"Hoàng thượng rốt cuộc vẫn còn là tâm tính thiếu niên, lên chiến trường mà muốn mang Hoàng hậu đi cùng, như thế này thì làm sao có thể không xảy ra chuyện?"
"Hoàng hậu là mẫu nghi một nước, vốn nên làm tròn trách nhiệm can ngăn, khuyên bảo. Hoàng thượng làm thế nào mà nàng cũng đi theo thế đó, thì làm sao được?"
"Bây giờ thì phải làm sao đây?"
Mọi người miệng lưỡi căm phẫn và kịch liệt bàn tán.
Nhưng mà đến lúc này, Khổng Phượng Thành bình tĩnh trở lại một cách kỳ lạ.
Loại bỏ sự kích động nhất thời vừa rồi, hắn bất động thanh sắc đánh giá Đổng tham tướng.
Khổng Phượng Thành biết rõ, trong số các tham tướng đi theo Hoàng thượng thân chinh lần này, có người của Lý gia, hẳn cũng có người của Việt Vương... Mang ý đồ khác, không chỉ có một mình Đổng tham tướng. Nhưng vì sao chỉ có một mình hắn trở về?
Nhưng Đổng tham tướng dám cả gan báo cáo như vậy, chứng tỏ hắn chắc chắn Hoàng thượng đã bỏ mình...
Trong lúc nhất thời, mọi suy nghĩ đều rối rắm.
Khổng Phượng Thành không kìm được nhíu mày.
"Đổng tham tướng, việc này cũng dám... cũng dám nói dối! Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?" Có người lớn tiếng quát.
Đổng tham tướng lúc này mới lau mặt một cái, chậm rãi ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt săm soi của mọi người: "Thuộc hạ nguyện lấy tính mạng ra cam đoan, tuyệt đối không nửa lời hư dối!"
Bên trong nhất thời lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Đổng tham tướng không dấu vết nhẹ nhàng thở ra. Điều hắn sợ nhất chính là khi trở về kinh, lời biện hộ lần này không lừa được những người trước mặt. Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu Hoàng thượng đã không còn, thì lời biện hộ thật hay giả cũng chẳng ai bận tâm. Đổng tham tướng nghĩ đến đây, áp lực trên vai vừa rồi mới nhẹ đi chút ít.
Phá vỡ sự tĩnh mịch là một quan viên chạy hụt hơi đến, hắn đến ngoài cửa còn chưa bước vào, cũng không chờ kịp th* d*c, liền nói: "Tin tức từ Biên Thành... Cấp báo!"
"Chúng ta cũng đã biết rồi." Khổng Phượng Thành trầm giọng nói.
Vị quan viên kia ngây người một lát, nói: "Nhưng... nhưng binh lính Biên Thành vừa mới đến cửa thành ạ..."
"Người đến nói gì?" Lần này người lên tiếng là người của Lý gia.
Quan viên nuốt nước miếng, nói: "Người đến nói, nói Biên Thành đại thắng..."
Đổng tham tướng mạnh mẽ ngẩng đầu lên: "Đại thắng cái gì?"
Cả căn phòng đều lâm vào sự im lặng quỷ dị.
Bọn họ nhìn Đổng tham tướng, rồi lại nhìn vị quan viên kia.
"Người đó có mang theo tín vật không?"
"Có... có thẻ bài."
Đổng tham tướng nhíu mày: "Thẻ bài không tính là gì. Chỉ sợ có người giả mạo truyền tin chiến thắng..."
Nhất thời không một ai lên tiếng hưởng ứng lời nói này của Đổng tham tướng.
Trước mắt đã xảy ra biến cố như vậy, điều đó chứng tỏ có một người đang nói dối. Bọn họ đều là những lão hồ ly, làm sao có thể dễ dàng tỏ thái độ đứng về phe ai vào lúc như thế này chứ?
Vị quan viên kia còn đứng ngoài cửa, hắn lo lắng kéo kéo tay áo, run rẩy cất tiếng nói: "Thật hay giả, chư vị đại nhân phải sáng tỏ hơn tiểu nhân, chi bằng gọi người đó trực tiếp đến đây hỏi một câu là biết ngay..."
"Không sai." Lúc này có người lên tiếng đồng tình.
Khổng Phượng Thành nói: "Đưa người đó đến đây đi."
Những người còn lại lúc này cũng ồn ào lên tiếng: "Đưa người đến đây, trước tiên thẩm vấn đã."
Sắc mặt Đổng tham tướng khẽ biến.
Mặc dù trong lòng hắn biết việc này không thể có sai sót, nhưng đột nhiên xảy ra ngoài ý muốn như vậy, rốt cuộc vẫn khiến hắn cảm thấy bất an.
Việc hắn có thể ngồi đến vị trí ngày hôm nay, chẳng qua là vì trong quân không còn người nào khác. Nếu thực sự bàn về bản lĩnh, hắn không có.
Chỉ là làm xong việc này, cũng đã hao tốn dũng khí và tâm lực rất lớn của hắn...
Sau khi ra lệnh, sắc mặt những người còn lại đã khôi phục sự bình tĩnh, lúc này không ai chịu dễ dàng để lộ nửa phần cảm xúc.
Ngay tại lúc Đổng tham tướng nửa quỳ trên mặt đất, chân cẳng đều ẩn ẩn run rẩy, vị quan viên kia dẫn một binh lính phong trần mệt mỏi đi tới. Áo giáp trên người binh lính trông vừa bẩn vừa cũ, lại một bộ dạng mặt xám mày tro. Đổng tham tướng thầm nghĩ, nhìn bộ dạng như ăn mày này trông không đáng tin, nếu các vị đại nhân có mắt sẽ không tin lời của hắn.
Đổng tham tướng đâu biết rằng, sau khi nhìn thấy binh lính này, mọi người không khỏi nhìn hắn một cái rồi sau đó lại đánh giá thêm hai mắt binh lính kia, cứ thế mà so sánh.
Binh lính kia trông còn chật vật hơn cả Đổng tham tướng.
Nếu như lại một lần nữa chiến bại, còn xảy ra đại sự Hoàng thượng bị trúng độc đe dọa, Đổng tham tướng làm sao có thể vẫn còn sạch sẽ như vậy?
Không phải nên thê thảm hơn cả bộ dạng của binh lính này sao?
Bất luận kết quả thế nào, trách nhiệm trên người Đổng tham tướng là không thể trốn thoát.
Mọi người buông ánh mắt xuống, trong lòng đều thống nhất đã có tính toán.
Còn những người ngầm cùng một phe với Đổng tham tướng, cũng đều ngầm hiểu mà không lên tiếng.
Khổng Phượng Thành lúc này dẫn đầu nhìn về phía tiểu binh kia, lên tiếng hỏi: "Ngươi có phải là về Hoàng Thành truyền lệnh của Hoàng thượng?"
"Vâng! Biên Thành đại thắng! Hoàng thượng liên tiếp đoạt lại ba thành, đã lấy lại Cảnh Thành, Tượng Thành, Bảo Thành! Lại một đường đánh thẳng vào lãnh địa trong tộc Mộc Mộc Hàn, trước g**t ch*t đại tướng Mộc Mộc Hàn Ô Lực Hãn, sau g**t ch*t Đại Vương Mộc Mộc Hàn Hồ Tư Lặc! ... Hiện giờ, hiện giờ Hoàng thượng đã trên đường hồi kinh, có thể không đến hai ngày nữa là về đến Hoàng Thành!" Tiểu binh kia vừa thở hổn hển, vừa nhanh chóng nói hết.
Đổng tham tướng cứng đờ tại chỗ.
Mọi người lúc này cũng không còn nhìn hắn nữa.
Họ đều đã bị những lời này của tiểu binh làm cho kinh sợ.
Một đường đại thắng?
g**t ch*t Ô Lực Hãn và Hồ Tư Lặc?
Không chỉ lấy lại ba thành Đan Châu, mà còn dẹp yên lãnh địa trong tộc Mộc Mộc Hàn?
Trong lúc nhất thời, mọi người đều có một thoáng hoảng hốt.
Đã hơn mười năm trôi qua, tân đế lại còn trẻ tuổi, hắn muốn ngự giá thân chinh, tất cả mọi người chỉ nghĩ là hắn đang nóng lòng muốn nắm quyền. Ai lại từng nghĩ rằng thật sự có thể lấy lại thành trì đã mất, còn một lần đánh bại Mộc Mộc Hàn, uy h**p tứ phương chứ?
Bên trong sau một lúc lâu đều không có âm thanh nào vang lên nữa.
Không ai có thể vào lúc này hỏi tiểu binh kia, là thật hay giả.
Tiểu binh nghẹn hô hấp, cẩn thận hít thở hai hơi.
Hắn cũng cảm thấy nghi hoặc.
Tin vui lớn như vậy, vì sao chư vị đại nhân trên mặt không hề lộ ra một tia sắc mặt vui mừng? Ai nấy đều vô cùng bình tĩnh thế kia?
Sau một lúc lâu, Khổng Phượng Thành mới lên tiếng nói: "Vậy xin mời chư vị tạm thời nghỉ ngơi tại đây."
Mọi người tự nhiên đều không có ý kiến gì.
Lúc này ai nhảy ra phản đối, chẳng phải chứng tỏ hắn có ý đồ khác sao?
Mồ hôi lạnh trên trán Đổng tham tướng rơi lã chã.
Nhưng sự việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể cắn răng nói: "Người này rõ ràng đang nói dối..."
Kỳ thực, nếu không phải Đổng tham tướng đã báo trước một tiếng về việc Hoàng thượng trúng độc nguy kịch thì khi đột nhiên nghe được tin chiến thắng từ binh lính, bọn họ cũng sẽ kinh ngạc không dám tin. Nhưng chính vì Đổng tham tướng và binh lính này mỗi người có một lời biện hộ khác nhau, độ tin cậy của binh lính kia ngược lại lại được nâng cao.
Đổng tham tướng đang âm thầm vô cùng lo lắng, suy nghĩ có cách nào để biện bạch thoát thân cho bản thân, thì Khổng Phượng Thành đi tới cạnh cửa, thì thầm phân phó vài câu.
Không lâu sau, nơi này liền bị bao vây, không cho bất cứ ai dễ dàng ra vào.
Các đại thần bên trong này, ai nấy đều có địa vị không thấp, nhưng chính vì họ là đối thủ của nhau nên càng phải nhìn chằm chằm đối phương, tuyệt đối không cho đối phương cơ hội giở trò.
Đổng tham tướng sau hơn nửa tháng sung sướng, cuối cùng đã nghênh đón khoảnh khắc dày vò cực độ của hắn.
Lần chờ đợi này chính là bảy ngày.
Mọi người xử lý công việc đều ở ngay tại chỗ này, ăn uống nghỉ ngơi cũng đều ở trong cùng một viện, không ai mang theo người hầu hạ bên mình. Vài ngày trôi qua, tất cả mọi người đều có chút tiều tụy, nhưng Đổng tham tướng lại là người tiều tụy nhất.
Sắc mặt hắn xám trắng, hai gò má hơi hóp xuống, cả người như bị rút hết tinh thần và sức lực.
Đổng tham tướng không biết rằng Hoàng thượng còn có thể sống trở về!
Chất độc của Thiên Truy Quốc hắn đã từng chứng kiến, một khi trúng phải, ai có thể thoát khỏi?
Nhưng bị vây ở chỗ này, không truyền được nửa điểm tin tức nào ra ngoài, rốt cuộc khiến hắn ngày càng lo lắng. Cái cảm giác cả trái tim treo lơ lửng, không bao giờ chạm đất đó thật sự hành hạ người ta sắp phát điên.
"Đại nhân." Có người đến ngoài cửa, nuốt một chút nước miếng, rồi mới thuận lợi tiếp tục nói: "Đại quân... Đại quân đã trở về! Loan giá của Hoàng thượng đã đến ngoài cửa thành..."
Khổng Phượng Thành vốn vững vàng như lão cẩu lúc này cũng không nhịn được nhảy dựng lên: "Còn ngây người làm gì? Lễ Bộ!"
Lễ Bộ Thị Lang lúc này khom người nói: "Đã chuẩn bị xong từ sớm, chỉ cần hướng tới cửa thành đi nghênh đón Hoàng thượng là được..."
Mọi người vội vàng gác lại bút và tấu chương, đứng dậy đi ra ngoài.
Nghe được loan giá của Hoàng thượng, mặc kệ là ai, trong lòng đều nhẹ nhõm thở phào. Ít nhất thì không cần phải nằm co ro chịu khổ ở đây nữa. Đại đa số bọn họ tuổi đều không còn nhỏ, ngày thường đã quen được gã sai vặt, nha hoàn hầu hạ, bên cạnh còn luôn phải có tùy tùng... Bây giờ cứ nhốt ở đây, ai nấy đều như khổ hạnh tăng, làm sao chịu nổi?
Đổng tham tướng đương nhiên không tin Hoàng thượng đã trở về.
Hắn khẽ cắn môi, liền cũng đi theo.
Lúc này cũng không ai chú ý đến hắn, mọi người hỗn loạn cùng nhau ra khỏi cửa, chuẩn bị sau đó lập tức đi về phía cửa thành.
...
Ngoài cửa thành.
Tiêu Dặc sớm đã mang theo Dương Yêu Nhi đổi sang cỗ xe đặc biệt mà Hoàng đế mới được phép sử dụng.
Trong xe rất rộng rãi nhưng có lẽ là đã quen dựa vào lòng hắn, Dương Yêu Nhi ngủ mơ màng vẫn tranh giành muốn chui vào lòng hắn. Chỉ đến khi nàng tỉnh mới lập tức tách ra, tự mình ngồi ở bên cạnh bàn trà nhỏ lật xem những cuốn sách Tiêu Dặc mang theo, chữ nào nhận biết được thì đọc thuộc hai câu, chỗ nào không biết mới lại nghĩ đến hắn.
Điều này khiến Tiêu Dặc cảm thấy vừa buồn cười lại vừa bực bội khó tả.
Bất quá nghĩ lại, nếu Yêu Nhi cứ mãi ỷ lại hắn như vậy, từ nay về sau cũng sẽ không rời đi nữa.
Đại khái cũng được xem là một chuyện tốt.
Cùng Yêu Nhi không thể nói chuyện tình yêu, chi bằng nói chuyện nhu cầu thực tế với nàng sẽ trực tiếp hơn.
Tiêu Dặc đang nhìn chằm chằm búi tóc của Dương Yêu Nhi hơi thất thần, liền nghe được một tràng tiếng bước chân đến gần.
Binh lính đã yêu cầu dân chúng đứng dạt sang một bên, phân ra một con đường rộng lớn, mà trên con đường đó, văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích đang đứng thẳng tắp...
Cả trái tim bọn họ đều treo ngược lên cổ họng, nhanh chóng nhìn chằm chằm màn che rủ xuống trên cỗ xe.
Lúc này, màn che khẽ động, từ bên trong thò ra một bàn tay vén màn che lên, sau đó lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ lại uy nghiêm.
Mọi người ngẩn ra, mơ hồ cảm nhận được một tia sát khí. Đó là thứ mà người vừa từ chiến trường trở về, người đã đổ máu mới có được.
Là Hoàng thượng!
Mọi người không dám đánh giá thêm nữa, không tự chủ được liền cúi đầu: "Chúng thần cung nghênh Hoàng thượng đại thắng trở về!"
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Màn che hoàn toàn được vén lên, mọi người lúc này mới thoáng thấy bên trong còn có một bóng người nữa.
Là Hoàng hậu nương nương.
Bọn họ lại lần nữa cúi đầu, nói: "Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Đổng tham tướng dụi dụi mắt, rồi lại dụi dụi mắt.
Không sai.
Không sai!
Là Hoàng thượng, còn có Hoàng hậu...
Họ đều bình an trở về... Làm sao có thể?
Hồ Tư Lặc đâu?
Hồ Tư Lặc chẳng lẽ thật sự đã bị g**t ch*t sao?
Không thể nào...
Cơ thể Đổng tham tướng run rẩy đứng lên, sắc máu trên mặt mất sạch.
Người Lý gia cũng chẳng khá hơn là bao, bọn họ cúi đầu, cả trái tim rơi xuống đáy. Khuất Nhiên rốt cuộc đã đi đâu?
Mà bên này, Tiêu Dặc chậm rãi bước ra đứng ngay trước cỗ xe.
Dân chúng hai bên lúc này mới lần đầu tiên thấy dung mạo Hoàng đế, ai nấy lập tức tâm sinh kính sợ, bái phục xuống đất không dám ngẩng đầu.
Mọi người chỉ nghe Hoàng thượng nhàn nhạt mở miệng nói: "Lần chinh phạt Mộc Mộc Hàn này, may mắn có phúc vận của Hoàng hậu chia sẻ cho trẫm cùng binh lính Đại Tấn, mới có được đại thắng ngày hôm nay."
Tất cả mọi người đều là người thông minh, lập tức liền nghĩ đến quẻ bói của Khâm Thiên Giám lúc trước.
Mà Khổng Phượng Thành lại càng là người thông minh nhất trong số đó, hắn đã suy nghĩ thấu đáo dụng ý của Hoàng thượng, vì thế lại lần nữa quỳ gối: "Hoàng hậu nương nương hồng phúc tề thiên! Vận mệnh quốc gia Đại Tấn hưng thịnh!"
Lời hay như vậy, một khi có một người đã mở miệng, phía sau nhất định phải đi theo mà mở miệng.
Mọi người dù có tâm tư của riêng mình, cũng không thể không đồng loạt mở miệng nói: "Hoàng hậu nương nương hồng phúc tề thiên! Vận mệnh quốc gia Đại Tấn hưng thịnh!"
Vừa mở miệng ra, thì không còn ai có thể chỉ trích vị trí của Hoàng hậu nữa.
Hoàng hậu được trời che chở, bảo vệ cho cuộc chiến chống Mộc Mộc Hàn, lại giúp Hoàng thượng kéo dài tuổi thọ, dân chúng thiên hạ liền tin rằng nàng có thể bảo vệ cho vận mệnh quốc gia Đại Tấn hưng thịnh...
Đồng thời, vị trí của Hoàng thượng cũng càng thêm vững chắc.
Một khi đã gắn liền với sự che chở của trời, phúc vận trời ban... Những mối quan hệ như thế này, vương công đại thần tin hay không không quan trọng, dân chúng tin, kẻ nào đến lay động sẽ bị coi là gian tặc bất trung bất nghĩa! Mọi người đều phải tru diệt!
Bên kia Đổng tham tướng nghe thấy những lời nói vang động trời đất xung quanh, trong đầu nhất thời ong ong, hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh cao gầy kia, há miệng nói: "Ngươi phải chết."
"Ngươi phải chết!"
Làm sao có thể không chết chứ?
Hoàng thượng không chết.
Kẻ chết chính là hắn!
Phía sau, Liên Quế và những người khác giật mình trong lòng.
Thì ra...
Là ở đây.
Người nói lời kia chính là Đổng tham tướng!
Giấc mơ của Hoàng hậu nương nương quả thực linh nghiệm!