Cấm Kỵ Sư

Chương 19

Khi những dòng chữ ngắn gọn này đập vào mắt, những giọt nước mắt chảy ra làm nhòe đi tầm nhìn của tôi, tôi biết rằng lần này ông nội đã thực sự rời đi rồi.

- Ông nội biết được, con nhất định sẽ thi đậu lên đại học, bởi vì cháu của ông đã trưởng thành rồi, không còn là một đứa bé không hiểu chuyện như ngày xưa, vì thế ông nội rời đi nhưng trong lòng rất vui.

- Chỉ là từ bây giờ trở đi, gánh nặng của gia tộc liền phải do con đến đảm nhiệm nó. Ông nội có lỗi với con, ông nội đã nói với con, vì muốn phá giải được nguyền rủa của gia tộc, ông phải mượn dùng tuổi thọ của con, từ năm con bắt đầu lên mười tuổi, đến hiện tại, đã kéo dài tám năm.

- Nhưng ông nội đã không tìm ra được phương pháp có thể phá giải nguyền rủa, ông nội có lỗi với con, và nhiệm vụ này giờ đây chỉ có thể bản thân con đi hoàn thành, thời gian đã không còn nhiều nữa, bởi vì con chỉ có thể sống đến năm ba mươi hai tuổi.

- Cấm kỵ bút ký, cùng với nhẫn huyết ngọc, là những đồ vật duy nhất mà ông nội có thể để lại cho con, cấm kỵ bút ký chính là tâm huyết trăm ngàn năm qua của gia tộc truyền thừa xuống, con nhất định phải chăm chú nghiên cứu, cân nhắc, thời điểm khi mà con có thể thông suốt được mọi thứ, nói không chừng khi đấy chính là lúc mà nguyền rủa của gia tộc được phá giải. Mà chiếc nhẫn huyết ngọc kia, chính là một trong những cấm vật của gia tộc, ban đầu là đồ vật của ông nội, sau đó lại truyền cho cha của con, bây giờ lại truyền cho con, con phải cố gắng gìn giữ, tác dụng của chiếc nhẫn, từ từ con sẽ biết được.

- Hãy nhớ kỹ, sức mạnh của những điều cấm kỵ rất khủng khiếp, cũng rất khó để kiểm soát, lúc mà con có thể hoàn mỹ nắm trong tay loại sức mạnh này, con liền sẽ đặt chân trên con đường một đi không trở lại, truyền thừa của cấm kỵ sư, là không cho phép trốn tránh, bằng không sẽ giống như ông nội, phải chịu đựng giày vò thống khổ.

- Nhưng con lại cùng ông nội không giống nhau, tuổi thọ của ông nội mấy năm nay là do mượn tới, ông nhất định phải áp chế sức mạnh cấm kỵ, bởi vì nguyền rủa của gia tộc một khi đã phát hiện ông nội đáng ra là một người đã chết từ lâu, chắc chắn sẽ triển khai trả thù điên cuồng, đồng thời sẽ ảnh hưởng đến con rất lớn, vì lẽ đó, khi Mã Cửu nói rằng ông phạm phải điều cấm kỵ, chính là ý này.

- Nhưng trong hai năm qua, thân thể của ông nội đã hết sức suy nhược, ông biết được nguyền rủa đã bắt đầu trả thù rồi, sinh mệnh của ông nội đã đi đến phần cuối, cũng không bao giờ có thêm thời gian để tiếp tục đi giải khai nguyền rủa của gia tộc thay cho con, ông nội có lỗi với con, tất cả những điều này chỉ có thể dựa vào chính bản thân con.

- Con hỏi ông nội sau này nên đi nơi nào, kỳ thực ông nội cũng không biết, nhưng ông nội có thể cung cấp cho con một kiến nghị. Ở trên thế giới này, có một loại người, bọn họ có thể am hiểu thuật ngũ hành âm dương, được gọi là Âm Dương Sư, mà ông nội lại có một người bạn cũ, chính là một người tài ba trong giới Âm Dương Sư, hắn có họ kép là Tư Đồ, tên Vẫn, sống ở thành phố Bình Sơn cách chúng ta rất xa, ông hy vọng, nếu con có cơ hội đi đến thành phố đó, ông ấy sẽ chỉ đường vận mệnh cho con, đồng thời, sẽ giúp con giải quyết những vấn đề khó khăn trong cuộc sống....

- Con phải cẩn thận xung quanh vì nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào, bởi vì cấm kỵ sư hắc ám đã xuất hiện, con nắm giữ sức mạnh của cấm kỵ, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị bọn họ chú ý.

- Mà viên đá động thiên vỡ vụn kia, ông nội sẽ mang nó đi, bởi vì nó là biểu tượng tượng trưng cho sức mạnh tà ác, thông qua viên đá đó, người bí ẩn kia sẽ nắm rõ mọi hành tung của con, một ngày nào đó, hắn ta sẽ biết cách để tìm đến con. Nhưng con không phải sợ gì cả, ông nội sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp để phong ấn viên đá kia, có lẽ sẽ giấu nó đi được một thời gian, nhưng mà ông nội cũng không biết, thời gian đó là một năm hay hai năm.

- Ông nội đi rồi, hộp gỗ ở dưới gầm giường là toàn bộ gia sản mà ông tích góp cho con, đầy đủ để cho con chi tiêu.

- Hãy đi đi, cháu trai của ông, con đường tương lai là do con bước tiếp...

Ở phần kết lá thư, có ghi thời gian, chính là vào lúc hai tháng trước, đúng vào ngày tôi vừa rời khỏi nhà.

Tôi bật khóc, căn bản không quan tâm tới mấy điều mà ông đã nhắn nhủ trong phong thư, loạng choạng chạy ra khỏi cửa, chạy thẳng đến phía sau núi.

Tôi biết rằng ông nội nhất định là ở trong hang động kia.

Khi tôi chạy đến trước hang động ngày hôm đó, nơi đó đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Vách núi đổ sụp một mảnh, đá vụn đã che lấp lối vào của cửa động, những dây leo ở cửa động trước kia, lúc này đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, ông nội đã đem nơi này xem như điểm đến cuối cùng của cuộc đời mình, ông đã tự nhốt mình cùng với viên đá động thiên với nhau trong hang núi này, vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời.

Vào giờ phút này, tôi không biết liệu ông nội tôi có còn sống hay không, tôi không biết liệu sinh mệnh của ông nội còn có thể kéo dài hay không, tôi cũng không biết vào thời điểm này có chuyện gì đang xảy ra bên trong hang động.

Tôi chỉ biết rằng ông nội tôi đã đi rồi, có lẽ ông sẽ dùng một cách khác để kéo dài sinh mệnh của mình, hay là ông sợ liên lụy tới tôi nên đã cáo biệt với thế giới này.

Nhưng cho dù ông còn sống hay đã chết, đời này tôi sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại được ông nữa.

Tôi run rẩy quỳ xuống, trong đầu nhớ lại nụ cười ấm áp của ông nội, bàn tay lớn ấm áp của ông, đôi mắt yêu thương, những câu chuyện kể còn đang dang dở, cùng với tiếng ho khan dài không hồi kết.

Nước mắt lần thứ hai âm thầm lăn dài trên má, vào lúc này tôi rất muốn xông lên dùng hai tay của mình để gỡ bỏ từng viên đá lấp kính cửa hang, để cứu ra ông nội, cho dù còn sống hay đã chết, dù cho tôi có thể gặp mặt ông một lần nữa cũng tốt. Nhưng mà tôi biết, tôi không thể làm điều đó bởi vì đó là sự lựa chọn của ông nội, và đó cũng là vận mệnh của tôi.

Tôi lấy ra lá thư của ông nội và nhìn vào từng câu từng chữ trong thư, tim cảm thấy như bị dao cắt. Tôi nắm chặt hai tay, nghiến chặt răng, cúi người quỳ lạy xuống đất, đầu chạm vào đất, âm thanh bang bang vang lên.

Không biết dập đầu bao nhiêu lần, cái trán từ lâu đã mất đi cảm giác đau đớn, nước mắt kết hợp với máu tươi chậm rãi chảy thấm vào mặt đất, tôi vẫn không muốn đứng dậy, chỉ muốn dùng nỗi đau đớn trong cơ thể, để giảm bớt nội tâm bi thương của tôi, và cả sự bất lực.

Bỗng nhiên, bên trên tờ giấy viết thư, thấp thoáng mờ mịt lân quang, trong lòng tôi hơi động, vội cầm lấy bức thư vào tay, nhìn gần hơn một chút, ngạc nhiên khi thấy được mặt sau của tờ giấy chậm rãi hiện ra mấy dòng chữ.

Tôi vội vàng nhìn vào nó, quả nhiên đây là một dòng chữ, lóe lên ánh sáng mà vàng nhạt, dần dần hiện rõ lên trong mắt tôi.

- Hài tử, nếu như con thấy được dòng chữ này, vậy đã nói rõ con đã đi đến gần bên ông nội, hơn nữa tinh thần lực của con đã đủ mạnh, hoàn toàn có thể tu luyện được cấp pháp tầng thứ nhất bên trong cấm kỵ bút ký, nhưng cũng chỉ có tầng thứ nhất. Bởi vì Hàn gia cấm pháp tổng cộng chia làm ba loại, năng lực của con không đủ, tạm thời chỉ có thể học tập tầng thứ nhất này, hãy quay trở lại gặp ông nội ở nơi này, đến lúc đó, có thể tu luyện cấm pháp Hàn gia tầng thứ hai hay không, có thể còn gặp lại ông nội hay không, liền xem vận mệnh của con....

Hóa ra là như vậy, tôi chợt nhận ra được, kích động dập đầu mạnh thêm ba cái nữa, lớn tiếng nói với bên trong hang núi:

- Ông nội, dụng tâm lương khổ của ông con hoàn toàn rõ ràng, ông yên tâm đi, con biết mình nên làm thế nào, một ngày nào đó, con sẽ quay trở lại đây và đón ông về nhà, con chắc chắn sẽ không để ông phải thất vọng.

Hai tay tôi chống xuống đất, đứng dậy, nhìn vào hang động trước mắt đá bị vùi lấp bởi núi đá, tâm trạng bình tĩnh một chút, trong lòng thầm nói: Một ngày nào đó, tôi sẽ dùng tới cấm pháp để phá vỡ toàn bộ nơi này.

.....

Trở lại trường học, tôi ngay lập tức đi tới để điền vào nguyện vọng đại học. Vào thời điểm này, hầu hết các học sinh đều đã báo cáo xong xuôi, chỉ còn sót lại một vài người trong lớp.

Thành phố Bình Sơn, đây là một cái tên xa lạ, tôi cẩn thận điều tra qua tất cả các trường học mình có thể lựa chọn, ông trời quan tâm, nơi đó quả thật có một trường đại học, tôi có thể đi tới đó, nhưng nhìn vào một chút, đó lại là một học viện nghệ thuật.

Đây chỉ là một trường đại học cơ sở, hơn nữa còn là một trường đại học loại hai, được gọi với cái tên đầy đủ là Trường Đại Học Sư Phạm phụ thuộc Học Viện Nghệ Thuật thành phố Bình Sơn.

Tôi vừa nhìn vào điểm số, đột nhiên cạn lời, bị sốc không hề nhẹ, chỉ cần thi được 240 điểm liền có thể vào học!

Điều này... không phải chà đạp 420 điểm của tôi sao? Bạn biết đấy, 420 điểm có thể chọn được một trường đại học chính quy nha.

Nhưng mà tôi chỉ do dự một chút, sau đó liền hạ quyết định đi đến trường đại học này học!

Giáo viên đã rất ngạc nhiên, hắn nhìn tôi giống với ánh mắt đang nhìn người ngoài hành tinh, nhắc nhở tôi có thể chọn một trong hai trường đại học để học đại học, dù sao bằng đại học kia khi ra trường cũng rất vẻ vang, so với học viện nghệ thuật này cũng mạnh hơn rất nhiều.

Tôi cười khổ nhưng cũng không giải thích điều gì.

Lý tưởng của tôi là thi đại học sao? Không phải, tương lai của tôi là muốn lấy bằng tốt nghiêp để ra ngoài mưu sinh sao? Hiển nhiên cũng không phải, vậy tôi còn đến mấy trường đó để học cái rắm gì?

Không vì điều gì khác, đó là hướng về vị Âm Dương Sư ở trên thành phố Bình Sơn kia, tôi phải đi đến đó, đó là cách dễ nhất và nhanh nhất mà tôi biết được, phải biết rằng sinh mệnh của bạn không có giới hạn tuổi nhất định, nhưng còn tôi thì khác, phải giành giật từng phút từng giây, từ bây giờ đến năm tôi ba mươi hai tuổi, còn có mười bốn năm, nhìn qua thì không tồi, nhưng đừng quên, nguyền rủa của Hàn gia còn có thời kỳ phát bệnh năm năm, như vậy tính ra, nhiều nhất là khi tôi được hai mươi bảy tuổi, lúc ấy nguyền rủa sẽ buông xuống trên người tôi.

Tôi cũng không quên, năm nay tôi đã mười tám tuổi, nghĩa là tôi chỉ còn lại có chín năm.

Chỉ là phải lựa chọn ngành gì đây? Tôi tìm tới tài liệu tuyển sinh của trường kia, lại truy cập trên mạng lần nữa và phát hiện ra một ngành nghề rất phù hợp với tôi.

Thư pháp!

Tôi ngay lập tức cảm thấy hứng thú, muốn nói mấy thứ khác thì tôi không biết, nhưng mà tôi biết viết chữ nha, trong ba năm cấp ba này, từ sau khi luyện ba chữ mà ông nội cho tôi, tôi liền giống như bị thư pháp nha phụ thể, viết chữ càng ngày càng có thần, giải nhất máy cuộc thi đấu thư pháp cũng không phải là lấy không.

Đúng, liền tuyển cái này!

Tôi cẩn thận nhìn lại và thấy rằng số lượng tuyển sinh đại học cũng không nhiều lắm, có vẻ như ít được ai để ý, mà điều này càng làm cho tôi cao hứng hơn, giống như lúc đi làm công ở quán trà, càng là địa phương hoang vắng thì tôi càng thích, tốt nhất trường học chỉ nên có mình tôi, những giảng viên thì cứ nghỉ bệnh quanh năm, như vậy tôi muốn làm gì, thì có thể làm cái đó....

Chính lúc tôi đang hưng phấn, nhưng giáo viên cũng không nhịn được nữa, hắn chỉ vào thể lệ tuyển sinh mà nhắc nhở tôi, nói:

- Em xác định em muốn học thư pháp?

Tôi gật đầu khẳng định, hắn còn nói:

- Vậy em dự định sau khi có được cái bằng nghề này thì em đi làm cái gì trong tương lai chưa?

Tôi thành thật trả lời:

- Dạ thưa, em chưa nghĩ ra, em chỉ yêu thích cái này thôi ahihi.

Hắn bất đắc dĩ nhìn tôi nói:

- Thôi nào, Hàn đồng học à, yêu thích không thể làm ra cơm ăn được, thư pháp vốn dĩ không được nhiều người để ý, đó căn bản là một ngành không có triển vọng, em thấy có cái công ty nào tuyển dụng một người viết thư pháp chuyên nghiệp chưa?

Tôi suy nghĩ một lát rồi nói:

- Đó là trường sư phạm học viện mà thầy, em có thể lưu lại đó làm giảng viên, hoặc là đi ra bên ngoài mở lớp dạy thư pháp, hoặc là, em có thể trở thành một người chuyên khắc thư pháp? Còn trường hợp xấu nhất, là xuống đường viết chữ cho người ta ạ.

Tôi nói sự thật, nhưng giáo viên lại bị tôi chọc giận gần chết, xem dáng vẻ quyết tâm của tôi, hắn thở dài, lắc đầu rồi bỏ đi.

Tôi chỉ biết lặng lẽ cười khổ, rõ ràng là mình thi 420 điểm, nhưng lại lựa một trường đại học có 240 điểm, nhưng con mẹ nó tôi cũng đâu có muốn đâu a!

Tôi đi ra trường học, nhìn bầu trời xanh thẳm, hít một hơi thật sâu.

Thế giới bên ngoài thật tốt, có bầu trời trong anh, có mây trắng, có không khí trong lành, có mùi hương hoa cỏ.

Những đứa trẻ con vô tư, chạy nhảy truy đuổi lẫn nhau vui đùa ầm ĩ ở trên thảm cỏ, trông nụ cười rất vui vẻ, giống y như thời thơ ấu của tôi.

Thời khắc này, tôi âm thầm tự nói với lòng mình: Hàn Thanh Thiên, từ hôm nay trở đi, dù cho ngươi có gặp bất kỳ vấn đề khó khăn và gian khổ cỡ nào, ngươi đều phải nở nụ cười và tiến tới đối mặt!

-------------------------

Dịch: T

Beta: T

Nhóm dịch: MBMH Translate

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại
Bình Luận (0)
Comment