Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu

Chương 108

Thái hậu cuộn mình đứng lên, run rẩy, bà không nhìn rõ mọi vật, đương nhiên cũng không thể thấy, bộ dạng hiện giờ của bà thực sự không khác gì chó nhà có tang.

Và cũng chính vì hai mắt không nhìn thấy, cho nên bà càng thêm kinh hãi, run rẩy.

Lưỡi đao lạnh lẽo áp sát bà, hệt như Diêm Vương đòi mạng.

Bà nhịn đến cực hạn, cuối cùng mở miệng khàn đặc: "Chuyện Khôn Ninh Cung... Ai gia không biết... Ai gia không có làm..."

"Thái hậu còn cho rằng là chuyện đã qua, nói hai câu ứng phó là có thể xong chuyện sao?" Tiêu Dặc thản nhiên nói.

"Hoàng thượng... lại muốn đối đãi như thế nào?" Hoàng thượng sẽ không sợ sao? Những lời này đến cổ họng Thái hậu rốt cuộc vẫn không thể nói ra, cứ như bị thứ gì đó ngăn chặn chặt chẽ.

Tiêu Dặc cũng không dây dưa với bà về vấn đề này, chỉ thản nhiên nói: "Thanh kiếm này, là trẫm lấy được từ kho báu của Đại Vương Mộc Mộc Hàn Hồ Tư Lặc, từng là một trong những chiến lợi phẩm hắn đoạt được từ Đại Nguyệt Quốc. Nó cực kỳ sắc bén, Hồ Tư Lặc từng dùng nó chém đầu không ít người. Trẫm tò mò không biết nó sắc bén đến mức nào, hôm nay Thái hậu không bằng thử giúp trẫm một lần..."

"Ngươi làm cái gì... Ngươi muốn làm cái gì..." Đến nửa câu sau, giọng Thái hậu đột nhiên biến đổi vì quá đỗi kinh hãi.

Tiêu Dặc nắm lấy cổ tay bà, không cho phép bà giãy giụa, áp ngón tay bà vào lưỡi kiếm.

Làn da lập tức bị rách ra, một cơn đau nhói truyền đến, Thái hậu thét chói tai lên: "Ngươi làm gì? Ngươi điên rồi sao? Ai gia là Thái hậu! Ai gia là Thái hậu!"

"Da thịt bị rạch ra, cũng không biết có cắt được xương cốt hay không." Tiêu Dặc luôn bình tĩnh nhìn chằm chằm tay bà, cho dù thấy máu tươi chảy ra cũng không hề có chút dao động nào trong cảm xúc.

Tay hắn khẽ dùng sức một chút.

Cổ tay bà cứ thế bị đè xuống.

Thanh kiếm dùng để chém người kia, quả nhiên là khác biệt.

Các cung nhân trong Vĩnh An Cung, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết chói tai, lập tức tiếng kêu đó liền trở thành như bị bóp cổ, cứ như vậy mà tắt tiếng. 

Tiếng kêu la rợn người đó không vang lên nữa, nhưng âm thanh ngắn ngủi vừa rồi đã đủ để khiến tất cả mọi người đổ mồ hôi lạnh sau lưng.

Bọn họ úp đầu xuống càng thấp, hai đầu gối cũng đều chạm đất, thân hình run rẩy, chao đảo phảng phất như lục bình không có chỗ dựa. 

Bên trong.

Thái hậu cả người đều bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, khuôn mặt bà trắng bệch đến cực hạn.

Một miếng vải bịt kín miệng bà, bà đau đến mức cả người co quắp, dường như là run rẩy vì đau, cũng giống như là run rẩy vì quá kinh hãi.

Đôi mắt bà vô hồn, tròng trắng mắt phủ đầy tơ máu, hình dung tựa như nữ quỷ.

Đời này của bà, cho dù là khi bị Dũng Sĩ Quân vây khốn, bà cũng chưa từng trải qua giây phút nào như thế này.

Thân phận Thái hậu mà bà đắc ý cùng với chút kiêu ngạo tự cho là đúng, lúc này đều bị giẫm nát dưới lòng bàn chân.

"Thái hậu cũng biết sợ? Năm đó, chẳng phải ngươi đã g**t ch*t Lệ Tần của Tiên Hoàng như thế này sao?"

Thân thể Thái hậu run lẩy bẩy, hô hấp khó khăn, vừa đau vừa sợ, nửa âm tiết cũng không phát ra được.

Bà thực sự sợ hãi.

Cái loại sợ hãi đó, đã không còn chịu sự kiểm soát của lý trí, mà hoàn toàn xuất phát từ phản ứng bản năng của cơ thể bà. Bà sợ đến mức trái tim gần như muốn nhảy ra ngoài, sợ đến chân tay bủn rủn gần chết như thế...

Cho đến giờ phút này, Thái hậu mới cuối cùng tinh thần tan rã nhớ ra. Những hành vi loạn lạc đủ kiểu của bà mấy năm nay, rốt cuộc đã gieo ra một ác quỷ như thế nào...

Điên rồi.

Tiêu Dặc sớm đã không còn là người bình thường.

"Bây giờ, có thể nói cho trẫm biết, ngươi đã ra tay với Khôn Ninh Cung như thế nào không?" Tiêu Dặc tùy tiện bưng chén trà nguội trên bàn dội lên đầu Thái hậu, nhất thời khiến bộ dạng bà càng thêm chật vật không chịu nổi.

Tuy nhiên, chính hành động này lại giúp Thái hậu thoát khỏi trạng thái hoảng loạn, mê man.

Hắn nới lỏng miếng vải bịt miệng bà.

Thái hậu th* d*c kịch liệt hai hơi.

Cơn đau dữ dội và nhói buốt dần làm bà mất đi lý trí, trong lòng dồn nén một luồng khí tức cay nghiệt, vội vàng muốn bộc phát ra ngoài.

"... Hoàng thượng, Hoàng thượng quả nhiên đối với đứa ngốc kia là một tấm chân tình nhỉ? Không hỏi những chuyện Ai gia đã làm với Dưỡng Tâm Điện mấy năm nay, mà ngược lại hỏi chuyện ở Khôn Ninh Cung của nàng ta..." Giọng Thái hậu khàn khàn cười lạnh, dứt lời còn ho nặng hai tiếng, sau đó mới lấy lại hơi, tiếp tục nói: "Chỉ sợ Hoàng thượng lãng phí tấm lòng này thôi. Nắm đại quyền thì sao? Ngươi ngồi trên vị trí này một ngày, thì một ngày phải bị người khác quản chế. Ngươi nhìn ai không vừa mắt thì chém đầu, lẽ nào sau này cứ mỗi người không vừa mắt là ngươi đều chém đầu hết sao? Một đứa ngốc, một đứa ngốc... Ha, tương lai tự nhiên sẽ có kẻ bất mãn với Hoàng hậu Đại Tấn, một nữ nhân như thế... Bọn họ sẽ bức bách ngươi..."

Thái hậu thở phì phò, khản giọng quát: "Phụ hoàng ngươi, tại sao, tại sao lại hết mực cưng chiều Ai gia, nhưng vậy thì có ích gì? Không chiều theo, hậu cung cũ vẫn đầy rẫy mỹ nhân! Hôm nay có Lệ Tần, ngày mai có Phùng Tần, qua vài ngày nữa lại đến một Vương mỹ nhân... Tương lai, ngươi bảo vệ được sao? Luôn có lúc sơ hở."

Ánh mắt Tiêu Dặc âm trầm nhìn chằm chằm bà, cắt ngang: "Trẫm không phải Tiên Đế, ngươi càng không cần tự nâng mình lên để so sánh với nàng. Nàng là nhân vật như thế nào, còn ngươi thì được tính là cái gì."

"Được, được... Trong lòng Hoàng thượng, một đứa ngốc cũng trở thành bảo bối..."

Bốn phía một mảnh vắng lặng, sau một lúc lâu không nghe thấy Tiêu Dặc mở miệng, Thái hậu lại cười cười, chua ngoa nói: "Nếu là sau này, lại có người khác thân cận với nàng ta một chút. Không, không, cho dù là có người vu oan hãm hại nàng, nói nàng tư thông với ai. Với cái tính tình như ngươi, cái tính tình tính toán chi li như ngươi, tương lai làm sao chịu nổi? Chỉ sợ hận không thể xé toạc nàng ra..."

"Càng không cần phải nói, nàng trời sinh si ngốc không hiểu tình yêu. Hoàng thượng đối xử tốt với nàng giống như trả giá cho một cái cột, một tảng đá, nàng đâu hiểu được những điều đó? Tương lai có lẽ thực sự mơ màng hồ đồ đối với người khác có hảo cảm... Nàng cũng không biết làm Hoàng hậu, trở thành nữ nhân của Hoàng thượng là cần phải toàn tâm toàn ý. Đứa ngốc đó hiển nhiên sẽ làm theo ý mình. Nhưng khi đó, Hoàng thượng sẽ thế nào? Chẳng phải là sẽ hối hận đủ thứ đã trả giá cho ngày hôm nay sao? Ha ha... Hôm nay ngươi có cưng chiều nàng đến mấy, ngày sau cũng không thể nói trước là không thành vợ chồng bất hòa. Không chừng, ngươi cũng sẽ giống như ngày hôm nay, giơ kiếm lên..."

Ánh mắt Tiêu Dặc càng lúc càng trầm, đáy mắt chứa đựng lửa giận.

Hắn làm sao nỡ.

Hắn làm sao có thể làm vậy với nàng.

Từng lời của Thái hậu như mũi kim đâm vào lòng hắn.

Đáy mắt Tiêu Dặc hiện lên nhiều tia huyết sắc, một khuôn mặt tuấn mỹ lúc này lại trông khiến người ta kinh hãi, tựa như gặp Tu La.

Mũi kiếm lạnh lẽo kề bên.

"A!" Thái hậu lại kêu đau một tiếng ngắn ngủi.

Mặt bà bị rạch ra.

"Ai gia không nói nữa, không nói nữa..." Thái hậu xưa nay yêu quý gương mặt mình, nỗi đau này so với đau đứt tay còn khiến bà khó chịu gấp trăm lần ngàn lần. Bà liên tục nói: "Ngươi không phải muốn hỏi chuyện Khôn Ninh Cung sao? Ai gia nói với ngươi, nói với ngươi... Buông ra, buông ra!"

Trong đầu Thái hậu không ngừng xoay quanh hai chữ "Đồ điên".

Đồ điên.

Người này chính là kẻ điên!

Hắn nói đều là sự thật, hắn thật sự không sợ giết bà.

Hắn giết bà, có lẽ còn có thể nói với bên ngoài rằng, Thái hậu ôm bệnh, rồi qua vài ngày nữa có thể sẽ nói Thái hậu bệnh nặng qua đời...

Không, không...

Thái hậu đau đến rơi lệ, bà vừa khóc vừa nén nhịn sự khuất nhục, bắt đầu kể lại những chuyện mình đã từng làm, từng việc từng việc, không sót một chi tiết nào.

Một hồi công phu như thế, quả thực kéo dài đến nửa canh giờ.

Tiêu Dặc đã sớm dùng vải băng bó vết thương trên người bà, nếu không như thế, bà sợ rằng đã chết ngay giữa chừng. Bất quá lúc này cũng chẳng còn khác đi là bao, bà mất máu quá nhiều, từ sắc mặt đến môi đều là một màu trắng bệch.

Đạt được điều mình muốn, Tiêu Dặc lúc này mới đứng dậy thu kiếm lại, chậm rãi dùng vải lau sạch sẽ rồi đặt vào vỏ kiếm đeo bên hông.

Động tác tao nhã, hệt như vừa rồi chỉ là cầm kiếm ra để đánh giá, ngắm nhìn mà thôi.

Hắn thản nhiên nói: "Vậy trẫm cũng nói thêm với Thái hậu một câu. Sự khác biệt giữa ngươi và nàng không chỉ ở chỗ ngươi tâm địa độc ác, tính tình thấp hèn, dung mạo xấu xí không bằng một phần vạn của nàng, mà còn ở chỗ... Tiên Đế đâu phải thật lòng cưng chiều ngươi? Chẳng qua là vì sau lưng ngươi có một Lý gia. Hắn thương ngươi, sủng ngươi thì không cần chịu người khác can thiệp. Làm như vậy còn tự an ủi bản thân, từ trên người ngươi đạt được chút tôn nghiêm của đế vương."

"Trẫm cũng là thật lòng muốn nâng Hoàng hậu lên đặt ở trên đầu quả tim."

"Nàng là trân châu báu vật, còn ngươi chẳng qua là, khi Tiên Đế không tìm thấy trân châu đã lấy mắt cá trộn lẫn vào để lấp l**m cho qua chuyện thôi."

Thái hậu chưa hẳn có bao nhiêu yêu Huệ Đế, nhưng bà lại sa vào trong sự sủng ái mà Huệ Đế đã từng dành cho mình, điều này khiến bà đắc ý vẻ vang. Hiện giờ bị Tiêu Dặc vạch trần như vậy, bà liền hô lớn như phát điên: "Ngươi nói bậy! Tiêu Dặc! Ngươi sao có thể vọng nghị Tiên Đế! Ngươi hồ ngôn loạn ngữ a a a..."

Mà Tiêu Dặc đã lạnh mặt bước ra ngoài.

Các cung nhân chờ bên ngoài, cẩn thận dè dặt nâng thân lên, đến khi thoáng nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Dặc còn lạnh hơn trước, cả trái tim đều thắt lại.

Bọn họ run giọng nói: "Cung tiễn Hoàng thượng."

Tiêu Dặc cũng không quay đầu lại: "Bảo Thái hậu yên tĩnh một chút, Vĩnh An Cung tóm lại vẫn nên có cái dáng vẻ Vĩnh An, miễn cho làm phiền người khác."

Mồ hôi chảy ròng trên trán cung nhân, tầm nhìn mờ đi, nhưng ngay cả lau cũng không dám lau.

"Vâng." Cung nhân đáp.

Các cung nhân quỳ trên mặt đất một hồi lâu mới dám đứng dậy.

Mà Thái hậu đã bùng phát một trận điên loạn, rồi mới dừng thanh âm lại.

Bọn họ ào ào đứng dậy đi vào bên trong. Thái hậu nghe thấy tiếng bước chân, lại có thái độ khác thường, tức giận hô: "Đừng vào! Cút hết! Tất cả cút khỏi đây cho Ai gia!" Chỉ là bà đã mất hết sức lực, lời nói lúc này thốt ra đâu còn có lực uy h**p?

Các cung nhân không để ý, chỉ nhớ câu Hoàng thượng đã dặn dò khi rời đi.

Vĩnh An Cung.

Thì nên có cái dáng vẻ Vĩnh An.

Bọn họ nuốt nước miếng, vén rèm bước vào.

Vừa liếc mắt một cái liền thấy khắp sàn là màu máu. 

Các cung nhân sợ đến mức chân mềm nhũn, lúc này quỳ sụp xuống.

Trong Vĩnh An Cung, ai mà chưa từng thấy máu đâu?

Nhưng họ chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày, lại thấy máu của Thái hậu bằng cách này...

Một ý niệm nào đó trong đầu họ dần dần nảy lên. 

Sau này... sau này không được đắc tội Hoàng thượng nữa.

Còn nữa, còn có Khôn Ninh Cung.

Cùng với, những kẻ trước đây đã từng tỏ sắc mặt với vị thiếu niên hoàng đế này, nay đều phải biết cụp đuôi làm người.

...

Chờ khi bước ra khỏi Vĩnh An Cung, mọi âm thanh liền lập tức bị ngăn cách.

Tiêu Dặc lúc này mới cảm thấy luồng khí hung tàn quấn quanh mình dần dần suy yếu đi một chút. Nhưng vẫn chưa đủ, vẫn còn thứ gì đó gắt gao chắn ngang lồng ngực hắn, khiến hắn nuốt không trôi, nhả không ra, khó chịu đến tột cùng.

Hắn nắm chặt chuôi kiếm bên tay.

"Nàng trời sinh si ngốc không hiểu tình yêu. Hoàng thượng đối xử tốt với nàng giống như trả giá cho một cái cột, một tảng đá, nàng đâu hiểu được những điều đó? Tương lai có lẽ thực sự mơ màng hồ đồ đối với người khác có hảo cảm...

Với cái tính tình như ngươi, cái tính tình tính toán chi li như ngươi, tương lai làm sao chịu nổi? Chỉ sợ hận không thể xé toạc nàng ra..."

Tính tình như trẫm ư.

Tiêu Dặc cúi đầu liếc ngón tay mình.

Trên ngón tay còn sót lại một chút vết máu.

Hắn ngẩn ra, đột nhiên hoàn hồn, sau đó vội vàng dùng tay áo cố sức chà lau sạch vết máu.

Hôm nay hắn mặc y phục màu đen, máu dính trên thân, không dễ nhìn thấy rõ.

Nhưng Tiêu Dặc vẫn cảm thấy nôn nao, bứt rứt.

Sự nôn nao hóa thành một ngọn lửa này đến ngọn lửa khác, thiêu đốt lồng ngực hắn.

"Hoàng thượng?" Triệu công công lúc trước luôn chờ ở ngoài điện. Lúc này thấy Tiêu Dặc bước ra, lại thấy động tác vội vàng lau tay của hắn, cảm thấy sâu sắc có điều không ổn, vì thế cúi đầu lên tiếng.

"Hoàng hậu nương nương đâu?"

"Xuân Sa, Liên Quế hai người đã cùng về Khôn Ninh Cung rồi, lúc này chắc nương nương đã rửa mặt xong, đang nghỉ ngơi ạ."

"Về Khôn Ninh Cung."

"Vâng."

Dương Yêu Nhi được ngồi vây quanh một chiếc bàn nhỏ, Liên Quế ngồi xổm xuống, đang cho nàng xem mẫu thêu.

Chỉ nghe các cung nhân đồng thanh nói: "Hoàng thượng..."

Nàng ngẩng đầu, thấy Tiêu Dặc đi đến.

Nàng nghiêng nghiêng đầu, cũng không hiểu vì sao liền cảm thấy Hoàng thượng vừa rồi lén lút không biết đi đâu một chuyến, lúc trở về lại trở nên càng... càng thêm có khí thế, trông thập phần lợi hại.

Tiêu Dặc đi tới gần bàn.

Dương Yêu Nhi nâng tay kéo tay áo hắn, Tiêu Dặc mạnh mẽ rụt tay về, nói: "Trẫm đi thay xiêm y đã."

Thay xong là được rồi.

Tự nhiên sẽ không còn một thân huyết khí.

Tính tình như trẫm thì đã sao.

Trong mắt Yêu Nhi là tốt, thì là tốt.

Ánh mắt Tiêu Dặc âm trầm thầm nghĩ.

----

Tác giả có chuyện muốn nói: Hai chương này, sân khấu là của Tiểu Hoàng đế, chậc lưỡi.

Tiểu Hoàng đế: Thực không dám giấu diếm, trẫm là fan cuồng của Yêu Nhi. Trẫm vừa thổi lên, 'cầu vồng bay đầy trời', có thể tức chết mười bà Thái hậu.

("Thải hồng thí" - 彩虹屁 nghĩa đen là "cái rắm cầu vồng", là tiếng lóng trên mạng để chỉ những lời khen ngợi tâng bốc quá mức, hoa mỹ.)

Bình Luận (0)
Comment