Tiêu Dặc về tới trong điện, sau khi đi qua bình phong, liền thấy Dương Yêu Nhi đang ngồi dậy trên giường, ôm lấy chăn, dường như đang ngẩn người.
Tiêu Dặc bước lên phía trước, vòng tay từ phía sau ôm lấy nàng, nói: "Tỉnh ngủ?"
Dương Yêu Nhi đột nhiên vươn ngón tay đẩy hắn ra.
Tiêu Dặc: "Sao vậy?"
"Không thể chạm vào." Dương Yêu Nhi đưa tay ra chỉ vào bụng mình: "Có cục cưng rồi."
Tiêu Dặc nhất thời dở khóc dở cười: "Làm gì có nhanh như vậy được?"
Dương Yêu Nhi kinh ngạc nói: "Không phải ngày thứ hai là có sao?"
"Đương nhiên là không phải."
Dương Yêu Nhi nghĩ nghĩ, nói: "Hoàng thượng nên uống thuốc."
"Sao lại là trẫm nên uống thuốc?"
"Hoàng thượng cùng thiếp, đã làm nhiều chuyện như vậy rồi mà." Dương Yêu Nhi hàng mi dài khẽ rung động, nàng nói: "Thế nhưng lâu như vậy vẫn chưa có cục cưng. Vậy là Hoàng thượng không được, Hoàng thượng nên uống thuốc."
Sắc mặt của Tiêu Dặc nhất thời tái đi, hắn nắm chặt cằm Dương Yêu Nhi, cắn cắn môi nàng: "Yêu Nhi nói bậy bạ gì đó? Yêu Nhi sao dám nói trẫm không được?"
Dương Yêu Nhi lại có nề nếp nói: "Trong sách nói, chớ kiêng kị, tật, kị, y." Bốn chữ sau tương đối khó đọc, nàng đọc lên còn ngắc ngứ từng chút một.
Tiêu Dặc đành phải chặn miệng nàng lại, hôn đến mức nàng không thở nổi.
Dương Yêu Nhi khó khăn đẩy hắn ra, có chút không vui.
Tiêu Dặc hạ giọng nói: "Lúc trước cục diện chính trị chưa ổn định, so với việc mang thai, tất nhiên là sự an nguy của Yêu Nhi quan trọng hơn. Nếu có con nối dõi, trái lại dễ dàng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Khi đó, trẫm đã có ý tránh thai. Cho nên đến nay Yêu Nhi vẫn chưa có thai."
Đại Tấn có chế độ sấy ruột để tránh thai, cũng có cách khác là dựa vào việc xuất ra bên ngoài cơ thể. Ngoài ra còn có thứ gọi là canh tránh thai...
Hai phương pháp đầu khó tránh khỏi có chút sơ hở. Cuối cùng chỉ còn lại canh tránh thai, tuy dùng rất tốt, nhưng lại cực kỳ tổn hại đến thân thể của nữ tử.
Tiêu Dặc tự nhiên không nỡ dùng thứ đó lên người Dương Yêu Nhi, nên chỉ dùng hai phương pháp tránh thai trước.
Dương Yêu Nhi nghiêng đầu nói: "Vậy mà Thường cô nương nói, đại hôn lâu ngày không có thai, đó là Hoàng thượng không thích thiếp."
Nhắc đến Thường Thục Vân, đáy mắt Tiêu Dặc liền lướt qua một tia sắc lạnh.
Hắn hạ giọng nói với Dương Yêu Nhi: "Làm gì có chuyện lấy điều đó để cân nhắc?" Nói xong, hắn ôm Dương Yêu Nhi vào lòng, hơi cúi đầu, vừa vặn ghé sát bên tai nàng. Hắn kề gần tai nàng, nói: "Chính vì yêu thương vô cùng, mới không muốn Yêu Nhi gặp phải tổn hại hay nguy hiểm lúc đó."
Dương Yêu Nhi ôm lấy vạt áo hắn, cằm tựa lên vai hắn, khẽ hỏi: "Còn bây giờ thì sao?"
"Hiện tại Yêu Nhi nói như thế nào, thì là như thế đó."
Dương Yêu Nhi vươn ngón tay, vẽ một vòng tròn nhỏ trên lưng hắn: "Hoàng thượng cùng thiếp đi đọc thoại bản."
Tiêu Dặc hạ giọng nói: "Được."
Hắn buông lỏng vòng tay, đứng dậy tự mình đi lấy thoại bản đến, rồi cùng Dương Yêu Nhi nằm chung một chỗ đọc sách.
Dương Yêu Nhi một tay ôm lấy vạt áo Tiêu Dặc, nhìn thì cứ như một tên háo sắc tùy thời muốn phi lễ Tiêu Dặc vậy.
Thế nhưng đọc được một lúc, Dương Yêu Nhi lại buồn ngủ gật gù, từ từ rồi thiếp đi, đâu còn nhớ rõ chuyện gì khác nữa?
Mấy ngày sau, Dương Yêu Nhi đều cứ như vậy cùng Tiêu Dặc đọc thoại bản. Đợi đọc xong, lại làm thêm một vài chuyện riêng tư, làm xong rồi mới ngủ say.
...
Bên này, Thường Đại học sĩ cũng rốt cục không kiềm chế được, chủ động đến Dưỡng Tâm Điện cầu kiến Hoàng thượng.
Thường phu nhân ở trong nhà càng thêm hoảng loạn tay chân.
Thường Đại học sĩ không có huynh đệ, trong phòng trừ bỏ một nha đầu thông phòng, thì không có những người khác. Thường phu nhân cùng Thường Thục Vân trải qua tự nhiên đều là những ngày được sủng ái, nhất thời cũng mất đi sự sâu sắc. Lúc này, chỉ có thể như phụ nhân tầm thường, vô cùng lo lắng đi qua đi lại.
Trong khi Thường Đại học sĩ chờ ở bên ngoài, Triệu công công đang hạ giọng bẩm báo với Tiêu Dặc: "Đã tra ra rồi, Tiêu Vân Dương kia quả nhiên là bị Phượng Đình thay thế. Người này có thuật thay hình đổi dạng, chắc hẳn là học được từ Thiên Truy Quốc."
Tiêu Dặc nhìn Thường Đại học sĩ đang bồn chồn chờ đợi ngoài cửa, thản nhiên nói: "Từ Vu Nữ đến Khuất Nhiên, từ Khuất Nhiên đến Tiêu Vân Dương. Nếu ta là hắn, sẽ cho phép thuộc hạ của mình thay hình đổi dạng giống như hắn, cài vào bên trong triều đình Đại Tấn thay thế những quan viên đó của Đại Tấn. Cứ kéo dài thời gian, hơn nửa cái triều đình sẽ lặng yên không một tiếng động nằm trong vòng khống chế."
Triệu công công cảm thấy kinh hãi, lắp bắp nói: "Này, này, hắn có gan lớn đến vậy sao?"
"Hắn đương nhiên có, khi còn trẻ đã dám đồ sát tộc nhân mà không hề chùn tay, làm chuyện này mạo hiểm tuy lớn, nhưng người thường cũng sẽ không nhận thấy được những sự việc kỳ lạ như vậy. Hắn chỉ cần dám làm, thì tương lai đó chính là quyền thế, địa vị và phú quý, hắn làm sao có thể không dám?"
Triệu công công chỉnh đốn lại sắc mặt, hạ giọng nói: "Nô tài sẽ lập tức cho người đi điều tra theo hướng này."
"Ừm, đi đi."
Tiểu thái giám đi ra ngoài cửa, lúc này mới dẫn Thường Đại học sĩ vào.
"Thần khấu kiến Hoàng thượng." Thường Đại học sĩ quy củ hành đại lễ.
Tiêu Dặc nhăn mày nói: "Trẫm cũng đang muốn triệu kiến Thường Đại học sĩ..."
Chưa đầy nửa nén hương, Thường Đại học sĩ đã bước ra khỏi Dưỡng Tâm Điện. Khi đi ra, vẻ vô cùng lo lắng trên mặt hắn đã biến mất, nhưng thay vào đó là sắc mặt nặng nề. Bước chân lại càng nặng nề hơn trước.
Chờ khi trở về Thường phủ, Thường phu nhân lập tức ra đón: "Thế nào rồi? Nữ nhi có còn ở trong cung không? Hay là, hay là đã được Hoàng thượng giữ lại?"
Thường Đại học sĩ cúi đầu, thấy vẻ mặt ao ước của nàng, nhất thời giận không có chỗ phát tiết, lạnh lùng nói: "Không có! Ngày mai liền làm tang sự cho nó! Bảo là nó dự tiệc trở về, nhiễm phong hàn không trị được mà chết!"
Thường phu nhân ngây ngốc nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
"Ngươi nghĩ sẽ là loại kết quả nào? Hoàng thượng nạp nó làm phi, nhà chúng ta đi theo một bước lên trời trở thành hoàng thân quốc thích sao?" Thường Đại học sĩ nói xong vành mắt cũng đỏ hoe, hắn nghẹn giọng trách mắng: "Ngươi đừng qua lại với tỷ tỷ ngươi nữa! Nàng ta dạy ngươi, dạy Thục Vân toàn là những thứ gì vậy? Ta còn nhìn không ra tâm tư toan tính của ngươi và Thục Vân sao?"
"Ngươi phải nói rõ ràng, rốt cuộc là như thế nào?" Thường phu nhân cũng hoảng sợ, một tay giật mạnh vạt áo hắn.
Thường Đại học sĩ thở dài một tiếng, nước mắt mới rơi xuống: "Nó đi nhầm vào Vĩnh An Cung, Thái hậu đang bệnh nặng bên trong bị kinh động, đêm đó phát sốt cao, rồi... qua đời."
"Trong cung, trong cung sao lại không có chút tin tức nào?" Thường phu nhân ngây dại nói: "Làm sao có thể? Nó là muốn đi Khôn Ninh Cung, sao lại thành đi Vĩnh An Cung?"
"Ngươi biết được thì có tác dụng gì? Hoàng thượng nhắc đến việc bảo toàn thể diện Thường gia, nên sẽ không tuyên bố ra ngoài. Chỉ chờ qua một thời gian nữa, nói là Thái hậu chết do bệnh..."
Thường phu nhân lúc này cũng đã phản ứng lại được: "Có phải không, có phải do nó đã đắc tội Hoàng thượng, cho nên..."
Việc Hoàng thượng và Thái hậu không hợp vốn chẳng phải là chuyện bí mật gì, ngay cả những phụ nhân hậu trạch như các nàng cũng đều biết rõ lúc trước Thái hậu đã ức h**p Hoàng thượng đến mức đáng sợ.
Chắc chắn là Hoàng thượng muốn giết người, nên đã dùng Thục Vân làm lưỡi dao.
"Không được, không thể để nữ nhi cứ như vậy chết đi một cách không minh bạch..." Thường phu nhân vừa khóc vừa níu chặt cổ áo Thường Đại học sĩ: "Đi gặp Hoàng thượng, lại đi gặp Hoàng thượng đi!"
Thường Đại học sĩ giáng một cái tát vào mặt nàng: "Ngươi muốn hại chết toàn bộ Thường gia sao?"
Thường phu nhân bị tiếng quát chói tai này trấn áp, nàng lẩm bẩm nói: "Hoàng thượng chẳng lẽ có thể xử lý toàn bộ Thường gia sao? Hoàng thượng có thể sao?"
Thường Đại học sĩ lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng hắn vẫn là Hoàng thượng của ngày xưa sao?"
Sau một lúc lâu, hắn mới giận dữ nói: "Hoàng thượng dĩ nhiên một mặt nói rủ lòng thương, giữ lại mạng sống cho nó, nhưng sau này nó sẽ trở thành cung nữ canh giữ bài vị ở Vĩnh An Cung... Các ngươi sao lại hồ đồ như vậy chứ? Đã hại một mình nó, còn kéo cả ta vào. Tương lai Thường gia chỉ có thể chặt chẽ đứng về phía Hoàng thượng..."
Thường phu nhân chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, cúi đầu khóc nức nở.
Ngày thứ hai, Thường phủ liền làm theo sự phân phó của Thường Đại học sĩ, cử hành tang lễ. Thế nhưng Thường Thục Vân còn chưa xuất giá, ngay cả tang lễ cũng chỉ tổ chức một cách qua loa, sơ sài.
...
Trời đất không biết từ lúc nào đã bắt đầu đổ mưa.
Dương Yêu Nhi tựa mình bên cửa sổ, cảm thấy vừa buồn bực vừa nóng nảy, có chút không thở nổi.
Nàng đành phải buông cuốn sách trong tay, nằm gục trên bàn một lát. Bên ngoài cửa sổ, mưa bụi tinh tế nhẹ nhàng bay vào, lọt vào cổ nàng.
Xuân Sa nói: "Nương nương, khép cửa sổ lại nhé?"
Dương Yêu Nhi xoay người lại, cúi đầu nói: "Đừng khép."
Xuân Sa ngước nhìn lên, nhất thời liền kinh sợ, nàng vội vàng đỡ Dương Yêu Nhi dậy, nói: "Sắc mặt Nương nương sao lại kém như vậy?"
Giọng Dương Yêu Nhi cũng nhỏ hẳn đi, nói: "Buồn."
"Liên Quế tỷ tỷ! Lưu ma ma!" Xuân Sa lập tức lên tiếng gọi.
Ban đầu Dương Yêu Nhi muốn yên tĩnh đọc sách một lát, cho nên bên người chỉ chừa lại mình Xuân Sa. Tiếng hô này của Xuân Sa đã làm kinh động toàn bộ Liên Quế và những người khác bên ngoài.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Sắc mặt Nương nương sao lại trắng bệch thế?"
"Mau đi thỉnh Ngự y!" Lưu ma ma cao giọng nói.
Liên Quế cũng nói: "Xuân Sa, ngươi đi một chuyến đến Dưỡng Tâm Điện."
Xuân Sa vốn dĩ còn ổn, nhưng lúc này thấy thần sắc mọi người nghiêm nghị. Nàng nhất thời càng thêm hoảng loạn tay chân, vội vàng gật đầu, xách làn váy bỏ chạy ra ngoài.
Liên Quế tiến lên, quỳ sát trước mặt Dương Yêu Nhi, đỡ nàng dậy.
Dương Yêu Nhi mềm nhũn tựa vào người nàng, khẽ nói: "Chỉ là khó chịu."
Liên Quế hạ giọng nói: "Khó chịu cũng có thể do những chứng bệnh khác gây ra, chờ Ngự y đến khám cho nương nương sẽ biết."
Dương Yêu Nhi cúi đầu đồng ý.
...
Dưỡng Tâm Điện.
Tiêu Dặc đang nói chuyện cùng Khổng Phượng Thành và những người khác. Đang được nửa chừng, tiểu thái giám dẫn Xuân Sa với vẻ mặt hoảng loạn bước vào.
Tiêu Dặc chỉ liếc mắt một cái liền biết được Khôn Ninh Cung đã xảy ra chuyện.
Liên Quế cúi đầu, nói: "Nương nương không khỏe..."
Tiêu Dặc nhất thời đứng dậy, nói: "Chư vị cứ ở lại đây chờ."
Mọi người nào dám có ý kiến khác, vội vàng đáp: "Vâng."
Đợi nhìn thấy bóng dáng Hoàng thượng đi xa, cả trái tim bọn họ chậm rãi nhưng lại như đang treo lơ lửng.
Nếu là Hoàng hậu Nương nương xảy ra chuyện gì, e rằng còn không biết Hoàng thượng sẽ nổi giận đến mức nào.
"Hoàng thượng, ôi, ôi..." Tiểu thái giám một đường chạy theo phía sau.
Triệu công công cũng không kịp bung dù, vội vàng bước nhanh theo sau Tiêu Dặc.
Tiêu Dặc gần như cùng lúc với Ngự y đến Khôn Ninh Cung.
Liên Quế và Lưu ma ma đã đỡ Dương Yêu Nhi ngồi tựa vào giường, lại lấy một chiếc chăn đắp lên cho nàng.
"Khó chịu." Dương Yêu Nhi cau mày, cúi đầu nói.
"Mở cửa sổ, đi mở hết cửa sổ ra." Lưu ma ma nói.
Các tiểu cung nữ khác không dám động: "Bên ngoài đang đổ mưa, sợ nương nương bị cảm lạnh..."
"Mau mở đi." Liên Quế lạnh lùng nói.
Tiểu cung nữ gật đầu đồng ý, nhanh chóng chạy đi mở cửa sổ.
Tiêu Dặc hai ba bước đi vào bên trong, đến trước mặt Dương Yêu Nhi.
Các cung nhân vội vàng quỳ xuống đất hành lễ.
Tiêu Dặc lại đâu bận tâm đến bọn họ?
Hắn nắm lấy eo Dương Yêu Nhi, đỡ nàng từ phía sau dậy, để nàng tựa vào lòng mình. Lúc này hắn mới ra hiệu cho Ngự y tiến lên.
Ngự y quỳ xuống đất, bắt mạch cho Dương Yêu Nhi, tay run đến mức không ngừng được.
Lần trước, đã không thể chẩn đoán được Hoàng hậu Nương nương mắc bệnh gì. Lần này nếu còn chẩn đoán không ra, trong khi Nương nương lại khó chịu như vậy, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ xử lý hắn.
Ngự y quỳ dưới đất nơm nớp lo sợ bắt mạch một lát, đột nhiên "Ối" một tiếng.
Tiêu Dặc nhíu mày nói: "Đã nhìn ra được điều gì chưa?"
Ngự y nuốt nước miếng, lắp bắp nói: "Nương nương, Nương nương đây là... Đây là có thai rồi..."
Trong khoảnh khắc, bốn bề tĩnh lặng.
Sau một lúc lâu, Tiêu Dặc mới khô khan nói: "Lúc trước, vì sao chưa chẩn ra?"
Vẻ mặt hắn như là bị đình trệ lại, vẫn chưa hoàn hồn, nhìn rất cứng ngắc.
"Thai còn nhỏ nên chưa chẩn ra." Ngự y nuốt nước miếng, nói tiếp: "Nương nương hiện tại đã mang thai hơn ba tháng, nhưng, nhưng lúc này vẫn chưa ổn. Nương nương có cảm giác tức ngực, khó thở, e rằng là do tổn hại đến thân thể mới thấy không khỏe. Cần phải cẩn thận điều dưỡng, cấm... cấm viên phòng, như vậy mới có thể an ổn."
Tiêu Dặc lập tức nghĩ đến những chuyện hồ đồ đã xảy ra mấy ngày nay.
Vốn là mong đợi tương lai sẽ có thai, ai ngờ rằng đã có rồi.
Hóa ra thủ phạm làm Yêu Nhi tức ngực khó chịu đến cực điểm chính là ở đây.
Vậy thì việc Yêu Nhi hay thích ngủ ban đầu là chuyện gì xảy ra?
Từ kinh thành đi đến Mộc Mộc Hàn, rồi từ Mộc Mộc Hàn trở về cho đến bây giờ, cũng đã không chỉ ba tháng rồi.
Tiêu Dặc lập tức phân phó một tiểu thái giám: "Đi thỉnh Lục Công chúa Thiên Truy Quốc."
"Vâng." Tiểu thái giám chạy nhanh như chớp.
Nhìn thấy tiểu thái giám chạy đi, Tiêu Dặc mới dần dần hoàn hồn lại.
Hắn nói bằng giọng khàn khàn: "Ngự y đi trước kê đơn thuốc."
"Vâng, thần xin cáo lui trước."
Sắc mặt Tiêu Dặc thoáng qua một chút hoảng hốt: "… Lưu ma ma."
Lưu ma ma đáp lời: "Lão nô có mặt."
Tiêu Dặc ngẩng đầu nhìn bà, rồi nhìn Liên Quế, Xuân Sa và những người khác. Vành mắt tất cả đều đỏ hoe, ngây ngốc, dường như vẫn đang trong cơn kinh ngạc.
Thế nhưng Dương Yêu Nhi lúc này lại níu chặt tay áo Tiêu Dặc, cúi đầu thút thít một tiếng: "Thường cô nương sao không nói, có thai lại khó chịu như vậy..."
Tiêu Dặc ghé sát tai nàng, nói: "Đều là lỗi của trẫm, là trẫm không tốt..."