Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu

Chương 92

Dương Yêu Nhi cảm thấy có chút ngọt ngào nơi khóe môi ướt át.

Nàng ngây người một lát, rồi mới buông lỏng hàm răng.

Nàng đã cắn hắn.

Làm sao nàng có thể làm một động tác như vậy chứ?

Dương Yêu Nhi lúc này mới chậm rãi nâng mắt, cẩn thận nhìn khuôn mặt Tiêu Dặc, đối diện với ánh mắt của hắn.

Nàng nắm chặt đầu ngón tay run rẩy của mình, ngực như bị ai đó nhét một vật sống đang động đậy vào, vừa buồn vừa đau. Nàng cảm thấy mình sắp không thở nổi, trước mắt choáng váng từng hồi.

Nàng há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng không thể nói ra được điều gì.

Nói cái gì, nàng không biết.

"Yêu Nhi." Giọng trầm thấp của Tiêu Dặc vang lên bên tai nàng, hắn lại kiên nhẫn nâng eo nàng, kéo nàng về phía mình, nói: "Nàng nói với trẫm, muốn hay không muốn?"

Cánh tay bị thương của hắn rũ xuống bên người, máu dính một chút lên y phục. May mà y phục là màu đen nên không nhìn rõ.

Ngược lại, hai nữ tử bên cạnh nhìn thấy thì kinh hồn khiếp đảm. 

Cuộc tranh chấp hôm nay chẳng phải là vì các nàng mà ra sao? Nếu gây chuyện... thì chẳng phải các nàng cũng bị bắt đi chém đầu sao?

Nữ tử nhịn không được lên tiếng nói: "Hoàng thượng, thiếp..."

Thiếp còn muốn chạy.

Tiêu Dặc bị nàng ta đánh gãy, cảm thấy mất hứng lập tức quay đầu, ánh mắt sắc lạnh quét qua các nàng một cái. Hai nữ tử đành phải ngậm miệng không dám lên tiếng nữa.

Đến lúc này, các nàng đã có chút hối hận. 

Lẽ ra không nên bước vào cánh cửa này.

"Yêu Nhi."

Dương Yêu Nhi lúc này mới khó khăn nặn ra hai chữ từ cổ họng: "... Không cần."

Nhưng điều này là sai.

Từ khi nàng học được cách biểu đạt, nàng thường nói "muốn", "Ta muốn cái này" "Ta muốn cái kia" "Ta muốn như thế"... Bởi vì trong tiềm thức nàng hiểu rằng, không thể nói "không cần".

Cái ngọt, cái làm người ta vui thích dĩ nhiên muốn có. 

Nhưng cái khổ, cái đau, cũng phải muốn.

"Làm người phải biết chừng mực." Nương thường nói với nàng.

Nàng không hiểu rõ lắm làm thế nào để thấy đủ, nhưng nàng biết rằng đói không thể nói, mệt không thể nói, lạnh không thể nói... Nếu nói ra, đó là... đó là...

Dương Yêu Nhi nỗ lực lôi ra bốn chữ từ trong sách: Thị sủng mà kiêu.

Vì thế nàng nói xong liền mím chặt môi, nhưng nàng lại cứng cổ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Dặc, tim đập như sấm cũng không muốn lùi bước.

Nàng không thể làm như vậy. 

Nhưng nàng muốn làm như vậy.

Môi nàng hơi tái nhợt, khuôn mặt cũng trắng bệch giống như không thở nổi.

Tiêu Dặc một tay nắm chặt cằm nàng: "Há miệng."

Dương Yêu Nhi nhìn thẳng hắn, đôi mắt xinh đẹp chìm vào một mảng đen tĩnh lặng.

"Yêu Nhi muốn tự mình làm mình nghẹn chết, rồi đến giận trẫm sao?" Tiêu Dặc bất đắc dĩ nói.

Dương Yêu Nhi lúc này mới há miệng thở hồng hộc, nàng nghĩ nghĩ, khó khăn nói: "Thiếp không nói."

Nàng vươn tay kéo bàn tay Tiêu Dặc đang đặt ở eo nàng, lại mím môi dưới, nói: "Thiếp không nói với chàng, không nói chuyện với chàng."

Đối với nàng mà nói, đây đại khái chính là tức giận thật sự.

Tiêu Dặc lại ôm nàng chặt hơn, hắn cúi người áp sát mặt nàng, giọng nói truyền ra một tia mạnh mẽ: "Hôm nay Yêu Nhi không nói rõ ràng với trẫm, thì không xong đâu."

Đáy mắt Dương Yêu Nhi lây nhiễm thêm một chút tức giận.

Tiêu Dặc liền ôm ngang nàng lên, rồi mới bỏ lại một câu nói với hai nữ tử kia: "Đi ra ngoài."

Hai nữ tử sợ run cả người, vội vàng đi ra ngoài, còn tiện tay đóng chặt cửa lại, nhanh chân bỏ đi xa.

Tiêu Dặc ôm Dương Yêu Nhi vào trong, đặt nàng lên giường.

Dương Yêu Nhi cảm thấy được mình đang giận.

Nàng vốn không biết tức giận là tư vị gì, nhưng hiện tại nàng cảm thấy mình đang rất bực bội, khó thở, tức giận đến mức không còn cách nào khác. Nàng không kiểm soát được tính xấu của mình.

Nàng chỉ nói rất lớn tiếng: "Thiếp không nói chuyện với chàng!"

"Nhưng trẫm muốn nói chuyện với nàng." Tiêu Dặc đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Đáy mắt Dương Yêu Nhi "Đùng" một tiếng rớt xuống hai giọt nước mắt, sau đó rất nhanh liền biến thành một chuỗi lệ.

Hắn đưa tay v**t v* gò má nàng, lướt qua cổ nàng, giọng khàn khàn nói: "Sai là trẫm và hai người kia. Nàng tự mình làm mình khóc làm gì?"

Dương Yêu Nhi mơ hồ lại khó chịu nghĩ: Ta làm sao mà biết chứ.

Tiêu Dặc đành phải tự mình tiếp tục nói: "Nàng là thê tử của trẫm, Hoàng hậu của trẫm, còn có điều gì mà nàng không thể nói? Nếu nàng muốn, thì cứ giữ lại. Nếu nàng không cần, thì mọi người sẽ vì nàng mà đuổi đi những thứ nàng không cần. Nàng không nói thì trẫm làm sao biết được tâm ý của nàng là như thế nào?"

Dương Yêu Nhi ngẩng đầu nhìn hắn: "Có thể nói?" Giọng nàng còn mang theo chút nghẹn ngào.

"Có thể."

Dương Yêu Nhi cắn cắn môi.

Lời Tiêu Dặc nói xung đột với những hành vi mà nàng đã được hình thành từ nhỏ đến lớn.

Nàng nghĩ nghĩ, lắc đầu, nói: "Không thể."

Ngón tay Tiêu Dặc căng chặt, hắn đè nén nỗi lòng cuồn cuộn trong lòng, khẽ hỏi: "Vì sao không thể?"

"... Sẽ không thích nữa."

"Ai sẽ không thích nữa?"

"Hoàng thượng." Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: "Mọi người."

Nhu thuận, không lên tiếng, ngồi yên ở chỗ đó chính là cách tốt nhất. 

Đây là điều tất cả mọi người sẽ thích.

"Nếu bởi vì dáng vẻ như vậy mà không thích nàng, thì có thể thấy ngay từ đầu họ thích nàng chưa đủ sâu. Tình yêu vốn là vĩnh viễn không thay đổi." Hắn khẽ nói bên tai nàng.

Thần sắc nàng hoảng hốt một chút.

Lúc này, nàng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

Nàng lẩm bẩm nói: "Thế à?"

"Đúng là như thế."

Tiêu Dặc liền rèn sắt khi còn nóng, hỏi nàng: "Trẫm thích Yêu Nhi, Yêu Nhi thích trẫm không?"

Dương Yêu Nhi mơ màng nhìn thẳng hắn.

Tiêu Dặc đành phải đổi câu, lại nói: "Trẫm thích Yêu Nhi, luôn luôn dung túng cho Yêu Nhi nói bất cứ điều gì, làm chuyện gì."

Dương Yêu Nhi trầm mặc một lát, nói: "Không phải, gạt người."

Nàng ngốc. 

Nhưng trong đầu nàng nhớ được rất nhiều ký ức. 

Những người nói như vậy, đều là gạt người.

Lúc nàng rời nhà lên xe ngựa, nương đã kéo tay nàng nói: "Con phải ngoan ngoãn, người khác nói gì con cũng phải nghe, không được nhắc đến nhà mình, không được khóc, không được quấy, nói ít mới được người ta thương. Con có biết Ngã Tư Vân Nương không? Nàng vốn gả cho nhà người trong sạch, nhưng nàng mỗi ngày yêu cầu quá nhiều. Nàng muốn lấy tiền từ tay chồng, muốn giữ cơm áo, nhưng nàng lại không cho chồng nạp tiểu thiếp. Nàng cứ khóc lóc, không tôn trọng chồng nàng. Sau đó, bà mẹ chồng đã đuổi nàng ra khỏi nhà, nhà mẹ đẻ thì không chịu nhận lại nàng, nàng chỉ còn cách ẩn mình trong chòi cỏ..."

Dương Yêu Nhi chỉ cần khẽ động đầu, đoạn đối thoại kia liền nhảy vào trong đầu nàng.

"Yêu Nhi mấy hôm trước, chẳng phải đã thấy trong sách sao? Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Chẳng phải còn thấy câu miệng vàng lời ngọc?"

Dương Yêu Nhi bị hắn hù cho sửng sốt: "Vâng, vâng..."

Trong sách vở là không sai.

Nàng rơi vào khó xử, cấu ngón tay mình, nghĩ nghĩ lại rớt xuống hai giọt nước mắt.

"Vậy, vậy thiếp nói..."

"Nàng nói đi." Tiêu Dặc trầm giọng nói.

Bất luận nàng nói gì, không muốn gặp lại hai nữ tử kia cũng tốt, hay nói hắn không nên cho các nàng vào cửa cũng tốt... Đều là tốt.

Dương Yêu Nhi lại cắn cắn môi, từ từ ngẩng đầu, tim đập thình thịch.

Nàng lấy hết dũng khí, nói: "Thiếp ngủ."

Tiêu Dặc sửng sốt.

Nàng lại nói tiếp: "Chàng đi!"

Nàng cẩn thận quan sát sự biến hóa thần sắc của hắn, như thể căn cứ vào đó để phán đoán nàng có thể nói tiếp hay không.

Tiêu Dặc đành phải cứng đờ biểu cảm lại, để cho nàng đánh giá.

Dương Yêu Nhi nhìn nhìn hắn, nhẹ nhàng thở ra, lại nghẹn lại một hơi, lớn tiếng nói: "Thiếp không ngủ với Hoàng thượng!"

Biểu cảm trên mặt Tiêu Dặc lần này là thật sự cứng lại rồi.

Dương Yêu Nhi vừa nói xong, cũng nhanh chóng xoay người, cởi áo ngoài quăng lên giường, sau đó liền chui vào trong chăn.

Tiêu Dặc sững sờ tại chỗ.

Hắn nhất thời không biết nên cảm thán rằng, giấm chua của nàng có phải có chút quá lớn không, vừa mở miệng đã biết tức giận dữ dội như vậy.

Dương Yêu Nhi thấy hắn bất động, nơm nớp lo sợ nắm lấy mép chăn, thò đầu ra nhìn về phía hắn, nói: "Sao không đi?"

Nàng nhíu mày, kéo chăn lên cao hơn: "Hoàng thượng gạt thiếp..."

Tiêu Dặc nói: "Được, trẫm đi... Nhưng nàng nói rõ ràng, vì sao trẫm phải đi?" Nói xong, hắn giở giọng dụ dỗ, hỏi: "Chẳng lẽ là vì nhìn thấy hai nữ nhân kia? Bởi vì các nàng mới vừa rồi vào cửa nói chuyện với trẫm? Nàng thấy mất hứng?"

Tay Dương Yêu Nhi nắm chặt mép chăn đều tái nhợt, nàng lớn tiếng nói: "Thiếp... Thiếp... Thiếp không thở được! Thật là khó chịu! Thiếp không thích Hoàng thượng!"

Tiêu Dặc biết nàng là vì cú sốc bất ngờ hôm nay, mới nói ra những lời này.

Hắn cảm thấy một mặt vừa đau xót vừa khổ sở, nhưng mặt khác lại có chút vui mừng.

Như thể hắn dốc lòng nuôi dưỡng một chậu hoa quý báu lại yếu ớt, chậu hoa đó trải qua xuân hạ thu đông, sống sót qua bốn mùa mới cuối cùng kết ra một nụ hoa.

Dương Yêu Nhi bình tĩnh nhìn thẳng vẻ mặt hắn, như thể không muốn hắn tức giận, cũng không muốn hắn đổi ý.

Nàng nghĩ nghĩ, lại thêm một câu: "Hôm nay không thích Hoàng thượng, chàng đi!"

"Được, vậy trẫm đi." Tiêu Dặc cực kỳ dứt khoát xoay người đi.

Dương Yêu Nhi nhìn theo bóng dáng hắn, lại cảm thấy khó chịu. 

Nàng bị bệnh sao? 

Vì sao thế này cũng khó chịu, thế kia cũng khó chịu?

Dương Yêu Nhi c*n m** d***, mình thật là xấu. Không cho người ta làm thế này không được, không cho người ta làm thế kia cũng không được.

Bên này Tiêu Dặc đi đến cạnh cửa, mới quay đầu nói: "Yêu Nhi, lần sau nói chuyện không cần lớn tiếng như vậy."

Dương Yêu Nhi nghẹn một hơi ở trong cổ họng.

Ôi chao. 

Càng tức hơn.

Tiêu Dặc thực hiện lời mình đã nói, để Dương Yêu Nhi biết rằng lời hắn nói là có ý nghĩa, và mọi yêu cầu của nàng đều có tác dụng. Vì vậy đành phải thật sự ở tại gian phòng phụ, để lại gian chính cho Dương Yêu Nhi.

Dương Yêu Nhi khóc lóc mệt mỏi, liền trùm chăn ngủ thiếp đi.

Đợi đến ngày hôm sau, phải khởi hành đi biên thành. Xuân Sa sớm hầu hạ nàng đứng dậy, thấy vành mắt nàng hồng hồng, cảm thấy sợ hãi nhưng không dám hỏi, vội vàng chải tóc cho nàng rồi đỡ nàng đi ra ngoài, vừa đi vừa thì thầm: "Nương nương giận dỗi với Hoàng thượng sao? Nương nương chỉnh đốn hai vũ cơ kia cũng được, việc gì phải giận Hoàng thượng đâu? Hoàng thượng nếu cũng tức giận thì không có lợi gì cho Nương nương."

Dương Yêu Nhi ngủ đến đầu óc choáng váng, không nghe lọt một câu nào của Xuân Sa.

Khi ra cửa, đến nơi dùng cơm. 

Nàng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Dặc.

Dương Yêu Nhi theo bản năng nhìn một vòng, không có nữ tử eo thon, mềm mại mặc hồ váy.

Chỉ có một mình Hoàng thượng ngồi ở đó.

Khó có được một ngày phân giường, Tiêu Dặc gần như tham lam đánh giá bộ dạng Dương Yêu Nhi, khắc ghi dáng vẻ nàng vào trong đầu, lập tức mắt sâu thẳm lại, khẽ nói: "Yêu Nhi lại đây."

Dương Yêu Nhi lại giống như thỏ xù lông, nàng nói: "Hôm nay cũng không ở cùng chàng!"

Nói xong, nàng vội vàng bồi thêm một câu: "Thiếp không có lớn tiếng."

Tiêu Dặc đột nhiên sinh ra một loại cảm giác lầm lỗi như tự mình vác đá đập chân mình: "... ..."

Cái máu ghen này, thật sự có chút kéo dài.

Nhưng khuôn mặt nàng giống hệt như một bức tranh sơn dầu sống động.

Dáng vẻ tràn đầy linh hoạt và tươi sáng.

Đuôi lông mày, khóe mắt đều mang theo hỉ nộ ái ố mà tất cả người bình thường trên đời đều sẽ có.

----

Tác giả có chuyện muốn nói: 

Tiểu hoàng đế: Không biết nên khóc hay nên cười.

Bình Luận (0)
Comment