Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu

Chương 76

Dương Yêu Nhi mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền phát hiện bên cạnh mình đã đổi sang một nơi khác. Giống như trước đây, khi nàng ở Dương Trạch, mỗi lần ngủ một giấc rồi mở mắt ra, liền nhìn thấy Hoàng thượng.

Nàng đưa tay ấn xuống lớp chăn mềm mại dưới thân, ngồi dậy.

Trong phòng im ắng, không có người khác.

Nàng vén chăn lên, khoác áo ngoài, sau đó chậm rãi đi đến bên cửa, đẩy cửa nhìn ra ngoài—

Dưới ánh đèn lồng treo cao, đèn đuốc sáng trưng, tuyết trắng bạc đầy khắp mặt đất, đủ cho nàng nặn không biết bao nhiêu người tuyết...

Trong viện không có người nào, nàng chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện thì thầm truyền đến từ ngoài cửa viện.

Dương Yêu Nhi nắm chặt quần áo trên người, bước ra ngoài.

Gió đông gào thét thổi tới, nàng không kìm được rụt các đầu ngón tay lại. Sau đó nàng chỉ thấy bên cạnh tường rào, treo một chiếc mặt nạ quái dị.

Rồi nàng liền nghe thấy chiếc mặt nạ đột nhiên nói chuyện.

"... Thì ra đây là nhà của ai đó." Giọng nói ồm ồm đó vang lên.

Dương Yêu Nhi liền nghiêng đầu nhìn thẳng vào nó.

Chiếc mặt nạ run lẩy bẩy, đột nhiên biến mất khỏi bức tường.

Dương Yêu Nhi mơ hồ nghe thấy nó lẩm bẩm một câu: "... Lại phải xây nhà mới nữa rồi."

Dứt lời, giọng nói đó liền xa dần.

Dương Yêu Nhi chớp mắt.

Đúng lúc này có người đẩy cửa bước vào, vừa thấy nàng đang đứng dưới mái hiên, đối phương kinh ngạc, vội vàng tiến lên đón: "Nương nương đã dậy rồi ạ."

Dương Yêu Nhi liếc nhìn nàng một cái.

Cung nhân nói: "Hoàng thượng đang đi về phía này, nô tỳ xin phép hầu hạ Nương nương thay y phục trước ạ."

Y phục trên người nàng mỏng manh, mặc đang bị lạnh.

Dương Yêu Nhi liền gật đầu.

Cung nhân hầu hạ nàng trở vào trong thay y phục, lại cẩn thận chải đầu, búi tóc gọn gàng.

Chẳng bao lâu, trong viện liền náo nhiệt lên, có nhiều người hơn đi vào trong viện.

Mà người đi ở phía trước, chính là Tiêu Dặc.

Hắn bước vào cửa, Dương Yêu Nhi liền quay đầu lại nhìn hắn từ trước gương trang điểm.

"Nơi này?" Dương Yêu Nhi chớp mắt, đáy mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Nơi này là Dương Trạch, nàng không phải muốn về Dương Trạch ở sao?"

Tiêu Dặc đi đến gần hơn đặt tay lên vai Dương Yêu Nhi, rồi sau đó hắn hơi cúi người nhìn hình bóng và khuôn mặt Dương Yêu Nhi qua gương.

Hắn hỏi: "Có đói bụng không?"

Dương Yêu Nhi vội vàng gật đầu.

Tay Tiêu Dặc rời khỏi vai nàng trượt xuống đến cổ tay nàng, hắn thuận thế nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Vậy thì đi ra ngoài dùng bữa."

Dương Yêu Nhi tự mình bẻ ngón tay đếm đếm, nàng đã rất lâu rồi không ra khỏi nhà, nghe Tiêu Dặc nói như vậy tự nhiên động lòng, liền lập tức gật đầu.

Hai người liền khoác áo choàng chậm rãi đi ra khỏi phủ, lên chiếc xe ngựa đậu ngoài cổng.

Bánh xe ngựa chuyển động, dần dần chạy ra khỏi con hẻm Tĩnh Ninh.

Giờ giấc còn chưa tính là muộn, lúc này kinh thành đang náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng khắp các con đường.

Thuyền hoa ngừng trên hồ, truyền đến tiếng ti trúc, mơ hồ còn có thể thấy những nữ tử yểu điệu đứng trên mũi thuyền.

Xe ngựa đi được nửa đường thì dừng lại, Tiêu Dặc đưa tay vén màn xe lên nhìn về phía bên cạnh.

Bên cạnh là một tửu lâu.

Hắn nói: "Dừng ở chỗ này đi."

Người bên ngoài lên tiếng đáp lời: "Vâng."

Lập tức có tiểu thái giám cuộn rèm xe lại, mời hai người xuống xe ngựa.

Tiêu Dặc tất nhiên là người xuống xe ngựa trước.

Bên ngoài tửu lâu người đến người đi, hiếm thấy khách nữ. Bất quá vẫn có người không nhịn được quay đầu lại nhìn thêm Tiêu Dặc hai lần, trực giác cho thấy người này khí độ vô cùng áp bức!

Tiêu Dặc cũng không để ý đến ánh mắt xung quanh, hắn vươn tay đưa về phía Dương Yêu Nhi.

Đợi khi đỡ Dương Yêu Nhi xuống xe ngựa.

Phản ứng của những người xung quanh lúc này mới càng mãnh liệt hơn.

"Thì ra là cùng phu nhân xuất môn."

"Đúng là một đôi trai tài gái sắc!"

Họ đương nhiên sẽ không trước mặt phu quân mà tùy ý bàn luận về tướng mạo và vóc dáng của nữ khách, nên chỉ dám khen ngợi khí độ mà thôi.

Chỉ là ánh mắt đánh giá của họ đến cùng đã bán đứng họ.

Bọn họ nhịn không được nhìn thêm Dương Yêu Nhi vài lần, sự kinh ngạc, tò mò toát ra trong ánh mắt không thể che giấu được.

Tiêu Dặc nắm cổ tay Dương Yêu Nhi thật chặt, hắn trầm mặt xuống, liếc nhìn xung quanh.

Người khác thấy khuôn mặt hắn tuấn mỹ, ánh mắt lại sắc bén, trong lòng kinh sợ vội chuyển ánh nhìn đi, không dám đối diện với hắn nữa.

Đợi đến khi hai người đi xa, họ mới thấp giọng bàn tán: "Phu quân này ngày thường đã tuấn mỹ như vậy, vị phu nhân kia nghĩ đến càng xinh đẹp hơn! Chỉ tiếc đội mạng che, cuối cùng không thể nhìn rõ mặt..."

Lúc này, Tiêu Quang Hòa và một số người khác nhân lúc màn đêm buông xuống cũng đến tửu lâu.

Những người khác đều nhận ra những thiếu gia này, biết được thân phận lai lịch của họ, liền lùi sang hai bên nhường đường cho họ.

Tiêu Quang Hòa đi chưa được mấy bước, liền chạm mặt một người.

Hắn cười cười, nói: "Đây chẳng phải là Mạnh công tử sao?"

Mạnh Hoằng ngước mắt, nhàn nhạt liếc hắn một cái liền rũ mắt, cất bước đi lên lầu.

Tiêu Quang Hòa bị mất mặt, liền sờ sờ mũi, quay đầu hỏi: "Mạnh công tử này trước nay tính tình luôn tốt, gần đây sao trông sắc mặt có vẻ khó coi thế?"

Những người khác nhao nhao lắc đầu: "Ai biết được? Có lẽ là cô nương Mạnh gia lại gây chuyện thôi?"

Tiêu Quang Hòa khẽ xì một tiếng, rồi cũng theo lên lầu.

Tiêu Dặc và Dương Yêu Nhi chọn chỗ ngồi ở chiếc bàn bên cửa sổ trên lầu hai.

Từ nơi này vừa vặn có thể thu hết cảnh đêm vào tầm mắt, gió đông thổi có hơi lạnh một chút, cùng lắm thì gọi một ấm nồi lên liền không còn cảm thấy lạnh, chỉ thấy sự thỏa mãn không nói nên lời.

Tiêu Dặc hỏi nàng: "Đợi dùng cơm xong, nàng muốn làm gì?"

Dương Yêu Nhi lắc đầu, không nói chuyện.

"Ngày mai liền hồi cung..." Tiêu Dặc nói.

Ở ngoài cung tất nhiên là không thể ở lâu.

Trên đời này không có bức tường nào kín kẽ, lưu lại lâu, khả năng tiết lộ đến tai người khác cũng sẽ lớn hơn.

Dương Yêu Nhi mím mím môi, nói: "Ta thấy, một tấm mặt."

"Cái gì?" Tiêu Dặc ngẩn ra. Lời này cùng lời hắn vừa nói lúc nãy chẳng liên quan gì.

"Không, không đúng. Hình như là, mặt nạ. Một tấm mặt nạ." Nàng nói.

Đang yên lành, nàng đương nhiên sẽ không vô cớ nhắc tới mặt hay mặt nạ. Tiêu Dặc liền hỏi: "Thấy ở đâu?"

"Trong nhà, tỉnh ngủ ra, liền thấy."

Tiêu Dặc nhíu mày.

Phản ứng đầu tiên của hắn, đó là trong nhà e rằng có nguy hiểm.

Nên cho người cẩn thận tìm kiếm trong ngoài tòa nhà, nhất định phải bắt lấy cái gọi là mặt hoặc mặt nạ này.

Nghĩ cũng biết, sẽ không phải thật sự có một tấm mặt hoặc mặt nạ nổi lơ lửng trong không trung, chắc chắn là có người đeo nó mới có hiện tượng như vậy.

Lông mày Tiêu Dặc nhíu lại càng chặt, sắc mặt lạnh hơn.

Cũng không biết khi đó, Yêu Nhi có bị dọa không.

Đang nghĩ tới...

Bên này Dương Yêu Nhi đột nhiên nói: "Thì ra nơi này, cũng có quỷ."

Dứt lời, nàng quả thực học theo giọng điệu của Lưu ma ma ngày thường, nói một tiếng: "Ai."

Âm cuối được nàng kéo thật dài, rồi mới dứt.

Khó trách hắn nói hồi cung.

Sắc mặt nàng cũng không thay đổi.

Là vì nghĩ Dương Trạch cũng có quỷ, liền cảm thấy Dương Trạch cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Tiêu Dặc mím môi dưới, cuối cùng không nói với nàng, rằng đó hẳn là một người.

Hắn cảm thấy rõ ràng hơn ai hết, Hoàng cung đều không phải là một nơi tốt.

Nhưng hắn muốn giữ nàng ở lại nơi đó.

Trừ hoàng cung, hắn không hy vọng nàng lại có nửa ý muốn đi đến nơi nào khác.

Hắn có thể cùng nàng thỉnh thoảng đến Dương Trạch ở lại.

Nhưng hắn cũng không muốn nàng đặt cả trái tim vướng bận ở ngoài cung...

Như thế chẳng phải vừa vặn rồi sao?

Tiêu Dặc lặng lẽ cầm chiếc đũa lên, thấp giọng nói: "Hôm nay dọa nàng rồi."

Ngay sau đó giọng Tiêu Dặc vừa dứt, lại vang lên một giọng nam khác: "Dương, Dương cô nương?"

Tiêu Dặc không vui ngẩng đầu nhìn, liền thấy Tiêu Quang Hòa và đám bạn bè công tử bột của hắn đứng cách đó không xa, ngơ ngác nhìn chằm chằm Dương Yêu Nhi, vẻ mặt không thể tin.

Tiêu Quang Hòa chợt hoàn hồn, lúc này mới thoáng thấy bên cạnh còn có một người ngồi.

Hắn phân biệt một hồi rồi mới dám nhận ra, người ngồi bên cạnh Dương Yêu Nhi, chính là Hoàng thượng...

Phải biết rằng trước đây cơ hội hắn nhìn thấy tân đế không nhiều, vẫn là gần đây Đế Hậu đại hôn, hắn mới thấy được cả hai gương mặt.

Vì thế trong lúc sững sờ hắn không phát hiện bên cạnh nàng là ai.

"Hoàng..." Hắn há miệng, vội ý thức được không đúng, vì thế sửa lời: "Tiêu công tử".

Nhưng sắc mặt Tiêu Dặc vẫn trầm xuống.

Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Quang Hòa, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm như kim châm đâm trên người Tiêu Quang Hòa.

Tiêu Quang Hòa nào còn dám ở lâu, hắn vội khom người nói: "Không dám quấy rầy quý nhân..." Dứt lời, hắn liền tự giác rút lui.

Nhưng ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Dặc vẫn thủy chung dõi theo hắn, cho đến khi hắn lui xuống lầu một, ánh mắt kia không còn đuổi kịp hắn nữa, Tiêu Quang Hòa mới thở phào nhẹ nhõm.

Tân đế quả nhiên tâm tư biến hóa kỳ lạ khó dò.

Hắn vắt óc suy nghĩ, đều nghĩ không ra vừa rồi đã đắc tội Hoàng thượng ở chỗ nào.

Lúc này bên cạnh có người kéo hắn một cái, mắng: "Ngươi ngày thường thông minh, hôm nay sao thành đầu óc heo vậy?" Mấy người này gia thế không bằng Tiêu Quang Hòa, đương nhiên trước đây cũng không có duyên được nhìn thấy Hoàng thượng, Hoàng hậu.

Nhưng bọn họ lúc này cũng nói: "Hai người kia nhìn rõ ràng là một đôi! Ngươi một câu cô nương, một câu công tử, người ta tự nhiên mất hứng! Ánh mắt đó thật sự làm người ta da đầu run lên, ta cũng chịu không nổi..."

Tiêu Quang Hòa há miệng, không cách nào phản bác.

Đúng vậy!

Hắn sao lại quên mất!

Hiện giờ đâu còn là Dương cô nương nữa? Nên, nên gọi Tiêu phu nhân mới phải chứ!

Nhưng nghĩ một lát, lại cảm thấy không đúng.

Chính hắn cũng họ Tiêu, nếu mở miệng gọi Tiêu phu nhân, chỉ sợ Hoàng thượng cũng dùng ánh mắt lạnh lùng đó mà quét hắn.

Tiêu Quang Hoà thở dài.

Thôi thôi, vẫn là làm một kẻ ngốc đi.

Hành động bắt chuyện kia của Tiêu Quang Hòa đương nhiên cũng lọt vào mắt người khác.

Ngay tại lúc những người còn lại đang đoán thân phận của bàn khách này, trên bàn không xa, Mạnh Hoằng ngẩn ra, liếc mắt một cái liền nhận ra họ là ai.

Mạnh Hoằng không kìm được nhìn thẳng Dương Yêu Nhi.

Hắn nghĩ...

Không có hắn ngày ngày đến Dương Trạch tặng lễ, liệu nàng có thoáng nhớ tới hắn trong khoảnh khắc ngắn ngủi nào không?

Hay có lẽ, nàng ngay cả một chút gì trên người hắn cũng không nhớ được...

Bên này Tiêu Dặc mạnh mẽ đặt chiếc đũa xuống.

Hắn lạnh lùng đưa ánh mắt nhìn ngược lại.

Ánh mắt Tiêu Dặc và Mạnh Hoằng chạm nhau.

"Người này là ai?" Tiêu Dặc lạnh giọng hỏi.

Triệu công công chăm chú nhìn kỹ nửa ngày: "Mạnh gia công tử, Mạnh Hoằng."

Thù mới hận cũ bỗng chốc đều bị gợi lên.

"Chính là người trước đây hay đến Dương Trạch tặng lễ sao?"

"Là hắn."

Tiêu Dặc quay đầu nhìn Dương Yêu Nhi.

Dương Yêu Nhi hiển nhiên vẫn chưa phát giác ra ánh mắt kia, tự nhiên cũng không hề chú ý tới người tên Mạnh Hoằng này. Nàng đang tự mình cầm thìa, ăn từng ngụm canh đậu hủ.

Nàng tất nhiên là không thích Mạnh Hoằng này.

Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái.

Nhưng Tiêu Dặc vẫn cảm thấy tức nghẹn trong ngực, còn khổ hơn ăn mười bát thuốc.

Nàng chỉ hiểu được cách làm lành với hắn.

Nhưng ngoài ra thì sao?

Nàng không thương người khác.

Mà cũng chẳng biết thương hắn.

----

Tác giả có lời muốn nói: 

Tiêu Quang Hòa: Tân đế thật khó lấy lòng!

Bình Luận (0)
Comment