Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 87

"Vù vù vù!"

Dịch Vân vận hết tốc lực liều mạng hướng cửa động chạy trốn, trong lòng hắn như lửa đốt, nghĩ đến thi thể ở điện phủ kia, từ hơn mười viên cao giai ma thú tinh hạch mà xem, khẳng định khi còn sống phải là tuyệt thế cường giả, còn bỏ xác nơi này huống chi là mình?

Khi hắn vọt ra thông đạo hẹp dài chạy vội được chừng một khắc, lập tức cảm ứng được một cỗ uy áp thật lớn khó có thể hình dung từ phương xa bầu trời truyền đến.

Dịch Vân chợt cảm thụ được uy thế lớn lao áp bách, tóc gáy toàn thân tức thì dựng thẳng lên, hoảng sợ vô cùng, gấp rút chui vào phía dưới tảng nham thạch bên cạnh sơn động. Ngay khi hắn ẩn nấp được một lúc, một đầu ma thú thật lớn lúc này cũng từ trên trời hạ xuống.

Lúc này trên người Dịch Vân mồ hôi đầm đìa, lại cảm giác toàn thân dị thường lạnh như băng, mồ hôi trên trán không ngừng toát ra, hắn ngay cả động tác đưa tay lên lau cũng không dám, thu liễm khí tức toàn thân, không nhúc nhích áp sát phía sau tảng nham thạch.

"Oanh~~!" Mặt đất lay động một trận, là đầu ma thú kia hạ xuống, Dịch Vân khẽ ngẩng đầu, tiểu tâm nhẹ nhàng đưa con mắt hướng bên ngoài nham thạch trộm nhìn ma thú phía trước.

Ở trong mắt Dịch Vân, một đầu ma thú thật lớn cao chừng 5 thước, thân dài hơn 10 thước, đang lăng không mà đứng. Toàn bộ thân thể phủ đầy lông mao màu tím, ngoại hình tựa như hổ báo, so với hổ báo thì to lớn hơn mấy lần, khắp thân thể che kín từng đạo ma văn kỳ dị màu đen, phi thường quỷ dị kinh tâm động phách.

Đầu cự thú này đang ngậm trong miệng một ma thú to lớn màu vàng, cổ ma thú bị cắn, chỉ còn một cái thân thể cực lớn treo giữa không trung, lay động, máu đỏ tươi theo hai bên mép nhiễu xuống, hiển nhiên nó sớm đã mất mạng.

Dịch Vân cũng không biết đầu cự thú màu tím kia là loại gì, nhưng hắn lại nhận biết ma thú trong miệng kia, bộ lông màu vàng, lưng có hai cánh lớn giống loài chim, thân thú đầu người, hé ra răng nanh đã trưởng thành, lại có gương mặt con người, nhớ tới trong tàng thư viện ở học viện đã xem qua loại này ma thú.

"Nhân diện sư thứu!" Dịch Vân lập tức nhận ra lai lịch con mồi trong miệng cự thú kia.

Nhân diện sư thứu là số ít trong cao giai ma thú có khả năng tự do bay lượn, đứng hàng bát giai, không chỉ có trí lực cực cao, mà còn có kháng tính các hệ ma pháp rất mạnh. Ở trên Khung Võ đại lục từng có ghi chép một đội ngũ hoàn chỉnh pháp sư bị một thủ lĩnh nhân diện sư thứu toàn bộ đồ sát, loại này ở trong nhân loại là tồn tại khủng bố khiến người biến sắc.

"Đó là bát giai nhân diện sư thứu, cùng cấp với cửu tinh đỉnh phong cường giả, lại bị đầu cự thú này một ngụm cắn chết."

Môi Dịch Vân nhếch lên, thân hình run nhè nhẹ, rắm cũng không dám thả một phát, trong lòng kinh ngạc phi thường, có thể đem khủng bố bát giai ma thú như vậy thành con mồi, cự thú này là cái loại gì? Hơn nữa, xem nó trên người không có cánh, như thế nào có thể bay lên bắt nhân diện sư thứu.

"Nó là ma thú cấp bậc tinh vực!" Môn La đột nhiên ở trong lòng hô lên.

Dịch Vân nghe vậy kinh hãi, hít mạnh một ngụm lương khí, hoảng sợ hướng Môn La hỏi: "Sao vậy được, ma thú cũng có thể đạt tinh vực? Ta không có nghe qua chuyện như vậy a?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Dịch Vân đương nhiên sẽ không biết, hiện tại trên Khung Võ đại lục, cường giả cấp bậc tinh vực số lượng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đại bộ phận ngay cả danh từ "tinh vực" còn chưa từng nghe qua, hơn nữa cơ hồ rất ít cao giai ma thú ở trong lãnh đại nhân loại, tất cả đều ở sâu trong núi rừng. Mấy địa phương này là cấm địa với người bình thường, nếu có người đi vào cầm chắc là chết, càng không cần phải nói tới người gặp được tinh vực ma thú lại có thể sống đi ra lan truyền.

"Ngươi chưa từng nghe qua là sự bình thường, ta cũng là lần đầu nhìn thấy." Môn La âm thanh run run, không nén sợ hãi nói: "Này cự thú là cái gì ta không biết, nhưng khẳng định là tinh vực ma thú, nhân loại cường giả một khi tới cảnh giới tinh vực, có thể bằng tự thân thực lực bài trừ đại địa trói buộc, có thể tùy tâm lăng không phi hành, ma thú cũng giống như thế. Nó mới vừa mới từ không trung hạ xuống, mà hắn không có cánh a."

Dịch Vân cuối cùng hiểu được vì sao cự thú có thể bay lên trời giết nhân diện sư thứu.

Thì ra chỉ khi đạt tới lĩnh vực tinh vực, người hay thú đều có thể đột phá giới hạn tự thân, có thể mạnh mẽ thoát khỏi trọng lực đem bản thân bay lượn trên trời, đây cũng là đặc trưng của cường giả tinh vực.

"Chim mới có thể bay lượn, cá mới có thể bơi, đây là bất đồng hạn chế, mà cường giả tinh vực không chịu giới hạn này. Khó trách lão đại thường nói, chỉ có đạt tới tinh vực đều đem toàn bộ định luật phủ địn hết.

"Rắc rắc!" Cự thú đang cắn một ngụm lên con mồi, nhất thời thanh âm thịt nát xương gãy từng đợt vang lên, máu tươi nhân diện sư thứu như cơn mưa nhỏ rơi xuống giữa không gian, còn mang theo thịt vụn. Dịch Vân sắc mặt trắng bệch, trái tim rét lạnh.

Tinh vực cự thú đem nhân diện sư thứu ăn thất tao bát đả xong, đột nhiên dừng lại, tùy hứng ngửa mặt lên trời bộ dáng no nê, ngoài ý liệu của Dịch Vân đem hài cốt còn lại, đầu to lớn dùng sức vung mạnh, hài cốt nhân diện sư thứu bay giữa không trung.

Miệng cự thú lực mạnh cực kỳ, một cái lắc đầu có thể tàn cốt nhân diện sư thứu một đường thẳng tắp rơi ra ngoài sơn cốc vài trăm thước, mà nơi đó đúng là biển tro cốt, nơi có thiên niên hoa.

Dịch Vân cùng Môn La cùng thấy hành động tinh vực cự thú, thân thể song song chấn động, nhất thời hiểu được phiến quỷ dị kỳ cảnh ngoài sơn cốc là như thế nào tạo thành.

"Ngoài cốc kia là mảng lớn tro cốt cao giai ma thú, đúng là đầu tinh vực cự thú này tạo thành!" Dịch Vân nội tâm kinh hãi vô cùng.

Nghĩ đến kia một mảnh lớn tro cốt, cũng không biết đã có bao nhiêu bát- cửu giai ma thú thành thực vật cho đầu tinh vực cự thú này. Số lượng chỉ sợ là muốn dùng đến số trăm, hàng ngàn mà đếm.

Tinh vực quả nhiên là tuyệt cường bất khả tư nghị, ở trong sách xem qua miêu tả bát- cửu giai ma thú đều có thực lực khủng bố quét ngang thế giới nhân loại, lại ở trước mặt nó chỉ có thể làm thực vật mà thôi. Dịch Vân thầm nghĩ trong lòng, với loại này khao khát cuồng phách lực lượng cũng mãnh liệt dâng lên.

"Rống~~"

Tinh vực cự thú ăn uống no đủ, lập tức ngửa mặt lên trời điên cuồng rống, tiếng gầm khiến mưa ngừng lại, sấm sét chợt vang, Dịch Vân trốn ở một bên bị chấn cho choáng váng, đấu khí, ma lực trong cơ thể cũng bị đánh tan rã. Đau khổ chịu đựng, cự thú rống một hồi, xoay người hướng sơn động đi tới, mỗi bước tiến lên đều tựa oai chấn ngàn cân, làm cho mặt đất khẽ rung lên.

Khi cự thú chuyển hướng đi tới bên này, Dịch Vân sợ tới mức rụt gấp cái đầu về, gắt gao quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, trong lòng chỉ trông mong một điều không bị phát hiện là tốt rồi.

"Cứ nằm sấp như vậy, không nên cử động, ngươi trên người có tổ khí hồng liên che dấu đấu khí ma lực dao động, nó không thể phát hiện được." Môn La nhẹ giọng nhắc nhở.

Cho dù cho Dịch Vân mười lá gan hắn lúc này cũng không dám có động tác gì, nếu thật sự bị phát hiện, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhắm mắt nhận lấy cái chết, thực lực tinh vực ma thú, rõ ràng hắn không có chút gì ảo tưởng may mắn.

Thời gian chờ đợi qua lâu, cảm giác mặt đất lay động càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng xa, cự thú đã đi vào phía trong sơn động, nhưng Dịch Vân như cũ không dám có hành động gì, từ ban ngày đợi cho đến giữa trưa, lại đên đêm tối buống xuống, cho đến khi trong sơn động truyền đến thanh âm ngáy ngủ phát ra, Dịch Vân mới cẩn thận bước từng bước cực nhẹ cực chậm về phía ngoài thông đạo, rất sợ phát ra một chút tiêngs vang.

Đến khi gặp lại biển tro cốt kỳ ảo kia, Dịch Vân mới nặng nề thở ra một hơi, hắn có loại cảm giác như trải qua một kiếp, từ lúc đi vào sơn động đó bắt đầu, chính mình đã đi dạo một vòn từ tử đến sinh, hiện tại có thể bình yên vô sự phản hồi ra đây, hắn cũng có chút không thể tin được.

Hắn thật cẩn thận đạp tro cốt tiến tới, mỗi một bước đều nhẹ nhàng hạ xuống, nhẹ nhàng nâng lên, biết bây giờ đã chân chính thoát ly hiểm cảnh, một chút đại ý cũng không được.

Đi được một nửa, Dịch Vân nhìn phía trước không xa có một hài cốt ma thú đầy máu, tựa như một đóa hoa hồng tiên diễm, là thi thể nhân diện sư thứu bị tinh vực cự thú ăn thịt.

"Dịch Vân, đem nhân diện sư thứu mạng đi thôi." Dịch Vân chỉ nhìn thoáng qua, định tiếp tục đi tới, chợt nghe Môn La nói.

"Bát giai ma thú toàn thân đều là bảo bối a, tuy ràng chỉ là một khối thi thể không đầy đủ, nhưng thịt cùng với xương, da cũng còn tác dụng rất lớn." Môn La giải thích.

Dịch Vân liền hiểu được, thầm mắng chính mình sao lại không nghĩ tới nhỉ?

Ma thú không chỉ có tinh hạch, trên người đều là nguyên liệu chế tạo các loại vũ khí, trang bị phòng thủ. Dùng ma thú giai vị càng cao chế tác, hiệu quả đương nhiên càng tốt, là hắn nghe Tạp La Tạp lão sư ở Đa Ni Tạp học viện, ma pháp trượng trong tay hắn chính là từ xương cột sống ma thú lục giai chế ra.

Đi tới trước thi thể sư thứu, một cỗ mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi, thân bị phá thành mảnh nhỏ, chỉ còn lại có một phần mười mà thôi, Dịch Vân lập tức đem số còn lại thu vào trong hồng liên, một cái xương cũng không tha.

Khi trở lại thượng du sông lớn, sắc trời tối thui, một vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm, chiếu rọi một cái bóng cô đơn ở bờ sông.

Dịch Vân dọc theo bờ sông tìm được một chỗ ẩn mật, ão não ngồi xuống, trải qua buổi trưa nơi này, không nghĩ tới không đến một ngày hắn lại trở về đây.

Hắn thở ra một hơi thật manh, thở hào hển nói: "Dọc theo đường đi tim ta đập liên hồi, rất sợ cự thú khủng bố kia đuổi theo, hiện tại chắc là an toàn rồi."

Môn La đồng dạng nhẹ nhàng thở ra: "Tinh vực ma thú kia hiển nhiên là trấn thủ tòa điện phủ cổ xưa kia, thật không nghĩ tới ở Lạc Nhật sơn mạch lại có điện phủ thần bí tồn tại, tuy rằng chúng ta đi vào tử lộ, nhưng một chuyến này coi như không uổng công."

"Quả thật như thế, có thể chính mắt thấy tinh vực ma thú coi như đáng giá." Dịch Vân gật đầu.

Bộ phận lớn võ giả, coi như thất- bát tinh cường giả mạnh hơn Dịch Vân rất nhiều, cả đời cũng chưa bao giờ nghe qua chuyện tinh vực ma thú, mà Dịch Vân không chỉ nghe qua thanh âm, còn tận mắt thấy sự đáng sợ đó, từ nhãn lực mà nói, Dịch Vân đã so với mấy Võ Tước, Võ Tướng mạnh hơn nhiều lắm.

Bầu trời đầy sao, bốn phía là một mảnh tối đen tĩnh lặng, chỉ có tiếng dòng nước giữa sông vọng lại.

"Đúng rồi, lão đại ngươi trước khi trở thành linh hồn hồng liên đã là tinh vực cường giả, cùng cấp bậc tinh vực ma thú, ngay lúc đó ngươi có thể còn hơn nó chứ nhỉ?" Dịch Vân đột nhiên hỏi.

Môn La không hề nghĩ ngợi, mặt cười khổ, lắc đầu nói: "Không cần nói tới tinh vực ma thú, nếu ta chỉ có một người mà nói, cho dù gặp cửu giai ma thú cũng chỉ có tránh cho tốt, cho dù tinh vực cường giả chống lại cửu giai ma thú phần thắng cũng không có bao nhiêu."

"Ma thú tiên thiên thể chất vốn vượt qua nhân loại, cửu giai coi như cùng nhân loại cấp bậc tinh vực, ta biết có tinh vực ma thú tồn tại, nhưng số lượng rất thưa thớt, thẳng cho đến hôm nay ta cũng là lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy. Nếu muốn thắng cự thú kia, ta nghĩ chỉ có tinh vực đỉnh phong mới có hy vọng a."

Môn La nói như vậy rõ ràng thuyết minh: "Cho dù là hắn thời kỳ toàn thịnh cũng không phải đối thủ đầu tinh vực cự thú kia."

Dịch Vân nghe xong cũng không khỏi gật đầu, cự thú kia thật sự cho hắn rung động quá lớn, nếu nói có người có thể thắng được nó, Dịch Vân trái lại sẽ là người thứ nhất không tin.

"Nói như vậy, tinh vực ma thú ở Khung Võ đại lục không phải là vô địch tồn tại sao?" Dịch Vân suy nghĩ một hồi, lại hỏi.

Môn La lắc lắc đầu nói: "Điểm ấy rất khó nói, bởi vì ta không biết ở thời đại này còn có hay không tinh vực đỉnh phong cường giả tồn tại, nhưng tinh vực ma thú ở Kỳ Võ đế quốc mà nói, chính là vô địch, vì quốc gia chỉ có vẻn vẹn một cường giả tinh vực sơ giai mà thôi."

Dừng lại một chút, Môn La lại nói tiếp: "Bất luận hiện ở trên đại lục có hay không cường giả đỉnh phong tồn tại, tinh vực ma thú này cho dù không phải vô địch cũng gần như là bất bại rồi, cái này là thời đại ta hay hiện nay đều không thay đổi."

Tinh vực lĩnh vực, là có thể siêu việt giới hạn chính mình, tuyệt cường cảnh giới, nhân loại đạt tới lĩnh vực này đều là như thế, huống chi trời sinh tiềm năng thể chất nhân loại không thể sánh bằng cao giai ma thú.

Dịch Vân nghe xông cũng gật gật đầu, lập tức một trận mệt mỏi ập đến, hôm nay cả ngày thần kinh hắn đều căng thẳng quá mức, hiện tại trầm tĩnh lại, thân thể cảm giác mệt mỏi bừng lên.

"Ngươi cũng mệt mỏi một ngày rồi, an tâm nghỉ ngơi đi, có nguy hiểm ta sẽ đánh thức ngươi." Môn La nhìn thấy Dịch Vân dần dần hạ mí mắt, nói.

Ở trong Lạc Nhật sơn mạch khoảng thời gian này, mỗi khi Dịch Vân muốn nghỉ tạm Môn La đều phụ trách cảnh giới, hắn thân là linh hồn thể, có ngủ hay không đều không khác biệt. Bởi vậy Dịch Vân luôn có thể yên tâm nghỉ ngơi, đây cũng là một yếu tố hắn có thể bình yên sống ở tận sâu trong Lạc Nhật sơn mạch.

Tinh thần cuối cùng vẫn phải thả lỏng, nếu một người ngủ đều không an ổn, lúc nào cũng kinh hãi, thì như thế nào có tinh thần tốt cùng thể lực để ứng phó ma thú nhiều vô kể đây.

"Tinh vực a, giấc mộng của tất cả tu ma luyện võ giả. Thật không biết ta ngày sau có thể đạt tới cảnh giới như vậy hay không?" Dịch Vân trong lòng nghĩ, không lâu sau liền nặng nề thiếp đi.
Bình Luận (0)
Comment