Lục Công chúa ngẩn người, cười nói: "Nó giúp tránh được côn trùng, làm mắt sáng, đầu óc minh mẫn. Đợi sau khi những thứ đặt bên trong ngâm tẩm hết dược tính, tự nhiên sẽ hết tác dụng. Người Thiên Truy Quốc thường xuyên làm loại túi thơm như vậy để mang theo bên mình."
"Có tốt không?"
"Tốt lắm." Lục Công chúa nói.
Dương Yêu Nhi lúc này mới nói: "Không có ở chỗ ta."
Lục Công chúa sững sờ, lập tức cười nói: "Hoàng thượng lại sai người thu đi rồi sao?"
Dương Yêu Nhi gật đầu.
Lục Công chúa nói: "Vậy ta trở về làm lại một cái khác vậy."
Dương Yêu Nhi chần chừ một chút, gật đầu. Tâm tư nàng vô cùng đơn thuần, nghĩ Lục Công chúa đã tặng quà cho nàng nên nàng cũng muốn tặng quà cho Lục Công chúa, liền hỏi: "Vậy ngươi muốn cái gì?"
Lục Công chúa chợt ngẩn ra, dường như suy nghĩ rất cẩn thận một lúc, mới nói: "Không có, không có gì muốn cả."
Dương Yêu Nhi nghi hoặc nhìn nàng.
Con người làm sao có thể không muốn gì chứ? Nàng thì muốn đọc sách, muốn ăn bánh thủy tinh của Ngự thiện phòng, muốn mỗi ngày ngủ đều có Hoàng thượng làm gối...
Lục Công chúa đối diện với đôi mắt Dương Yêu Nhi.
Vẫn không hề thay đổi, kể từ lần đầu nàng nhìn thấy Hoàng hậu Đại Tấn. Đôi mắt Hoàng hậu vĩnh viễn trong veo, sạch sẽ, cảm xúc duy nhất ẩn chứa bên trong vĩnh viễn là sự thuần khiết.
Cũng như lúc này, không gì ngoài nghi hoặc, cũng không có cảm xúc nào khác.
Đôi mắt đó nhìn chằm chằm nàng giống như ngọc lưu ly xinh đẹp vậy.
Lục Công chúa không khỏi khẽ cười, cúi đầu nói: "Bởi vì những thứ ta muốn, đã có rồi."
"Vậy làm sao bây giờ?" Dương Yêu Nhi nhíu mày.
Lục Công chúa thoáng nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng đã phong phú hơn. Chắc chỉ có điểm này thay đổi đi. Lục Công chúa thầm nghĩ.
Dần dần thành một người biết khóc, biết cười, biết tức giận.
"Ta làm túi thơm tặng Hoàng hậu, đâu cầu Hoàng hậu ban thưởng lại cho ta. Lần trước Hoàng hậu đã trả lại cho ta một hộp than rồi." Lục Công chúa nói.
Dương Yêu Nhi lộ vẻ mờ mịt. Hóa ra than cũng có thể làm quà tặng sao?
Lục Công chúa nói xong, đứng dậy khom lưng hành lễ, rồi cáo lui.
Đợi đến buổi chiều Tiêu Dặc trở về, hắn sớm đã nghe người hầu báo chuyện Lục Công chúa đến Khôn Ninh Cung, liền hỏi Dương Yêu Nhi: "Lục Công chúa hôm nay nói gì với nàng?"
Dương Yêu Nhi như trước không hề giấu giếm, đem lời Lục Công chúa đã nói thuật lại cho Tiêu Dặc nghe, hầu như không sót một câu.
Tiêu Dặc nghe xong, cảm thấy đáy lòng có chút lạ lùng.
Cái gì gọi là, "Ta làm túi thơm tặng Hoàng hậu, đâu cầu Hoàng hậu ban thưởng lại cho ta"? Nghe cứ như nàng ta và Yêu Nhi thân cận đến mức nào vậy.
Tiêu Dặc thản nhiên nói: "Nàng ta đưa túi thơm đến, Yêu Nhi nhận lấy là được, nhưng nhận xong thì giao cho Liên Quế."
"Hửm?"
"Yêu Nhi làm sao biết nàng ta là thiện hay ác? Đợi đến khi bắt được Phượng Đình rồi, khi đó liền biết túi thơm này rốt cuộc là dùng để làm gì." Tiêu Dặc nói.
Nói hắn tiểu nhân cũng được, hắn quan tâm Yêu Nhi, đương nhiên phải đánh tan tất cả mọi tai họa ngầm bên cạnh nàng.
Dương Yêu Nhi lắc lắc đầu nói: "Không biết."
Lập tức lại gật gật đầu, nói: "Ừm, lần sau đưa cho Liên Quế."
Thấy nàng có hành động như vậy, thần sắc Tiêu Dặc không khỏi dịu dàng xuống, hắn đưa tay vuốt tóc nàng, nói: "Hôm nay Yêu Nhi có lén đọc thoại bản không?"
Dương Yêu Nhi lắc lắc đầu.
"Đợi dùng cơm, tắm rửa xong, trẫm với Yêu Nhi xem cùng nhau."
Dương Yêu Nhi dùng sức gật đầu.
Hai ngày trước vừa mới đọc đến đoạn thư sinh cùng Thúy Nương nảy sinh tình ý, còn chưa đọc xong đâu.
...
Khánh công yến này chuẩn bị chỉ khoảng bốn năm ngày, lập tức được cử hành trong cung. Đại yến này có rất nhiều người được mời, công việc trong cung tự nhiên cũng bận rộn hơn rất nhiều.
Liên Quế và Lưu ma ma cùng nhau xử lý đại bộ phận công việc, những việc không thể quyết đoán được thì mang đến trước mặt Hoàng thượng để thỉnh giáo. Cuối cùng, mọi thứ đều được chuẩn bị tốt.
Ngày đại yến, Liên Quế và Lưu ma ma cùng nhau cẩn thận chải đầu cho Dương Yêu Nhi, đeo trâm cài, mặc xiêm y màu đỏ.
Không lâu sau, Tiêu Dặc đi đến.
Hắn đưa tay ra với Dương Yêu Nhi, đỡ nàng từ chỗ ngồi đứng dậy, hai người liền cùng nhau bước vào Bảo Hòa Điện nơi cử hành đại yến.
Trong Bảo Hòa Điện, vương công đại thần cùng con cháu trong nhà đã ngồi xuống. Đợi nghe thái giám hát lớn: "Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu Nương nương giá lâm ——"
Mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ.
Tiêu Dặc thản nhiên nói: "Bình thân."
Mọi người lúc này mới dám ngẩng đầu, lén lút đánh giá vị thiếu niên đế vương này.
Không, không nên gọi là thiếu niên đế vương nữa, trên người hắn đã có hơi thở của nam tử trưởng thành, gây cho người ta cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Lần trước các nước đến chúc mừng đại hôn của Hoàng thượng, đại yến khi đó và đại yến hôm nay, cách nhau chỉ có vài tháng nhưng đã hoàn toàn thay đổi một cục diện.
Người đó ngồi xuống, liền cảm thấy không dám có nửa điểm khinh nhờn.
Vẻ âm trầm giữa lông mày hắn đã rút đi, nhưng lại thêm vài phần khí chất huyết tinh chỉ có được trên chiến trường, nhìn vào khiến người ta tim gan run rẩy.
Bên này Tiêu Dặc cùng Dương Yêu Nhi ngồi xuống, hắn khẽ hỏi: "Yêu Nhi có nhận ra là người nào không?"
Dương Yêu Nhi quét một vòng, ánh mắt tìm kiếm, lắc lắc đầu nói: "Người nhiều quá." Nghe kỹ, trong giọng nói như ẩn chứa một tia uất ức.
Dưới bàn, Tiêu Dặc nắm tay nàng, nói: "Vậy thì từ từ xem, nhìn ra được thì tốt, nhìn không ra được cũng tốt, đều không sao cả."
Dương Yêu Nhi cúi đầu "Ừm" một tiếng, lúc này mới một lần nữa đưa mắt nhìn những người phía dưới.
Rất nhanh, yến hội bắt đầu, tiếng nhạc yến tiệc cũng tấu lên.
Dương Yêu Nhi chậm rãi đảo mắt, đánh giá những người phía dưới. Phàm là người bị ánh mắt nàng lướt qua, đều cảm thấy sau lưng căng thẳng. Thầm nghĩ, chẳng lẽ Hoàng hậu ở bên cạnh Hoàng thượng lâu, được mưa dầm thấm đất mà cũng học được vài phần khí thế và phong thái của Hoàng thượng? Quả thực khiến người ta không dám coi thường.
Yến hội cử hành đầy đủ hơn một canh giờ.
Không lâu sau, có cung nhân đến trước mặt Dương Yêu Nhi, khom người nói: "Nương nương, Thường gia cô nương khi uống rượu vô ý làm đổ ly rượu làm ướt xiêm y, đến xin Nương nương phái người dẫn nàng đi thay một bộ xiêm y ạ."
Dương Yêu Nhi suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra Thường gia cô nương này là ai.
Nàng thực sự đã quên chuyện Thường Thục Vân ở Văn Xương Quán ngày đó rồi.
Thế nên không chút để ý mà gật đầu.
Cung nhân kia liền lui xuống đi truyền lời.
Thường Thục Vân rất nhanh theo tiểu cung nữ được dẫn ra từ lối đi lặng lẽ.
Mà bên này Dương Yêu Nhi đưa tay xoa xoa đôi mắt đã mệt mỏi, một tia buồn ngủ dâng lên đầu. Tiêu Dặc nhận thấy nàng có ý buồn ngủ, liền bưng chén rượu của mình đưa đến trước mũi nàng.
Dương Yêu Nhi ngửi thấy mùi rượu mang theo hơi lạnh, lập tức lại tỉnh táo lại.
Cũng chính lúc này, nàng vừa vặn thoáng thấy một bóng người.
"Thiếp nhìn thấy rồi." Dương Yêu Nhi khẽ nói.
Tiêu Dặc nắm chặt chén rượu, thu tay về, hơi nghiêng người nói với Triệu công công: "Ngươi nhìn xem, Nương nương nhìn thấy ai?"
Tiêu Dặc không tiện nhìn công khai, tránh đánh rắn động cỏ. Nhưng Triệu công công thì dễ hơn, hắn nhìn theo hướng Dương Yêu Nhi nhìn, hơi nheo mắt lại nói không chắc chắn: "Hình như là... Hình như là người của Trung Dũng Bá phủ, ngồi bên cạnh Trung Dũng Bá, chắc là con trai trưởng của Trung Dũng Bá, Tiêu Vân Dương."
Tiêu Dặc cúi đầu, vừa gắp thức ăn cho Dương Yêu Nhi, vừa nói: "Hắn cùng Khuất Nhiên có điểm nào giống nhau không?"
Triệu công công nói: "Hoàn toàn không giống nhau."
Nói xong Triệu công công cũng cảm thấy nghi hoặc, không biết vì sao lại hỏi Tiêu Vân Dương và Khuất Nhiên có gì giống nhau.
Tiêu Dặc tin tưởng Dương Yêu Nhi, đương nhiên sẽ không hoài nghi lời nàng nói ra miệng. Nàng nói là nhìn thấy, thì nhất định là nhìn thấy.
"Phái người đi thăm dò Tiêu Vân Dương." Tiêu Dặc dừng lại một chút, trong miệng lập tức lạnh lùng phun ra hai chữ: "Ngay lập tức."
"Vâng." Triệu công công đáp lời, giao vật phẩm đang cầm cho tiểu thái giám, rồi bản thân vội vàng tạm thời rời khỏi Bảo Hòa Điện.
Trong điện không một ai cảm thấy có điều gì bất thường.
Người hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, đi ra đi vào, chẳng phải là chuyện vô cùng bình thường sao?
Mục đích đã đạt được, thấy Dương Yêu Nhi thực sự buồn ngủ, Tiêu Dặc biết nàng vừa mới dùng mắt quá độ, lúc này khẳng định không thoải mái. Vì thế hắn phân phó Xuân Sa, Liên Quế đỡ Dương Yêu Nhi về Khôn Ninh Cung nghỉ tạm.
Xuân Sa đứng phía sau cũng đau lòng muốn chết rồi, nghe Tiêu Dặc phân phó, nàng lập tức đỡ Dương Yêu Nhi đứng dậy rời khỏi Bảo Hòa Điện.
...
Dương Yêu Nhi trở lại Khôn Ninh Cung thì cung nữ Khôn Ninh Cung cũng vừa mới tìm được một bộ xiêm y, đưa cho Thường Thục Vân thay.
Thường Thục Vân kéo vạt áo, hỏi cung nữ: "Đây là xiêm y của Nương nương?"
Cung nữ nói: "Ừm, là quần áo Nương nương mặc từ trước khi Hoàng thượng và Nương nương còn chưa đại hôn."
Thân hình Thường Thục Vân đầy đặn hơn một chút, mặc vào khiến quần áo đều căng đầy. Ngược lại làm mất đi khí chất thoát tục khi Dương Yêu Nhi mặc trước kia.
Thường Thục Vân bản thân cũng không thích bộ xiêm y như vậy.
Nàng cúi đầu liếc mắt một cái, giấu đi sự không vui dưới đáy mắt, ngẩng đầu nói: "Hôm nay uống rượu hơi nóng nảy, hiện tại có chút choáng váng đầu, tỷ tỷ có thể cho ta ở lại đây nghỉ một lát không?"
Cung nữ tự nhiên không vui.
Cung nữ trong Khôn Ninh Cung đều là người được Hoàng thượng sau này sắp xếp vào. Vị Thường cô nương này đưa ra lý do như vậy, các nàng tự nhiên sẽ nghĩ nhiều, cảm thấy Thường cô nương này hình như có ý đồ khác.
Cung nữ mím mím môi, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy bên ngoài nói: "Hoàng hậu Nương nương giá lâm."
Thường Thục Vân lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy hai cung nữ đỡ Hoàng hậu bước vào cửa.
Hoàng hậu hôm nay trang phục lộng lẫy, mới vừa rồi ở Bảo Hòa Điện, toàn bộ trong điện không một ai là không bị nàng che khuất đi sự nổi bật. Hiện giờ Thường Thục Vân lại mặc quần áo không hợp thân, đột nhiên nhìn thấy Hoàng hậu tự nhiên cảm thấy khó chịu.
Dương Yêu Nhi chợt nhìn thấy trong điện mình có thêm một người, nhíu mày nhìn Thường Thục Vân một cái, nói: "Là ngươi."
Cảnh tượng ở Văn Xương Quán đó để lại ký ức quá sâu sắc, Dương Yêu Nhi thấy người thì lập tức nhớ ra nàng là ai.
Thường Thục Vân khom người hành lễ.
Xuân Sa nén giận nói: "Thường cô nương, Nương nương chúng ta muốn nghỉ ngơi, xin mời Thường cô nương trở lại yến tiệc đi."
Thường Thục Vân cười cười, nói: "Thần nữ thực sự đi không nổi, xin Nương nương cho phép thần nữ ở lại đây nghỉ một chút."
Dương Yêu Nhi đối đãi với người và vật, đều là thích thì thích, không thích thì là không thích. Nàng không thích Thường Thục Vân, lúc này tự nhiên cũng sẽ không giữ nàng lại. Dương Yêu Nhi nói: "Ngươi trở về đi."
Nụ cười trên mặt Thường Thục Vân nhất thời liền cứng lại.
Thường gia chỉ có mình nàng là nữ nhi, sự ra đời và trưởng thành của nàng có thể nói là hạnh phúc hơn cả Lý Nguyên.
Nàng đâu từng ăn qua thiệt thòi như vậy?
Thường Thục Vân bỗng chốc lại nhớ tới ở Văn Xương Quán khi đó, Dương Yêu Nhi cất cao giọng hô tên Hoàng thượng rồi sau đó liền cùng Hoàng thượng rời đi, bỏ lại nàng ở đó, quả thực xấu hổ cực kỳ.
Thường Thục Vân nhịn không được nói: "Nương nương, thần nữ có một lời không biết có nên nói hay không."
"Vậy thì không cần nói." Dương Yêu Nhi nói.
Nói xong, nàng còn ngạc nhiên nhìn thoáng qua Thường Thục Vân. Người này bản thân còn không biết có nên nói hay không, vậy còn nói ra làm cái gì chứ?
Biểu cảm trên mặt Thường Thục Vân hoàn toàn không kiềm được, nàng nói giọng lạnh lùng: "Nương nương là Hoàng hậu, là mẫu nghi một nước, nhưng thực sự không hiểu đạo làm Quốc Mẫu. Lúc trước ở Văn Xương Quán, Nương nương cất tiếng gọi lớn tên Hoàng thượng, đó là trái với quy củ. Hôm nay Nương nương lại nói lời lạnh lùng bảo ta rời đi, nhưng lại không có nửa phần từ tâm..."
Chân mày Dương Yêu Nhi nhíu càng chặt. Bất quá nàng ngày thường rất xinh đẹp, cho dù nhíu mày, cũng là đẹp mắt hơn Thường Thục Vân rất nhiều.
Dương Yêu Nhi căn bản không thể nghe hiểu Thường Thục Vân đang nói cái gì.
Xuân Sa cùng Liên Quế lại là người đầu tiên biến sắc, che chở Dương Yêu Nhi.
Xuân Sa nói giọng lạnh lùng: "Nương nương không đảm đương nổi Quốc Mẫu, ai đảm đương? Thường cô nương sao? Thường cô nương thật là khẩu khí lớn, đứng ở chỗ này dám bình phẩm Nương nương. Ai cho ngươi cái lá gan đó? Ai cho ngươi quyền lợi đó? Gia giáo Thường gia là như thế sao?"
Thường Thục Vân đâu dung túng cho nàng nói những lời này, vì thế nhanh chóng tuôn ra lời nói: "Ta đường đường là con gái của Đại học sĩ, còn ngươi chẳng qua cũng chỉ là một nô tỳ. Tương lai có lẽ ta cũng muốn vào cung làm chủ tử..."
Dương Yêu Nhi cau mày ngắt lời nàng: "Không có người tiến cung, không có chủ tử thứ hai."
Hoàng thượng nói, trong cung chỉ có một chủ tử, chính là nàng.
Thường Thục Vân bật cười nói: "Lúc trước người ngoài đồn Nương nương tính tình khờ khạo ta còn không tin, giờ mới dám tin. Nương nương quả thực hồn nhiên, không biết cấp bậc lễ nghĩa. Hoàng thượng là thiên tử cao quý, tương lai làm sao không nạp phi? Trong cung làm sao có thể không có chủ tử thứ hai?"
Dương Yêu Nhi nghiêm túc nói với nàng: "Hoàng thượng thích ta nha."
Hoàng thượng chính miệng nói đó. Dương Yêu Nhi thầm thì trong lòng.
Thường Thục Vân sao có thể tin?
Theo nàng, làm gì có nam tử nào mà không có tam thê tứ thiếp. Nam tử chốn dân gian còn như vậy, huống chi là Hoàng thượng? Hoàng thượng tuổi trẻ nắm quyền, người tình nguyện làm phi tử của hắn còn rất nhiều. Một Đế vương như vậy vốn nên có hậu cung ba ngàn mỹ nhân, mới xứng đôi với sự tuấn mỹ và anh dũng của hắn.
Thường Thục Vân cười nói: "Hoàng thượng nếu thực lòng thích Nương nương thì làm sao từ Đại hôn đến nay còn chưa thấy Nương nương có thai?"
Dương Yêu Nhi mờ mịt trong chốc lát.
Có thích hay không, cùng với việc có mang thai hay không có liên quan gì đâu?
Không đợi Dương Yêu Nhi mở miệng, Liên Quế sắc mặt đã trầm xuống, giáng một cái tát đánh ngã Thường Thục Vân xuống, dũng mãnh mười phần khiến Xuân Sa giật mình.