị thường, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, bình chướng của thất tinh hắn hiểu rõ ràng hơn ai hết. Đó chính là ranh giới để trở thành một cường giả chân chính, là thiên tiệm hồng câu(khe biển lạch trời) của Ma vũ tu giả, muốn vượt qua không chỉ là dựa vào nỗ lực, vào thiên phú mà còn cần một chút cơ duyên nữa.

Lấy kinh nghiệm vô cùng gian khổ của bản thân, hắn cũng biết, nếu không phải tư chất ma pháp của hắn hơn hẳn thường nhân, lại thêm kinh nghiệm chém giết lâu năm trên chiến trường, cộng với kỳ ngộ không ngừng, tuyệt không có khả năng trước bốn mươi tuổi mà có thể vượt qua được cái rào cản như lạch trời này.

Hiện tại chỉ mới là Lục tinh đỉnh phong, có thể trong năm năm mà đột phá lên Thất tinh, bằng với thành tựu của hắn bây giờ ư, thật buồn cười!

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng hắn cũng không dám phản bác lại lời của Hồng Y Chủ Giáo đại nhân đã phán, chỉ lẳng lặng đứng nghe, không nói về quyền chức giai vị thua kém lão rất xa, mà nội cái thực lực Cửu tinh đỉnh phong thôi đã không phải là đối tượng mình có khả năng đắc tội.

Bố Lỗ Thác vốn quan sát phản ứng của Tháp Cát Nhĩ từ nãy, đương nhiên hiểu được trong lòng hắn đang nghĩ gì nhưng cũng không thèm để ý, tiếp tục: "Tiểu tử này sau nghi lễ phong tước, hẳn sẽ trở lại Thiên Phong học viện, đến lúc đó an toàn của hắn sẽ không khiến ngươi bận tâm nữa, lúc này việc quan trọng hơn mà ta muốn ngươi làm là phải giám sát hắn!"

"Giám sát? Đại nhân, ty chức không hiểu lắm." Tháp Cát Nhĩ nghe mà mơ mơ hồ hồ.

"Đến tận lúc này, thân phận chân thật của hắn là gì chúng ta vẫn còn chưa rõ, điều đó rõ ràng đã trái nghịch lại với Giáo quy, tạo nên lo lắng tiềm ẩn không nhỏ." Bố Lỗ Thác lại nói: "Cho nên Thần sử đại nhân đã tính toán, đặc biệt để bản giáo chủ cấp cho ngươi Ẩn Ma Hộ Ấn, giúp ngươi có được năng lực ẩn giấu khí tức trước mặt mọi người, âm thầm tra xét lai lịch của hắn."

"Theo tin tình báo chúng ta đang nắm, ngoại trừ là học viên của Thiên Phong học viện, hắn chỉ có quan hệ với Kiệt Nặc Tư gia tộc, hẳn sự hợp tác đó phải có lợi cho song phương, nhưng chi tiết của mối giao hảo đó ra sao, ai là bằng hữu, rồi ai có khả năng là người nhà của hắn, thậm chí nguyên quán ở đâu, mục đích sắp tới... tất tần tật những điểm này chúng ta đều không biết, đều rất đáng nghi ngờ, cần ngươi vì Giáo đình mà tìm cho ra đáp án."

Nói đến đây, Bố Lỗ Thác khẽ vỗ vỗ vào vai Tháp Cát Nhĩ, như đang vỗ về căn dặn con trai của mình: "Hiện tại thực lực của hắn vẫn còn kém cỏi. Cũng chỉ là một Bạch Y Giáo Chủ nho nhỏ, đối với chúng ta khó mà tạo nên ảnh hưởng gì. Thế nhưng sau này nếu thật sự tấn cấp Cửu tinh, thậm chí Tinh Vực lĩnh vực, thì Giáo Đình nhất định sẽ phong tặng Thần chức cực cao cho hắn. Mà một nhân vật thân phận bất minh, lại là ngoại nhân thì sẽ vô phương đảm nhận trọng trách của cấp cao, đó cũng là thiết luật của Giáo Hoàng Bệ Hạ."

"Cho nên, khi an toàn của hắn đã được đảm bảo thì nhiệm vụ của ngươi bây giờ là phải theo dõi sát sao hắn trong thời gian năm năm, nhớ kỹ, chỉ năm năm phải triệt để nắm rõ toàn bộ lai lịch, từ song thân phụ mẫu, gia tộc, cùng với huyết kế công pháp mà hắn đang tu luyện là gì. Thiếu một vấn đề cũng không được, việc này lệnh trên ban xuống, chỉ có thành công, không cho phép thất bại!"

"Thiết luật của Giáo Đình, thưởng phạt đều công minh, thành công, bản giáo chủ liền dạy cho ngươi một năm ma pháp, truyền cho ngươi tri thức ma pháp huyền ảo cao cấp, bại, ngươi hẳn cũng hiểu kết cục rồi, không cần ta phải nhắc thêm nữa nhỉ?"

Trận chung kết ma đấu đó, một thiếu niên tam hệ ma khí đồng tu, nhất nhất đem toàn bộ Thiết luật tu luyện trên toàn đại lục một cước đạp đổ, có thể nói đã tạo ra kỳ tích chấn động khắp tứ phương.

Đại bộ phận đều tập trung tìm hiểu về vấn đề phối hợp song hệ ma pháp, mà Bố Lỗ Thác lại khác, cái khiến lão thật sự cảm thấy hứng thú là ở tuyệt kỹ đấu khí mà thiếu niên đó xuất thủ trong trận đấu cuối cùng.

Hỏa hồng đấu khí, uy năng kinh hồn vượt quá tưởng tượng, lấy vũ lực mà áp chế Đế quốc đệ nhất Thế gia, Lam Duy Nhĩ gia tộc từ lâu đã nổi danh với Cuồng Lôi Phách Quyết truyền thừa từ tổ tiên, Ma Đa phải thảm bại, thực ra không phải thua bởi song hệ ma pháp, mà chính là vong dưới Đấu khí này, tuyệt đối là một công pháp cao cấp hơn hẳn Cuồng Lôi Phách Quyết huyết kế này.

Trên đại lục, Huyết kế tuyệt học cửu thành đã thất truyềntừ lâu, trừ một ít cổ thế gia không tiếp xúc với bên ngoài xa xưa còn giữ lại, nay đột nhiên xuất hiện cái Công pháp cực kỳ cường hãn này, thật là bất khả tư nghị!

Đến tột cùng nó là cái gì? Đến từ nơi nào? Do gia tộc thần bí thế ngoại nào xuất ra?

Không riêng Bố Lỗ Thác hiếu kỳ dị thường, mà ở tại Thánh Đảo, tất cả các Thần sử đại nhân cũng đều muốn biết.

Nghi vấn được đặt ra thì phải có câu trả lời, đó là nguyên tắc nhất quán của Giáo Đình từ xưa đến nay, cho nên mới tìm đến Tháp Cát Nhĩ, hắn vốn có thiên phú đặc thù, có thể hoàn thành công tác, là lựa chọn tốt nhất cho nhiệm vụ lần này.

Nghe được Bố Lỗ Thác đại nhân trịnh trọng như vậy, Tháp Cát Nhĩ gật đầu lia lịa, vui mừng muốn điên lên.

Nhiệm vụ bảo vệ là phụ, chủ yếu là điều tra, mà với hắn vừa may lại là một thế mạnh có sẵn, thật không khó khăn gì.

Có thể được Cửu tinh đỉnh phong cường giả tự mình truyền dạy, học được ma pháp tối thượng, tuy chỉ một năm, nhưng không phải dễ gì đạt được, tựa như trên trời rớt xuống một cái bánh nướng thật to, cơ hội như vậy, còn không hung hăng ngoạm một cái sao?

"Nhớ cho kỹ lời của ta, có ma khí phụ trợ, trong phạm vi mười dặm, nếu bản giáo chủ không tập trung tìm kiếm thì cũng không thể phát hiện được tồn tại của ngươi, làm sao thì làm, miễn sao không để cho tiểu tử đó cùng với lão Mễ Nặc biết được cũng coi như là hoàn thành một phần nhiệm vụ mà ta đã giao phó cho ngươi, bên cạnh những việc trọng yếu kia. Đừng để ta phải thất vọng. Hãy đi đi!"

Tháp Cát Nhĩ cui người thi lễ thật sâu, rồi mang theo sắc mặt vui mừng hớn hở, rời nhanh khỏi phòng khách của Tế đàn.

Việc nhẹ lương cao thế này. Hắn không lập tức nắm bắt, có họa là đại ngốc.

Mà chuyện này cũng thật như đeo gông bên người. Năm năm quan sát đó. Cứ coi như là đặt cược mà cũng như là đầu tư vậy, hi vọng thuận buồm xuôi gió, đại công cáo thành, đến lúc đó đừng nói là Tế đàn không có người nhé!" Bố Lỗ Thác lẩm bẩm thì thào.

Từ trong chiếc xe ngựa xa hoa đang thong thả lăn bánh, Dịch Vân buồn chán khẽ vạch màn trúc nhìn ra bên ngoài, khánh điển của Kỳ Võ đế quốc càng tới gần, không khí lễ hội cũng tràn ngập khắp nơi, mọi người ai nấy đều có vẻ vô cùng háo hức mong đợi.

"Đây phải chăng lễ Phượng Hoàng hoa, mỗi năm chỉ một lần? Tiếc là ta bây giờ... thật không có tâm tư mà thưởng thức rồi." Dịch Vân lãnh đạm nhìn thiên hạ thăng hoa mà lòng âm thầm tự nhủ.

Ba ngày nữa thôi, nghi thức qua đi, ta cũng sẽ rời khỏi nơi này, có khả năng sẽ không bao giờ trở về nữa.

Thủ đô Kỳ Võ, nơi tập trung quyền lực, biểu trưng cho sự hưng thịnh của một quốc gia, là vùng đất có muôn ngàn cơ hội đổi đời, nhưng với hắn cũng chỉ là một hoài niệm, ở nơi ngoại ô cũ nát, một cái trang viện hoang tàn, một nắm đất nơi mẫu thân hắn yên nghỉ là còn khiến hắn quan tâm, còn hết thảy đối với hắn chỉ là hoa trong gương, trăng đáy nước mà thôi.

Kề cận với hoàng cung Kỳ Võ chính là Tổng bộ của Quang Minh Giáo đình xa hoa to lớn, Dịch Vân lúc này đã tiến đến không xa, chỉ có mười dặm, nhưng trên đường ngựa xe như nước quần áo như nêm, khó khăn lắm chiếc xe của hắn mới có thể tiếp cận được.

"Tiểu tử, khoan hãy xuống xe, cứ lòng vòng quanh Kỳ Võ thành đã, mà tốt nhất là ra luôn ngoại thành đi!" Giữa lúc Dịch Vân định động thân, Môn La đột nhiên lên tiếng.

"Lão đai, ý ngươi là gì? Vì sao phải làm như vậy? Sự việc bất ngờ, Dịch Vân cũng mơ hồ không hiểu.

"Đừng hỏi, làm đi!" Môn La lúc này ngưng trọng lạ kỳ, ngữ khí cũng vô cùng nghiêm khắc khiến cho Dịch Vân phải giật mình, bèn ngồi lại trên xe, phân phó cho xa phu chạy tiếp.

Tên đánh xe này thật ra cũng là Ngũ tinh võ đồ do Khoa Lạc Lý giáo chủ cài vào làm tùy tùng bảo vệ cho hắn, tuy không hiểu được mệnh lệnh của Dịch Vân, nhưng vẫn cứ làm tốt bổn phận, liền giục xe tiến về phía trước, chiếc xe bắt đầu tăng tốc lẫn vào dòng người hối hả.

"Lão đai, mục đích của người là..." Dịch Vân hiếu kỳ không nhịn được mà hỏi, nhưng Môn La thì lặng thinh chả nói lấy một câu, sắc mặt càng lúc càng khó coi, làm Dịch Vân chột dạ im miệng ngậm tăm không hỏi nữa.

Trong bầu không khí quái dị đó, xa mã đại phu đã đánh được một vòng lớn quanh Kỳ Võ thành, lúc chuyển hướng lăn bánh ra ngoại ô Kỳ Võ thì đã qua ba thời thần, trời đã dần về chiều.

Trong quá trình đó, Môn La rốt cuộc cũng mở miệng: "Từ lúc ngươi đi ra khỏi Quang Minh Giáo Đình, liền có một gã đàn ông xa xa đi theo sau, thủ pháp theo dõi rất cao minh, không phải là bọn mật thám của các gia tộc có thể so sánh được."

Dịch Vân nghe mà kinh hãi. Lập tức trấn tĩnh mà lưu tâm kiểm tra kỹ lưỡng, một lúc sau hắn mới lắc đầu: "Hắn là một cường giả ư? Bốn phía xung quanh tĩnh lặng như nước, ta không hề cảm ứng được gì cả."

"Đúng là một cường giả, dù chỉ là Thất tinh trung giai Pháp Tước, nhưng khí tức phát ra rất mờ nhạt, trình độ đó phải cỡ Cửu tinh, nhưng lại không giống lão đầu Mễ Nặc a, còn tại sao như vậy, ta nghĩ mãi cũng không ra."

"Vừa rồi ta bảo ngươi cho xe chạy lòng vòng một đoạn xa, là để thử xem, quả nhiên hắn như âm hồn bất tán bám sát sau ngươi, từ trong thành ra tới ngoài này, sau đó quay về, vị trí chính xác bây giờ là mười lăm dặm về hướng Đông Nam, rõ ràng là nhắm vào ngươi mà đến, chỉ là hắn không có tí sát khí nào, còn động cơ, nguyên nhân vì sao ta vẫn không nghĩ ra được."

Dịch Vân cũng chịu không thể giải thích nổi. Nhạt giọng: "Nếu thế cứ để hắn theo dõi đi, chỉ với thực lực Thất tinh trung giai thì dù hắn sinh sự, cũng hơi bị yếu đuối, không thể gây sát thương với ta rồi, lão đại ngươi có gì phải thận trọng khác lạ vậy?"

Nhìn chằm chằm Dịch Vân, Môn La từng câu từng chữ trầm giọng nhấn mạnh: "Nếu như ta nói cho ngươi biết, người này chính là kẻ trước kia trong đám Hắc Y đã đồ sát Ái Đạt Trấn, phản ứng của ngươi còn có thể thản nhiên nữa không vậy?"

Dịch Vân giật mình sững sốt, cả người rung bần bật, một hồi lâu sau, từ trong hàm răng cắn chặt một giọng nói khản đặt truyền ra: "Ngươi xác định là Hắc Y nhân nơi Ái Đạt Trấn?"

Gật đầu, Môn La cực kỳ nghiêm túc: "Trước vốn là Lục tinh Pháp Cuồng, giờ đã là Thất tinh trung giai Pháp Tước, thực lực tuy tăng trên diện rộng nhưng ba động ma lực cá nhân thì không thể thay đổi, ta lúc đó đã lưu tâm cảm ứng, tuyệt đối không sai lầm, là một trong hai tên Lục tinh Pháp Cuồng thủ lĩnh của Hắc Y nhân đã bức cung Phổ Tu Tư, chính hắn!"

Ba động của đấu khí và ma lực của mỗi người đều không giống nhau, cũng như vân tay đều là độc nhất vô nhị, tuy kém hơn một ít cũng khó mà nhận thấy được, nhưng chỉ cần siêu cấp cường giả để tâm ghi nhận, lập tức có thể khắc sâu trong đầu, cũng không phải là ký ức mà là một loại linh giác để nhận biết, sai sót tuyệt không thể có.

"Hay cho Hắc Y nhân, giỏi cho Hắc Y nhân! Ẩn núp bấy lâu, khiến ta ngày đêm truy kiếm, làm cho ta nằm mơ cũng muốn gặp! Cuối cùng cũng để ta tìm được." Truyện được copy tại Truyện FULL

Cuồng lên như lửa, Tâm sôi như điên, Dịch Vân cuối cùng không thể kềm chế, rống to một tiếng, đạp văng cửa xe như tên bắn xông thẳng ra ngoài.

Chín năm về trước, một đêm đen tối như mực, gió lạnh như băng, trong không khí lễ hội tưng bừng, lại là đêm toàn tộc bị diệt sát, ác mộng này, từng đêm từng đêm luôn giày vò hành hạ nội tâm hắn, xâu xé dằn vặt ký ức hắn.

Máu thịt tanh nồng, hóa thành bóng ma đen tối bức bối đè nặng tâm tư, giờ này ở trong lòng hắn đang gào thét co giật từng hồi.
Bình Luận (0)
Comment