Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 81

Rất mệt! Dịch Vân giờ đây cảm giác rất mệt mỏi, hắn chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc thật sâu, nhưng lại vẫn mơ hồ nghe thấy ai đang gọi hắn…

Dịch Vân mở mắt một cách khó nhọc, lập tức phát hiện Môn La vẻ mặt mệt mỏi đang đặt tay trước ngực hắn, không ngừng dùng chút đấu khí còn sót lại truyền vào, giúp hắn tu bổ kinh mạch và nội tạng vốn đang tổn thương nghiêm trọng

"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh dậy!" Môn La thấy Dịch Vân đã mở mắt, mặt hiện lên vẻ mừng rỡ, lại ngả ngửa ra, hữu khí vô lực nói: "Ngươi hôn mê đã nửa ngày."

Dịch Vân nghe vậy cả kinh! Ngay khi hắn đang thử ngồi dậy, chợt thấy toàn thân đau nhức, kêu lên một tiếng đau đớn Dịch Vân lại nằm lăn xuống, lúc này mới phát giác mình nằm bên bờ một con sông lớn.

"Ta không chết? Ta nhớ kĩ lúc đó nhảy từ vách núi xuống, sao lại tới nơi này?" Dịch Vân quan sát chung quanh, thất kinh hỏi.

Vừa nói xong, hắn chợt thấy trên bụng có cái đang chuyển động, quay đầu xuống nhìn mới thấy Cầu Câu lộ ra vẻ hữu khí vô lực, nó kêu nhỏ với Dịch Vân một tiếng rồi chậm rãi bò vào lòng hắn, mặc cho Dịch Vân gọi thế nào cũng không có động tĩnh gì nữa.

"Tình hình bây giờ thật thê thảm, may mà ngươi còn chưa chết, cái đó đã là đại may mắn rồi… Ngươi quả thật nhảy xuống từ vách núi, nơi này chính là đáy vực." Môn La cảm khái nói.

"Rơi xuống vực sâu không đáy mà ta vẫn còn sống? Hình như… trước khi ta bất tỉnh, Cầu Cầu nuốt ta vào bụng nó, cái đó có phải ảo giác không?"

Môn La lắc đầu: "Không, Cầu Cầu nếu không nhanh nuốt ngươi vào, bây giờ ngươi đã sớm chết rồi!"

Dịch Vân sửng sốt! Hắn càng nghe càng không hiểu?

"Việc này để lát nữa nói sau. Khu vực này hẳn là chỗ sâu trong Lạc Nhật sơn mạch, nằm bên bờ sông rất không an toàn, hơn nữa đấu khí của ta cơ hồ đã dùng hết, giờ cũng không giúp gì được ngươi, trước tiên hãy tìm một nơi kín đáo chữa thương đi!" Môn La mệt mỏi nói.

Dịch Vân vừa nghe nơi này đã là nội khu của Lạc Nhật sơn mạch, nghĩ đến khả năng gặp phải ma thú còn đáng sợ hơn Băng lân báo liên bất chấp đau đớn, cắn răng đứng lên tìm kiếm nơi an toàn bắt đầu chữa thương.

Nửa canh giờ sau, cách bờ sông hơn trăm thước, trong rừng cây hắn đào rỗng một cây cổ thụ rồi trốn bên trong, lại dùng vỏ cây che động khẩu lại, chỉ để một khe hở nhỏ cung cấp dưỡng khí.

Khi Dịch Vân khoanh chân ngồi trong cây đại thụ, hắn biết cuối cùng đã tạm thời an toàn rồi, một cảm giác mệt mỏi mãnh liệt xâm chiếm não hắn, bất tri bất giác hắn ngồi đó ngủ thiếp đi.

Lần tao ngộ với lục giai ma thú Băng lân báo này là kinh nghiệm nguy hiểm nhất cho tới nay của Dịch Vân, trong tuyệt cảnh tìm đường sống, hắn sớm đã đem toàn bộ thể lực tiêu hao sạch sẽ, bây giờ vất vả lắm mới tìm được chỗ an toàn, thần kinh thoảng lỏng ra một chút, lập tức mê man.

"Tiểu tử này thật dễ ngủ, không biết rằng lão đại ta vì cứu ngươi mà thiếu chút nữa chết mệt… Cũng may là cuối cùng cũng sống rồi." Môn La nhìn Dịch Vân đang ngủ, trong miệng than thở vài câu rồi hóa thành quang ảnh chui vào Hồng Liên.

Dịch Vân đang say ngủ không biết rằng ngay khi hắn nhảy xuống, Băng lân báo mang theo oán hận cùng cực phát ra một thủy hệ ma pháp thật lớn, là lục giai ma pháp, không kể Dịch Vân đang nửa tỉnh nửa mê không thể nào chịu nôi, mà ngay cả lúc thân thể hắn hoàn hảo, đem hết toàn lực cũng không có khả năng ngạnh kháng mà sống sót…

Không nghĩ trong thời khắc sinh tử đó Cầu Cầu chợt nuốt hắn vào bụng, chịu đựng oanh kích của ma pháp thay cho hắn, tiếp đó lại rơi xuống vực sâu vạn trượng, cuối cùng tới bên bờ một con sông lớn.

Cầu Cầu giữa không trung một ngụm nuốt Dịch Vân làm Môn La sợ ngây người, may mà bên bờ sông, Cầu Cầu lại há mồm phun Dịch Vân ra, lúc này Môn La mới hiểu toàn bộ sự việc.

Đối với việc Cầu Cầu thay thế Dịch Vân chịu lục giai ma pháp oanh kích, lại rơi xuống vực sâu mà không chết, Môn La lộ vẻ rất khiếp sợ, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều bởi tình trạng Dịch Vân lúc đó rất không ổn.

Kiểm tra một chút, Môn La lập tức phát hiện trên người Dịch Vân nhiều chỗ xương vỡ vụn, xương tay phải vỡ làm mấy đoạn, mà đó cũng không phải vết thương nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất là vài kinh mạch trọng yếu đã đứt đoạn, nếu không lập tức cứu trị, cho dù Dịch Vân tương lai có thể may mắn không chết thì cũng không cách nào tu luyện đấu khí nữa.

Môn La biết tình thế nghiêm trọng, liền đem toàn bộ đấu khí còn sót lại của mình truyền vào cơ thể Dịch Vân, giúp chữa trị kinh mạch đồng thời dẫn động chút đấu khí còn sót lại trong người hắn đi theo vòng chu thiên, tự vận chuyển giúp ổn định thương thế.

Công pháp Dịch Vân tu luyện vốn là tuyệt học truyền thừa của gia tộc Tư Đạt Đặc – Phần kiếp tử diễm công pháp, lại do hắn chỉ dẫn giúp đỡ tu luyện nên trừ Dịch Vân, người hiểu rõ kinh mạch cùng trạng thái đấu khí của Dịch Vân chính là lão đại hắn.

Đấu khí còn lại của Môn La không nhiều lắm, căn bản không đủ để trị liệu thương thế, nhưng hắn lại dùng phương pháp dẫn dắt đấu khí còn sót lại của Dịch Vân, giúp hắn chậm rãi chữa trị kinh mạch, quá trình đó vốn rất đau đớn và tốn thời gian, nhưng Môn La lại kinh ngạc phát hiện một cỗ năng lương kỳ dì chậm rãi tiến vào cơ thể Dịch Vân, tu bổ nội tạng kinh mạch với tốc độ khó tin…

… là Hồng Liên!

Môn La tìm ra nguồn của năng lượng kia, đúng là tổ khí Hồng Liên.

Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Môn La cảm thấy phi thường vui mừng và kinh ngạc, vui mừng đương nhiên là vì Dịch Vân được cứu, còn kinh ngạc là bởi luồng năng lượng này rất tinh thuần, hoàn toàn không giống đấu khí hay ma lực, mặc dù chính mình ở trong tổ khí mấy ngàn năm nhưng lại không hề biết gì về thứ này.

Chuyện kinh mạch tổn thương đã không hắn lo lắng nữa, thừa dịp Dịch Vân hôn mê, hắn tranh thủ băng bó, tiếp những chỗ xương bị gãy, có lẽ là do năng lượng thần kỳ của Hồng Liên mà trong quá trình này Dịch Vân không cảm thấy đau một chút nào. Sau một hồi lâu, khi Môn La đã tiếp lại hết các chỗ xương gãy, đồng thời phát hiện kinh mạch tổn thương đã ổn định, cuối cùng hắn cũng có thể yên lòng.

Thứ Môn La không chú ý tới chính là, trong cả quá trình chữa thương, Cầu Cầu nằm ngoan ngoãn trong lòng Dịch Vân không ngừng nhìn về phía hắn, tựa hồ nó cảm thấy bên người Dịch Vân có ai đó tồn tại…

Lúc Dịch Vân tỉnh lại đã là ba ngày sau, từ miệng Môn La kể lại, hắn biết mình có thể sống tới bây giờ đã là kỳ tích rồi.

Nếu không có Cầu Cầu lúc đó nuốt hắn vào, nếu không có Hồng Liên chữa thương, … hắn hôm này đã thành một vong hồn trong Lạc Nhật sơn mạch rồi.

Dịch Vân cũng không vui vẻ được lâu, bởi hắn phát hiện Cầu Cầu nằm trong lòng mình không nhúc nhích, mà thân thể nó lạnh như băng, giống như đã chết…

Dịch Vân trong đầu cảm thấy trống rỗng! Lúc đầu nhặt nuôi con rắn nhỏ không biết tên chỉ là bởi nhất thời cao hứng, sau đó Cầu Cầu cứu mạng hắn không chỉ một lần, lại vì hắn mà ngăn cản ma pháp đáng sợ kia, tính mạng mình có thể nói là do Cầu Cầu cho…

Nghĩ đến bao chuyện một người một rắn đã trải qua, Dịch Vân không khỏi chảy nước mắt, đào một cái huyệt lớn bên cạnh cây đại thụ, cẩn thận đặt Cầu Cầu vào, ngay lúc đang muốn lấp đất lại bị Môn La trong Hồng Liên đi ra mắng!

Nguyên lai, Cầu Cầu bởi chịu thương thế quá nặng mới tiến nhập trạng thái ngủ say để chữa thương, thân nhiệt hạ xuống là đặc điểm sinh lý của loài rắn khi ngủ sâu, không ngờ Dịch Vân lại không biết, thiếu chút nữa đem nó chôn sống!

Cuộc sống sau đó, Dịch Vân vẫn ngồi trong lòng cây tập trung chữa thương, mặc dù kinh mạch và xương cốt đã được nối lại, nhưng vẫn cần một đoạn thời gian tĩnh dưỡng mới có thể hoàn toàn hồi phục.

Tình huống của Môn La cũng không khác biệt lắm, mặc dù hắn không bị thương thân thể, nhưng hắn vốn tồn tại ở trạng thái linh thể, lúc trước đem linh lực đấu khí dùng hết, nếu muốn khôi phục toàn bộ còn tốn nhiều thời gian hơn Dịch Vân.

Còn Cầu Cầu vẫn đang ngủ say, Dịch Vân khi biết Cầu Cầu còn chưa chết vui mừng đến nỗi tiếp tục khóc, hàng ngày hắn đều để ý Cầu Cầu, chờ nó tỉnh lại. xem tại TruyenFull.vn

Trong khoảng thời gian này hắn cũng không thoải mái gì, mà luôn luôn nơm nớp lo sợ, trừ thời gian ngắn ngủi ra ngoài tìm dã quả ra, hắn cơ hồ đều trốn trong đại thụ chữa thương.

Cũng từng có mấy đầu lục thất giai ma thú đến gần đại thụ làm Dịch Vân mồ hôi lạnh chảy thành dòng, cử động cũng không dám, chỉ có thể thở nhẹ chờ chúng nó rời đi.

Linh giác và khứu giác của ma thú hơn con người rất nhiều, theo lý mà nói Dịch Vân vốn không thể trốn trong cây đại thụ mà không bị cao giai ma thú phát hiện, nhưng hắn có tổ khí Hồng Liên.

Sự thần bí của Hồng Liên một lời khó nói hết, Dịch Vân cũng không cách nào hiểu rõ, nhưng hắn biết Hồng Liên có tính chất đặc biệt nhất chính là có thể che giấu dao động năng lượng, chỉ cần hắn không vận chuyển đấu khí ma lực trong cơ thể, thì kể cả ma thú trên cửu giai cũng không thể dễ dàng phát hiện.

Trong lúc chữa thương hắn gặp hơn mười con ma thú từ lục giai trở lên, cứ hai ba ngày lại có, nhưng đều hữu kinh vô hiểm, chỉ là điều này làm tâm trí Dịch Vân không được an bình, cứ cách hai ba ngày lại căng thẳng một lần, lại một lần đánh cuộc sinh tử, loại tư vị này thập phần khó chịu.

Những ma thú này so với hắn cường đại hơn không biết bao nhiêu lần, tùy tiện một con cũng có thể nháy mắt giết chết mười người như hắn, mấy năm khổ tu ma pháp cùng đấu khí có tiến triển tương đối, hắn tưởng rằng đã đủ năng lực tự bảo vệ mình, đến giờ mới phát hiện ra, ở chỗ này hắn là sinh vật ở tầng chót!

Nhược nhục cường thực, hắn cảm giác sâu sắc thực lực hiện tại của mình nhỏ bé, thấp kém, lại cũng nảy sinh khát vọng lực lượng lớn lao.

Khi thân thể Dịch Vân hoàn toàn hồi phục, quyết định rời đi đã là chuyện của một tháng sau.
Bình Luận (0)
Comment