Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 358

Kẻ vốn không nên tới, không được chào đón và chỉ mang lại toàn những phiền toái cũng như rắc rối, Bá Nạp Đốn, cuối cùng cũng đã dẫn theo đám tộc nhân lủi thủi rời đi! Mang theo cả bầu không khí đầy áp bách khẩn trương, trả lại cho vườn mộ một đêm xuân thanh tân yên tĩnh!

Dịch Vân mỉm cười: "Bố Lỗ Thác đại nhân. Ba vị tộc trưởng, đa tạ các vị đã tới đây trợ giúp Vân này! Ơn này nguyện khắc sâu trong tâm khảm, mong có sớm sẽ có ngày báo đáp cho các vị!"

Bố Lỗ Thác gật đầu cười cười!

Ngõa Cách tộc trưởng của gia tộc Khải Mễ Đề cũng cười tươi hớn hở: "Chỉ là việc nhỏ thôi mà, báo đáp cái gì chứ! Có điều mấy nhà chúng ta thật cũng có hứng thú với việc khai phá lãnh địa Tư Đạt Đặc của huynh đệ! Hy vọng là chúng ta có thể hợp tác. Điều kiện như thế nào thì sẽ bàn bạc kỹ lưỡng lại sau. Huynh đệ cứ yên tâm, có mấy gia tộc bọn lão phu tham dự thì việc xây dựng lại lãnh địa này nhất định sẽ không vượt quá hai mươi năm đâu!"

Tộc trưởng của hai đại gia tộc còn lại là Mã Đinh và Tát Ma nghe vậy cũng nhất tề gật đầu. Dù rằng Ái Đạt Trấn, không, sau nghi thức phong tước hẳn phải gọi là lãnh địa Tư Đạt Đặc mới đúng, bây giờ trên danh nghĩa thuộc quyền sở hữu của gia tộc Kiệt Nặc Tư! Nhưng theo lời của tộc trưởng Cát Âu, gia tộc lão đã từ chối hợp tác cùng với nhà Lam Duy Nhĩ. Cho nên, ai nấy đều hiểu rõ, quyền lựa chọn đối tác khai phá lãnh địa này cũng không phải do nhà Kiệt Nặc Tư quyết định, mà thiếu niên trước mắt này mới chân chính là chủ nhân thật sự!

Vì thế mấy gia tộc kia thực ra từ lâu đã muốn tìm gặp Dịch Vân thương lượng một phen. Điều kiện, hay yêu cầu gì, cũng phải chờ một cái gật đầu từ phía hắn.

Nhưng mà bọn họ cũng không ngờ, còn chưa kịp gặp hắn, thì ngay sau khi đại lễ phong tước kết thúc, Dịch Vân đã chủ động mời họ đến nơi đây, cũng chưa hề có cái gì gọi là xuất lực giúp đỡ, chỉ lẳng lặng đứng xem một màn náo nhiệt, trở thành nhân chứng cho sự kiện diễn ra hôm nay. Cuối cùng một trường giông bão trôi qua, thế cục đã định, là lúc tốt nhất để ra mặt, mấy lão già này đều là hồ ly thành tinh, làm sao mà không nắm bắt lấy cơ hội trời cho như thế!

Dịch Vân lẳng lặng cười: "Việc này các vị cứ bàn bạc với tộc trưởng Cát Âu đi. Ba nhà các vị đều là những gia tộc hùng mạnh, Cát Âu tiền bối chắc chắn là muốn giao hảo hợp tác với những gia tộc như thế!"

Dịch Vân đã mở miệng, rõ ràng cho thấy lập trường của mình, hắn không hề phản đối ba đại gia tộc này tham gia một chân. Do đó Cát Âu đứng bên cạnh liền vội vàng gật đầu: "Khai phá, xây dựng lãnh địa Tư Đạt Đặc cũng là một chuyện khó khăn không ít, riêng gia tộc ta thì đúng là hơi thiếu lực, chẳng phải một sớm một chiều mà làm được. Có thêm ba nhà các vị cùng trợ giúp, quả là chuyện Cát Âu này cầu còn chưa được đó!"

Ba lão tộc trưởng nghe mà vui mừng khôn xiết! Đắc ý trong lòng, quả nhiên phải đợi thiếu niên kia gật đầu thì lão Cát Âu cáo già nọ mới dám đồng ý! Cứ như vậy, sau này muốn kiếm lời gì từ lãnh địa Tư Đạt Đặc, thậm chí khuếch trương thế lực tại đó, thì không cần thiết phải đợi sự can thiệp của gia tộc Kiệt Nặc Tư, mà phải nhìn xem vẻ mặt của thằng nhỏ Dịch Vân này rồi!

Ba lão già liếc mắt nhìn lẫn nhau, dù không ai lên tiếng, nhưng thật ra đều thừa hiểu trong lòng đối phương đang nghĩ gì, nên đồng thời âm thầm tự đưa ra những quyết định.

Bố Lỗ Thác thờ ơ lạnh nhạt nhìn vở kịch buôn bán đang diễn ra. Mấy gia tộc này suy tính cái gì lão làm sao lại không biết? Chỉ là mấy chuyện vặt vãnh về khai thác lãnh địa lão cũng không muốn quan tâm. Điều khiến lão thật sự hứng thú là Dịch Vân mà thôi. Từ hắn lão có thể nhìn thấy tố chất của một trợ thủ vô cùng đắc lực. Sau đại lễ phong tước, chính tay lão đã viết báo cáo về hắn gửi đến Quang Minh Thánh Đảo, cái chức Bạch Y Giáo Chủ bây giờ có lẽ chỉ là thân phận tạm thời. Lão tin rằng, không quá trăm năm thôi, tiểu tử này sẽ trở thành một người bằng vai phải lứa với mình, một Hồng Y Giáo Chủ, mà biết đâu, thằng nhóc này, còn có thể trở thành Thần Sứ cũng nên!

Dịch Vân này mới chính là báu vật sống, buồn cười cho những lão đầu tự cho mình là cáo già trong thương trường này, lại không hề nhìn thấu được giá trị thực sự của hắn, hồ ly cái gì, chỉ chăm chú vào mấy trăm dặm đất phong, toàn một lũ thiển cận!

Lúc này, Dịch Vân bỗng hơi khom người hướng về bọn họ nhẹ nhàng thốt: "Một lần nữa đa tạ Bố Lỗ Thác đại nhân và ba vị tộc trưởng ra tay tương trợ. Trời cũng đã tối, sự việc cần giải quyết cũng đã xong, thật không dám phiền các vị ở lại mộ địa hoang vắng lạnh lẽo này, Dịch Vân xin cảm tạ."

Bố Lỗ Thác ngạc nhiên: "Ngươi không cùng chúng ta trở về thành sao?"

Dịch Vân bồi hồi: "Khi còn bé, ty chức sống ở đây mấy tháng trời, nay mộ của thân mẫu đã dời đi, nên sau này có khi ty chức không trở về đây nữa. Trước khi rời khỏi chỗ này, ty chức muốn được yên tĩnh ở lại một chút, coi như là ghi lại chút hồi ức!"

Bố Lỗ Thác ngẩn người, lão còn có một số việc muốn cùng Dịch Vân thảo luận, nhưng vừa rồi tên bá tước Mặc Tây ngu ngốc, lại thêm lão già Bá Nạp Đốn kéo đến gây sự, khiến không có cơ hội nào để nói ra. Nhưng lão lại nghĩ, dù sao thì Dich Vân cũng đã nhận sắc phong của Giáo đình, đã trở thành một thành viên trong đó, ngày sau không thiếu cơ hội cho lão giải bày, nên cũng không vội vàng thuyết phục hắn.

Lão mỉm cười: "Đã vậy, chúng ta đi trước đây, Dịch Vân giáo chủ cũng không nên buồn bã lâu, nếu không viện trưởng Mễ Nặc lại vắt chân lên cổ mà tìm đó!"

Sau khi chào tạm biệt bọn họ, chỉ giữ lại mỗi Cát Âu đang nghi hoặc đứng nhìn, Dịch Vân mới nói: "Tộc trưởng Cát Âu, những chuyện liên quan đến lãnh địa Tư Đạt Đặc sau này, kể cả việc hợp tác làm ăn thế nào, chỉ cần ngài quyết định là được, không cần hỏi lại Vân này làm gì!"

Ngừng một lát, hắn lại nói: "Tại hạ chỉ có hai điều kiện mà thôi, một là bất kể thế nào, chỉ cần liên quan đến gia tộc Lam Duy Nhĩ thì đều vứt bỏ, dù cho bọn chúng có đưa ra điều kiện như thế nào chăng nữa. Hai là, mặc kệ gia tộc của ngài làm thế nào khi hợp tác với những nhà kia, phải nhớ một điều, luôn giữ cho lãnh địa của Vân này được toàn vẹn..."

"Không thể để trên lãnh địa của tại hạ mất đi một khối đất nào hoặc trở thành một căn cứ địa của những gia tộc đó! Ngoại trừ hai điều này ra, thì không còn điều gì hạn chế nữa. Mọi việc đều thuộc quyền xử lý của gia tộc Kiệt Nặc Tư của ngài!"

Dĩ nhiên, với điều kiện thứ hai này thì không ảnh hưởng đến gia tộc của ngài cho lắm, vì dù sao thì trên danh nghĩa, nó cũng đã là đất của các ngài, nên cứ tùy tiện đi. Nhưng có một điều cần ngài nhớ cho, ở giữa Ái Đạt Trấn đã bị tàn phá năm xưa, có một cây Bạch Dương gãy nằm ngang, nơi đó và một dặm xung quanh, không được động đến! Chỗ ấy trước nay như thế nào thì giờ giữ nguyên thế ấy, cho đến ngày tại hạ trở về sẽ quyết định sau!"

Nhìn thấy Cát Âu tỏ vẻ không hiểu, Dịch Vân mới giải thích: "Chỗ ấy là nhà cũ của dòng họ Tư Đạt Đặc, hài cốt ông ngoại tại hạ, cũng như cậu mợ, đều chôn ở đó. Tại hạ không mong muốn có kẻ nào đến quấy phá bọn họ!"

Cát Âu nghe xong bừng tỉnh, liền vội vàng gật đầu!

Dịch Vân lại khẽ cười: "Nghĩ lại, tại hạ thuận lợi phát triển đến ngày hôm nay, cũng nhờ sự giúp đỡ không nhỏ của gia tộc các ngài! Vốn trước kia hợp tác với Ngạc Đa Đồ, chỉ là hứng khởi nhất thời, không nghĩ đến sau này lại nhận được tác dụng lớn đến thế! Dịch Vân đời này khắc sâu đại ân của gia tộc các vị. Đa tạ ngài! Tộc trưởng!"

Cát Âu cười ha ha: "Nên cảm tạ là gia tộc của lão phu mới phải. Lãnh địa Tư Đạt Đặc này rộng hàng trăm dặm, so với tứ đại gia tộc trong Đế quốc cũng không hề thua kém. Lại thêm mấy triệu kim tệ bỏ ra để tái thiết, khiến cho gia tộc lão phu có cơ hội quật khởi. Những điều huynh đệ đã làm cho gia tộc lão phu mới thật lớn lao, Cát Âu này mới là kẻ vĩnh viễn không bao giờ quên!"

Dịch Vân chỉ nhún vai: "Cát Âu tộc trưởng, cũng không cần bận tâm. À có chuyện này tại hạ muốn nhờ tộc trưởng giúp đỡ."

"Huynh đệ cứ nói, bất kể chuyện gì, miễn lão phu làm được sẽ toàn lực mà làm!"

"Chỉ là một việc nhỏ thôi, giúp tại hạ truyền một cái tin này." Dịch Vân tiếp: "Tại hạ từng hẹn với Cổ Lan dự tiệc tối nay, nhưng lại có việc cần đi ngay bây giờ, đành phải hủy hẹn, nhờ ngài báo lại dùm với Cổ Lan một tiếng là tại hạ xin lỗi hắn, hẹn ngày sau trở về sẽ bồi tội. Ngoài hắn ra thì mong ngài báo luôn dùm cho Mễ Nặc lão sư cũng như giáo chủ Bố Lỗ Thác là ta phải rời đi nhé!"

Cát Âu vô cùng kinh ngạc: "Huynh đệ định đi nữa ư, đi đâu vậy?"

Dịch Vân thản nhiên: "Tại hạ có việc vô cùng quan trọng cần làm, trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không trở về!"

Nhớ tới mỗi lần Dịch Vân biến mất, không một năm thì cũng sáu tháng, lão tỏ ra lo lắng: "Nếu huynh đệ có gì quan trọng, sao không để bọn lão phu giúp đỡ một tay, không cần thiết phải tự mình đi làm như thế. Mà thành Thiên Phong cũng truyền tin đến, tiểu muội muội A Lôi Lạp vẫn đang ngóng chờ huynh đệ trở về đó!"

Nhắc tới tên A Lôi Lạp, Dịch Vân trong lòng chợt ấm lạ, bao nhiêu sự phiền muộn buồn bực của ngày hôm nay chợt biến mất chẳng còn! Hắn cười ha hả: "Việc này nhất định phải để tại hạ tự mình đi làm mới được! Nhanh thì nửa năm, chậm thì một năm, sẽ trở lại thành Thiên Phong hội ngộ với mọi người! Mong ngài chuyển dùm lời nhắn của tại hạ đến nghĩa muội, rằng hãy cố gắng tu luyện, khi tại hạ trở về, sẽ kiểm tra nghiêm khắc nó một phen!"

Nói đến đây, Dịch Vân ngập ngừng: "Vẫn còn chuyện này nữa, cái mộ viên này, ngài xem có thể đem bán lại cho nhà Lam Duy Nhĩ được không! Mộ của mẫu thân đã di dời, nên đối với tại hạ mà nói, nơi này chằng còn chút ý nghĩa gì nữa! Chỉ làm gia tộc Kiệt Nặc Tư của ngài thêm vất vả chăm nom mà thôi, như vậy thì cứ bán lại cho bọn họ đi, dù sao lão già Bá Nạp Đốn kia cũng rất muốn thu hồi lại nơi này mà!"

Cát Âu gật đầu, đây chẳng qua là một chuyện cỏn con, cứ để cho Ngạc Đa Đồ đi lo là được. Lại biết Dịch Vân sắp rời đi, lão hỏi: "Huynh đệ có chắc là một năm sau sẽ trở về chứ!?"

Dịch Vân cười cười: "Tại hạ khẳng định mà! Nhất quyết sẽ sống mà trở về!"

"Sống trở về??? Cuối cùng là tiểu tử này định đi đâu đây!" Cát Âu càng nghe lại càng lo lắng...

***

Nơi hoàng cung Kỳ Võ. Đại đế Áo Nhĩ Ba mặt mày trầm tĩnh, lạnh nhạt: "Thằng nhỏ đó lại biến mất sao? Ngay cả Mễ Nặc cũng không biết nó đi đâu à? Để cho bản vương ngồi chờ hai canh giờ với cái bàn đầy rượu thịt này là câu trả lời của nhà ngươi sao?"

Cổ Lan cúi gằm mặt xuống hổ thẹn: "Nhi thần quả thật là không tìm thấy chút tông tích nào của hắn, đã sai khiến toàn bộ thị vệ trong thành lùng tìm chẳng khác nào truy bắt tội phạm nhưng không thấy tăm hơi. Đành phải chờ hắn trở về mà thôi, còn khi nào hắn về thì nhi thần quả thật không biết được, xin phụ hoàng giáng tội!"

Công chúa Điển Na ngồi bên cạnh Áo Nhĩ Ba cũng không nhịn được thốt lên: "Phụ hoàng à! Cái tên quái nhân kia mất tích đã thành bệnh rồi. Sư phụ Mễ Nặc của hắn cũng không làm sao kềm cặp sửa đổi được cái tính đó. Ngài không thể trách tội hoàng huynh! Nữ nhi nghĩ rằng, muốn nắm bắt được chút gì của hắn thì cần phải phái những thám tử tinh nhuệ nhất của Vương tộc ra thôi. Từng giây từng phút mà theo dõi hắn, có thế mới tránh để hắn giở cái trò này ra, hại mọi người một phen tân khổ, mà Tam ca cũng đỡ đau đầu nhức óc đó!"

Áo Nhĩ Ba cười rộ: "Cái con bé này ăn nói linh tinh gì vậy? Với thực lực đã là Lục tinh đỉnh phong của hắn, muốn theo dõi mà không bị phát hiện thì ít nhất cũng là những cấm vệ quân đã trên Thất tinh của Vương tộc. Nhưng thằng nhỏ kia hôm nay cũng đã là Tam đẳng Bá Tước của Đế quốc, chứ nào có phải phạm nhân bình thường. Con nghĩ phụ hoàng có thể làm thế được sao!"

Đúng lúc này có một thân vệ vào báo, có tộc trưởng gia tộc Kiệt Nặc Tư là Cát Âu muốn cầu kiến hoàng tử Cổ Lan, bẩm là có chút việc liên quan đến Dịch Vân!

Mọi người nghe xong đều ngẩn người ra, Áo Nhĩ Ba liền phất tay: "Mau truyền lão vào đây!"

Cát Âu vừa vào phòng đã thấy một bàn tiệc ê hề chưa ai động đũa đến, ngoài hoàng tử và công chúa, còn có cả Đại đế Áo Nhĩ Ba và lão già Kiệt Mễ Đạt, mới giật mình vội vã khom người: "Thần Cát Âu, thỉnh an bệ hạ!"

Áo Nhĩ Ba mỉm cười: "Miễn lễ! Cát Âu, ngươi nói là có thông tin về Dịch Vân sao?"

Cát Âu đã lấy lại bình tĩnh, cung kính: "Dịch Vân nhờ thần tới chuyển lời cho hoàng tử Cổ Lan. Đêm nay hắn không có cách nào đến đây gặp mặt. Sau này khi hắn trở về, nhất định sẽ tự mình đến thỉnh tội với hoàng tử ngài sau! Cuộc hẹn đêm nay xin cho hắn được khất lại khi khác!"

Áo Nhĩ Ba cau mày trầm giọng: "Còn hắn...?"

"Đã đi rồi thưa bệ hạ! Huynh đệ ấy nói là có chuyện quan trọng cần phải làm ngay, trong vòng một năm mới có thể trở về được!" Cát Âu có sao nói vậy.

Áo Nhĩ Ba nghe mà giận sôi gan, đang định quát lên thì lại nghe Kiệt Mễ Đạt mở miệng hỏi: "Ra cái hẹn một năm, rồi không từ mà đi sao? Việc này bên học viện Thiên Phong đã biết chưa?"

"Chưa một ai biết ạ!" Cát Âu tiếp: "Dịch Vân dường như ngay lúc đó mới quyết định như vậy! Thực ra hắn cũng có nói, sau khi truyền lời cho hoàng tử Cổ Lan, nhờ thần tới gặp viện trưởng Mễ Nặc của học viện Thiên Phong và Hồng y Giáo chủ Bố Lỗ Thác thông báo một tiếng dùm hắn!"

Kiệt Mễ Đạt nghe vậy mới mỉm cười: "Biết rồi! Khổ cực cho Cát Âu lão! Nếu đã còn hai nơi cần thông báo thì lão cứ đi đi! Vương tộc ta cũng không làm phiền lão nữa!"

"Vẫn còn một chuyện thưa bệ hạ!" Trước khi rời đi Cát Âu cung kính quay sang Áo Nhĩ Ba: " Dịch Vân nhờ thần chuyển lời với hoàng tử Cổ Lan rằng, trước đó vài ngày hắn đã tiêu diệt toàn bộ quân mai phục của Ám Ảnh quân đoàn, hắn cũng không bị thương gì, nên không muốn tính toán nữa! Mong bệ hạ và hoàng tử rộng lượng hải hà, tha cho A Lý Bố một mạng!"

Áo Nhĩ Ba gật đầu: "Ta hiểu ý tứ của thằng nhỏ này! Dù sao cũng là huyết thống của nó. Có lẽ nó không muốn A Lý Bố vì nó mà chết! Mà loại người không có cũng chả sao này, tha cho hắn một mạng cũng rất dễ dàng! Được rồi, yêu cầu đó, bản vương đồng ý!"

Đợi Cát Âu rời khỏi, Điển Na mới cất tiếng, kỳ quái hỏi: "Kiệt Mễ Đạt bá bá, tên tiểu tử kia lúc thì lỗi hẹn với ca ca, lúc thì để cho phụ hoàng phải chờ đợi, dường như xem vương thất Kỳ Vũ chúng ta không ra gì cả! Vì sao ngài lại có vẻ không để ý hay lo lắng vậy!"

Kiệt Mễ Đạt cười lớn: "Đứa học sinh quái dị kia, bá bá vốn nghe kể về nó nhiều rồi! Chuyện vô duyên vô cớ biến mất này cũng là chuyện cơm bữa! Lần này nó biến mất, lại nhờ Cát Âu thay thế hắn tạ lỗi tới ba người, lần lượt là viện trưởng Mễ Nặc, giáo chủ Bố Lỗ Thác, và hoàng huynh Cổ Lan của con. Như thế không phải là trong lòng hắn đã có ca ca của con rồi sao!?"

Dừng một chút lão lại cười hề hề: "Thực tế cũng đã cho thấy, việc con và Cổ Lan liên tiếp tới giao hảo cũng không phải là không có hiệu quả. Chí ít thì hắn cũng còn nhớ tên Tam ca của con mà hẹn lần sau trở về sẽ gặp mặt đấy thôi! "Cầu nhân tiên cầu tâm" muốn lôi kéo một người trước hết phải lôi kéo được tâm của hắn, về điểm này thì anh của con làm rất tốt!"

Kiệt Mễ Đạt ngồi xuống rồi cười khẽ: "Theo tin tình báo, Dịch Vân đã khéo léo từ chối toàn bộ sự mời mọc của các đại gia tộc trong Đế quốc, điều đó đã cho thấy, thằng nhỏ này thật sự không ham mê quyền lực địa vị. Đã như thế, nếu Vương tộc chúng ta muốn có được thiếu niên này, thì hết thảy hãy để theo tự nhiên mà phát triển, dụng tốc sẽ bất đạt, cơ hội rồi từ từ sẽ đến mà!"

Cổ Lan và Điển Na nghe đến ngẩn ngơ.

Đại đế Áo Nhĩ Ba cũng cười thêm vào: "Ra là vậy! Cứ theo cổ nhân mà nói, bản vương ngồi chờ hai canh giờ vừa nãy cũng không uổng phí! Hay. Hay cho một câu 'Cầu người trước hết cầu tâm'! Cổ Lan con làm không sai, thằng nhỏ kia hiện giờ mới chỉ đạt được Lục Tinh mà thôi, đối với Vương thất Kỳ Vũ ta vẫn chưa thật sự có giá trị gì! Cái được nhất, chính là tiền đồ của nó sau này, từ từ có lẽ sẽ thấy a!"

Áo Nhĩ Ba lại thoải mái cười lớn: "Rượu và đồ ăn nguội lạnh cả rồi, nhưng không sao, chờ đợi cũng có hai tác dụng mà, cứ coi như tối này là vương tộc Kỳ vũ ta tụ họp, thỏa thuê một bữa đi!"

***

Cảnh vật không ngừng trôi về phía sau, trong rừng vắng Dịch Vân vẫn lao đi vun vút.

Giọng cười khoái trá của Môn La truyền đến: "Tiểu tử, việc tối nay xử lý thật không sai chút nào nha! Mặc dù không được như những gì lúc đầu ngươi dự tính, thì cũng do lão tiểu tử Bá Nạp Đốn kia quá cáo già mà thôi. Thằng nhóc Mặc Tây kia, nếu chỉ được một nửa thâm trầm của hắn, thì gia tộc Lam Duy Nhĩ cũng không tơi tả lụn bại để cho tiểu tử ngươi dắt mũi đi như vậy! Mọi chuyện đều đâu vào đấy rồi, cho dù tên Bá Nạp Đốn kia không cam lòng thì cũng chẳng thể nào xoay chuyển cục diện! Ha ha, Quang Minh giáo đình, thế mà lại trở thành kẻ mà bọn chúng cố kỵ nhất, thật là buồn cười, nhưng cũng thật là vui đó!"

"Nói đơn giản một câu, ngươi làm quá chuẩn!"

Gấp rút băng qua vô số đá núi lồi lõm ken dày chắn đường, Dịch Vân càng lúc càng leo lên cao, cuối cùng hắn đã thoăn thoắt vọt từ ngọn cây cao vút này sang những ngọn cây khác. Sau một hồi im lặng, hắn chợt thốt lên: "Lão đại, vì sao vừa rồi người bảo ta buông tha cho A Lý Bố?"

Môn La không trả lời mà lại hỏi: "Lẽ nào ngươi muốn hắn bị Bá Nạp Đốn xử tử sao"?"

Khẽ lắc đầu, Dịch Vân thản nhiên: "Cố tình không tiếc đại giới mà kiếm chuyện hạ thủ với ta mấy lần như vậy, thì A Lý Bố chết cũng đáng đời! Nhưng lão đại nói cũng không sai, thật lòng ta không muốn hắn vì ta mà chết. Có điều ta chẳng nhớ tới hắn, nếu không phải lão đại lên tiếng nhắc nhở, ta cũng sẽ không nghĩ ra mà nhờ lão Cát Âu thỉnh cầu với Đại đế cho hắn một con đường sống đâu!"

Nói đến đây, Dịch Vân bâng khuâng: "Cho nên ta mới cảm thấy kỳ lạ, Lão đại ngài xưa giờ với địch nhân chỉ có một từ giết, nay lại chủ động nói ta bỏ qua, ấy là vì sao?"

"Chỉ vì hắn là người của nhà Lam Duy Nhĩ. Cũng là anh của ngươi thôi!" Môn La thản nhiên: "Thời đại của ta, mà chính xác là trong gia tộc Tư Đạt Đặc ta, bất kể là nguyên nhân gì, bất kể là lý do gì, thì cảnh nồi da nấu thịt cũng tuyệt đối không được xảy ra. Bây giờ dù ngươi và tộc Lam Duy Nhĩ kia mâu thuẫn quyết liệt, không thể hoàn hợp một nhà, thì cũng không cách nào xóa bỏ một sự thật, là ngươi được sinh ra từ nơi đó!"

"Thú thật mà nói, thấy cách xử lý của ngươi đối với Mặc Tây, lão đại ta vô cùng hài lòng! Ra tay giết thân thích cùng dòng máu, trời đất đều căm phẫn! Nếu Mặc Tây ngươi đã tha đi, thì thêm một tên A Lý Bố nữa có là gì! Tư chất hắn bình thường, xa không bằng Dũng Á, lại càng kém Khiết Tây Tạp. Nhảy nhót múa may một hồi, chỉ là tấu lên hài kịch mà thôi. Giết hắn có lợi ích gì, mà buông tha hắn một mạng cũng chẳng hại gì, cứ coi là ngươi lại cho hắn thêm một cơ hội đi!"

Dịch Vân yên lặng lắng nghe, nhưng trong lòng cũng thầm suy nghĩ "Môn La lão đại ngày thường rất hiền hòa, làm việc thì ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đụng đâu quên đó. Nhưng đối với Gia Tộc, thì trong lòng lão vẫn canh cánh khôn nguôi. Bảy ngàn năm trôi qua, vẫn tồn tại một chấp niệm duy nhất trong linh hồn, đó là làm sao cho gia tộc Tư Đạt Đặc phục hồi và hưng thịnh trở lại. Cho nên đối với vấn đề dòng giống và huyết mạch lão vô cùng coi trọng. Khó trách vì sao lão lại hy vọng mình buông tha cho Mặc Tây và A Lý Bố. Là để cho ngày sau mình sẽ không vì những chuyện như vầy mà hối hận không yên!"

Dịch Vân ra khỏi rừng rậm, đứng trước cái vách đá quen thuộc bên bờ vực thẳm, hắn lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng lại trở về đây. A Khắc Tây lúc trước có ý tốt bố trí tặng ta, quả nhiên cực kỳ có tác dụng, có lẽ chính tiền bối cũng không ngờ tới rồi!" Text được lấy tại Truyện FULL

Môn La cười cười: "Cấp Tinh Vực mà bố trí ra ma trận che đậy cho việc tu luyện thì dĩ nhiên là tốt rồi! Tiểu tử kia, ngươi định ở đây tiến giai lên Thất tinh trước rồi mới đi vào trong Lạc Nhật sơn mạch tìm kiếm hai loại Kỳ hoa kia à!?"

Khẽ gật đầu, Dịch Vân đáp: "Tuy thực lực của ta đã tiến bộ rất nhiều. Nhưng Lạc Nhật sơn mạch rộng lớn vô cùng, chỗ mà chúng ta muốn tới lại nằm sâu trong đó. Cho nên tốt nhất chúng ta phải chuẩn bị thật đầy đủ, chí ít cũng tăng thêm cơ hội sống sót trở về. Tiến vào Thất tinh, đúng là lựa chọn của ta bây giờ!"

Môn La lúc này mới nhắc nhở: "Với tình huống trước mắt, ngươi tiến vào Thất tinh cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng tuyệt đối không được sử dụng Thì Nghi chi trận đó. Bởi vì, tiến một giai hoàn toàn khác biệt so với tấn cả một cấp độ. Tuy việc này sẽ hao tốn không ít thời gian, nhưng lại chắn chắn đảm bảo ngươi có thể tấn cấp an toàn yên ổn nhất!"

Dịch Vân gật đầu cười: "Ta hiểu mà! Ngay cả khi nôn nóng muốn Tạp Lỵ Tạp mau tiến vào Thất tinh lĩnh vực thì A Khắc Tây tiền bối cũng không dám đem Thì Nghi chi trận ra sử dụng đó thôi! Có điều, không biết lần tấn cấp này, sẽ lấy mất bao nhiêu thời gian của ta đây!"

Môn La suy tư: "Tình hình của ngươi bây giờ theo đánh giá của lão đại ta, cho dù tam hệ ma khí tự tấn cấp cũng chỉ tốn tầm hai mươi ngày, chậm nhất là hai lăm ngày. Thực lực mạnh lên một chút, trở thành Thất tinh, có thể khiến ngươi hữu kinh mà vô hiểm, một đường thuận lợi từ Lạc Nhật sơn mạch trở về!"

Dịch Vân nghe xong gật đầu, nâng tay chạm vào vách đá! Thủy Hỏa song hệ ma lực đồng thời thúc dục, thẩm thấu vào trong vách núi, một cái động khẩu mờ mờ ảo ảo dần dần hiện lên!

Hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn sáng rực trên cao, thầm nhủ, lần sau khi trở ra, trăng tròn đã thành trăng khuyết. Mà bản thân hắn, hi vọng sẽ có những chuyển biến thật lớn. Cũng không cúi đầu xuống, hắn đã bước vào trong thạch thất. Động khẩu vừa mở ra đã yên lặng khép lại, trả cho rừng hoang núi thẳm một bầu không khí tịch mịch u buồn!

Không lâu sau đó, một bóng đen vọt ra, quanh quẩn một vòng trước vách đá, rồi lại nhìn sau lưng là rừng rậm trải dài, phía trước là vực sâu không đáy, ngẩn người hồi lâu. Bỗng nghe bóng đen thì thào: "Khẳng định là hắn vừa đứng đây, khí tức vẫn còn mờ nhạt mà! Tự dưng lại biến mất vô tung vô tích thế này, thật vô lý! Đừng nói hắn muốn chết mà nhảy xuống vực tự tử chứ! Kỳ lạ thật!"

Bóng đen lại sờ soạng một hồi lên vách đá, không phát hiện thấy bất kỳ điều gì khác lạ, tỏ vẻ vô cùng do dự. Liền tung người vọt vào rừng rậm, nhắm hướng khác sục sạo.

Trăng sao kéo nhau lên cao. Trời đã khuya dần, Bá Nạp Đốn dẫn theo hai người chạy vào một vùng núi kéo dài hơn ba trăm dặm nơi ngoại ô phía Tây bắc của thành Kỳ Võ. Vùng núi này có một cái thông đạo dẫn lên đỉnh, càng cao càng hiểm trở! Đang lúc ba người cắm cúi phi hành thì một đạo kình khí từ trong vô hình xuất hiện, bất chợt bao lấy bọn họ, uy áp mãnh liệt mà trầm trọng, ngột ngạt khó thở vô cùng, khiến cho ba người không làm sao tiếp tục chạy lên thêm bước nào được nữa!

Một giọng nói ồm ồm vang dội trong đêm vắng vọng lại: "Tân Đức Lý Tư. Đệ nhất cấm địa của Kỳ Võ đế quốc. Người tới là ai!?"

Bá Nạp Đốn rất nhanh trấn tĩnh, cuối đầu nghiêm giọng: "Kẻ đứng đầu đương nhiệm của gia tộc Lam Duy Nhĩ, Bá Nạp Đốn, dẫn theo con cháu đệ tử, đến xin cầu kiến Lão Tổ!"

Những nỗ lực cuối cùng!
Bình Luận (0)
Comment