Tiêu Quang Hòa rốt cuộc vẫn còn trẻ tuổi, đâu phải là đối thủ của Đổng tham tướng; điểm duy nhất hắn hơn người khác chính là trong đầu hắn khắc cốt ghi tâm hai chữ "trung nghĩa", và càng lo lắng phải bảo vệ Hoàng hậu là việc quan trọng nhất.
Vì thế hắn cắn răng một cái, mang cả Đằng Tương Vệ theo, vây Dương Yêu Nhi, Liên Quế, Xuân Sa cùng với Đổng tham tướng ở bên trong.
Tiêu Quang Hòa lúc này mới làm bộ như không nhìn thấy sắc mặt của Đổng tham tướng, nói: "Vậy thần sẽ cùng Tham tướng đưa Nương nương đi qua đó. Dù sao cũng là nhận lệnh của Hoàng thượng, thần không dám cãi lời."
Binh lính do Đổng tham tướng chỉ huy đang chờ bên ngoài, nhưng cố tình bị Đằng Tương Vệ vây kín như vậy khiến hắn bị kẹt lại bên trong, ra cũng không ra được, muốn phân phó vài câu cho thuộc hạ cũng không xong.
Bất quá rốt cuộc cũng đã đạt được mục đích, Đổng tham tướng liền nhịn xuống sự khó chịu.
Hắn canh giữ ở một bên chờ Dương Yêu Nhi dùng cơm xong, mọi người lúc này mới cùng nhau khởi hành, hướng về Cảnh Thành.
Trên đường nghỉ ngơi, Dương Yêu Nhi dựa vào trong xe ngựa, lắc lư chao đảo lại sinh ra chút cơn buồn ngủ.
Nàng ít khi có lúc như vậy, liền nghĩ nghĩ nâng tay lên tự mình vạch mí mắt ra, cố gắng kiên trì một lát, mới dần dần khôi phục một tia tỉnh táo.
Và sau một hồi thúc giục, bọn họ đã lờ mờ thấy được hình dáng thành trì Cảnh Thành.
"Trên tường thành treo cờ chữ 'Tấn'." Đổng tham tướng trầm giọng nói, lập tức nặn ra một chút ý cười, rồi nói tiếp: "Hoàng thượng oai hùng! Chắc hẳn đã đánh hạ Cảnh Thành rồi!"
Nhưng mà người tiếp lời hắn chỉ có một mình Tiêu Quang Hòa, Tiêu Quang Hòa vốn không quen nói những lời hay nên chỉ khô khan đáp hai câu: "Phải, không sai!"
Đổng tham tướng bị buộc phải dừng màn thể hiện, đành phải ngậm miệng.
Dương Yêu Nhi đột nhiên vén màn xe ngựa lên, bình tĩnh nhìn Đổng tham tướng một lúc.
Đổng tham tướng hình như có cảm giác, trong đầu chợt hiện lên phong thái của Hoàng hậu nương nương vừa nhìn thấy, nhất thời thật sự có chút xao động, ngay cả đầu cũng không dám quay lại.
Xuân Sa ở một bên nhíu mày, có chút lo lắng hỏi: "Nương nương? Nương nương nhìn gì vậy ạ?"
Liên Quế không lên tiếng, nàng như có suy nghĩ nhìn theo Đổng tham tướng một cái.
Nàng nhớ tới lời Triệu công công đã từng nói với nàng: "Người có tâm tư càng thuần túy, sạch sẽ thì càng có thể xuyên qua vẻ bề ngoài, nhìn thấy những thứ bị che giấu bên trong."
Dương Yêu Nhi buông màn xe xuống, nâng tay xoa xoa ngực.
Nàng chưa từng có cảm giác như vậy, cứ như có thứ gì đó đang lôi kéo các tạng phủ của nàng... Trái tim được bao bọc trong lồng ngực cũng muốn rơi ra ngoài.
Khó chịu.
Liên Quế nhét cái lò sưởi tay vào lòng bàn tay nàng, lúc này mới nhẹ nhàng hỏi: "Nương nương đã nhìn ra điều gì? Nương nương thông minh như vậy, nhất định đã nhìn ra điều gì đó rồi."
Xuân Sa há miệng, vẻ mặt mờ mịt.
Dương Yêu Nhi từ khi nghe được lời khen khẳng định từ chỗ Tiêu Dặc thêm vài lần, liền cũng có phản ứng phong phú và sâu sắc hơn đối với những lời như vậy, cảm thấy vui sướng và thỏa mãn.
Hiện giờ nghe Liên Quế nói như vậy, nàng cố gắng tìm từ đặt câu, chậm rãi nói: "Hắn nói dối..."
"Gì ạ?"
"Không thấy rõ..."
Liên Quế ngẩn ra, vén màn xe lên một lần nữa nhìn ra ngoài.
Lá cờ lớn treo trên tường thành, in chữ "Tấn" thật, nhưng đó là sau khi nàng đã nghe câu nói kia của Đổng tham tướng, mới không chút nghi ngờ. Càng nhìn càng cảm thấy chữ đó rõ ràng, đích xác chính là chữ Tấn!
Nhưng lúc này nghe lời Nương nương nói xong rồi nhìn lại, nàng mới phát giác khoảng cách xa như thế, chữ viết kia chỉ có thể thấy hình dáng mơ hồ, có thể nói là "Tấn", cũng có thể nói là "Dũng". Cờ chữ "Dũng" lại là thứ Ô Lực Hãn quen dùng.
Vì sao Đổng tham tướng lại là người đầu tiên nhận ra trước tất cả mọi người?
Điều đó chứng tỏ hắn luôn theo dõi động tĩnh của Cảnh Thành, biết được tin vui đại thắng sớm hơn tất cả mọi người!
Vì thế hắn liền nhanh chóng đến đây để mời Hoàng hậu nương nương...
Trong đó lại có mưu đồ gì?
Liên Quế quay đầu lại, dừng ánh mắt trên người Dương Yêu Nhi.
Dương Yêu Nhi còn hơi hơi nhăn mũi, trên chóp mũi trắng nõn chảy ra một chút mồ hôi.
Liên Quế sững sờ, Nương nương hóa ra cũng... biết căng thẳng sao?
Liên Quế dừng lại một chút, chợt liền hiểu ra dụng ý bên trong.
Suốt dọc đường này, Hoàng thượng chưa bao giờ che giấu nửa phần sự sủng ái đối với Hoàng hậu nương nương. Mà trước đây, lúc đại hôn mọi người cũng đều đã thấy Hoàng thượng và Nương nương thân thiết ân ái đến mức nào... Hiện giờ Hoàng thượng vừa mới đánh hạ một tòa thành trì, đã có người không kiềm chế được, không muốn thấy Hoàng thượng tiếp tục chiến thắng, mang theo ý đồ lấy Nương nương ra làm vật áp chế...
Liên Quế buông ánh mắt xuống, sờ sờ con dao mỏng như cánh ve đeo bên hông.
Con dao này cũng không phải chỉ dùng để róc da người, nếu dùng để cắt yết hầu, ngược lại cũng vô cùng sắc bén.
"Nương nương uống chút nước đi?" Liên Quế vừa nói vừa đưa cốc nước ấm đến trước mặt Dương Yêu Nhi.
Dương Yêu Nhi cầm lấy uống hai ngụm, liền siết chặt cái cốc trong tay.
Đoàn người ngày càng gần, chớp mắt liền tiến vào trong thành.
Quân coi giữ trong thành đương nhiên nhận ra Đổng tham tướng, liền nghênh đón bọn họ vào thành.
Chỉ huy sứ giữ thành chào hắn, cười nói: "Tham tướng sao lại đến đây?" Dứt lời, ánh mắt của vị thiên tổng nhìn chằm chằm Đổng tham tướng xen lẫn theo một tia lạnh lẽo.
Đổng tham tướng cảm thấy lòng mình 'thịch' một tiếng, không hiểu vị Chỉ huy sứ giữ thành họ Dương này vì sao lại sắc lạnh như vậy.
Hắn biết Cảnh Thành đại thắng nhưng lại không biết đại thắng bằng cách nào, lại càng không biết hai vị tham tướng Vương và Phùng đã mất mạng. Đương nhiên không biết trong Tấn Dương Quân còn có một Long Hổ Doanh, và cũng không biết có thân phận chân long thiên tử ở đó. Chỉ cần một trận chiến, tiểu Hoàng đế liền đủ sức khiến binh lính đều tin phục kính sợ đối với hắn...
Và những binh lính càng kính phục Tiêu Dặc, tự nhiên đối với Đổng tham tướng, kẻ vi phạm hoàng mệnh tự tiện đi đến Cảnh Thành, có sự bất mãn.
Đổng tham tướng vội vàng nói: "Chúng thần lo lắng cho Hoàng thượng, rốt cuộc không dám một mình ở lại Biên Thành mà sống tạm bợ. Vì thế mới chạy tới Cảnh Thành. Còn có Hoàng hậu nương nương vì quan tâm Hoàng thượng, cũng cùng nhau đi đến đây..."
Sắc mặt Dương Chỉ huy sứ lúc này mới dễ nhìn hơn một chút, hắn nói: "Vậy xin Nương nương tạm thời nghỉ lại trong thành, đợi báo cáo lên Hoàng thượng rồi chờ đợi quyết định bước tiếp theo."
Đổng tham tướng lộ vẻ tươi cười: "Được."
Tốt lắm...
Chỉ cần cách xa Biên Thành, mọi việc đều dễ làm.
Mặc kệ là nộp cho Đại Nguyệt Quốc, Thiên Truy Quốc hay là người Mộc Mộc Hàn đi nữa...
Bên này, Liên Quế hỏi Dương Yêu Nhi: "Nương nương có muốn gặp Hoàng thượng không ạ?"
Dương Yêu Nhi dừng lại một chút, chần chừ gật đầu.
Liên Quế lập tức vén màn xe lên, nói: "Hoàng hậu nương nương có lệnh, tiếp tục đi thẳng cho đến khi đuổi kịp đội ngũ của Hoàng thượng."
Dương Chỉ huy sứ ôm lòng nghi ngờ đối với Đổng tham tướng nhưng đối với mệnh lệnh của Hoàng hậu nương nương thì lại tuân theo. Hắn chỉ hơi chút chần chừ, rồi nói: "Hoàng thượng đang hướng về Tượng Thành..."
Liên Quế gật đầu, nói: "Vậy thì tiếp tục đi thẳng!"
Đổng tham tướng cảm thấy vui vẻ, nói: "Vậy chúng ta tiếp tục đi thôi..."
...
Mà ở một bên khác.
Tiêu Dặc đi tới Tượng Thành, thứ nghênh đón hắn cũng là một tòa thành trống rỗng.
Hay đúng hơn, phải nói là một tòa thành chết.
Cả tòa thành bị thiêu rụi hơn nửa. Dân chúng Đại Tấn hoặc là bị thiêu chết trong nhà, hoặc là bị chém giết trên đường phố. Liếc mắt nhìn lại, trong một mảnh tĩnh mịch, chỉ có quạ đen đen nhánh phát ra ba hai tiếng kêu than.
Sắc mặt Tiêu Dặc lạnh như băng.
Đợi sau khi binh lính đã lùng sục khắp cả thành trì, xác nhận không còn một người sống sót, Tiêu Dặc cùng mười vạn binh lính đều lòng đầy lửa giận tiếp tục tiến lên phía trước, đi đến thành trì tiếp theo—Bảo Thành.
Bọn họ sẽ giết hết những người Mộc Mộc Hàn đó!
Giống như cách chúng đã giết hại con dân Đại Tấn, giết bọn chúng đến mức không còn một mảnh giáp.
"Bọn chúng đã biết chúng ta đến rồi..." Tiêu Thành Quân nhíu mày trầm giọng nói.
Giọng nói Tiêu Dặc hơi khàn khàn, khi mở miệng còn mang theo một hương vị âm lạnh sâu thẳm khó tả: "Đã chết một tên Ô Lực Hãn, nếu bọn chúng biết tin tức tất nhiên sẽ kinh động Hồ Tư Lặc. Hồ Tư Lặc gian xảo giả dối, chỉ đơn thuần đốt thành giết người không phải phong cách của hắn... Nếu trẫm đoán không sai, đến Bảo Thành chắc chắn sẽ là cảnh tượng tương tự. Một mặt hắn không tốn một người nào, cướp đoạt, thiêu rụi rồi bỏ chạy, một mặt lại có thể chọc giận trẫm và binh lính Đại Tấn. Trẫm chẳng sợ biết rõ hắn có thể có mai phục hay quỷ kế, nhưng tuyệt đối sẽ không dừng lại."
Tiêu Dặc nắm chặt dây cương, những ngón tay gầy guộc vì dùng sức quá độ mà trắng bệch.
Ánh mắt hắn càng trở nên sắc bén và dữ dội hơn, hắn nói: "Ai có thể dung thứ cho hành vi như vậy?"
Giọng Tiêu Thành Quân cũng trở nên lạnh lùng, nói: "Không ai có thể."
Binh lính Đại Tấn không dám nghỉ ngơi, cũng căn bản không muốn nghỉ ngơi.
Ban đầu ở Kinh Thành, không ai ngày đêm nhớ thương dân chúng Đan Châu. Họ nhớ Đan Châu, chi bằng nói là họ nhớ nỗi nhục mất đi thành trì của Đan Châu!
Nhưng đợi đến lúc này, họ mới không thể tách bản thân ra khỏi thảm trạng này.
Trong lồng ngực họ bốc cháy một ngọn lửa dữ dội, tơ máu trong đáy mắt kéo thành một tấm lưới. Họ nắm chặt vũ khí trong tay, cuối cùng, sau vài canh giờ đã chạy tới Bảo Thành...
Đại hỏa, tàn tích.
Tĩnh mịch, thi thể.
Mặt trời lặn chìm xuống chân trời, ánh chiều tà bao phủ cả tòa thành trì, khoác lên Bảo Thành một tầng màu đỏ như máu.
Binh lính đầu tiên buồn cười đến thất thanh, nhưng lập tức liền giận dữ ngút trời.
"Đánh hạ Mộc Mộc Hàn! Giết Hồ Tư Lặc!"
"Đánh hạ Mộc Mộc Hàn! Giết Hồ Tư Lặc! ..."
Tiếng phẫn nộ của bọn họ vang động trời đất.
Dương mưu, chính là rõ ràng bày sự xảo quyệt ra cho ngươi xem, nhưng ngươi vẫn không thể không bước chân vào.
Hồ Tư Lặc rốt cuộc cũng đã từng làm Đại Vương Mộc Mộc Hàn mấy năm, hắn tương tự hiểu rõ mục đích Tiêu Dặc đến đây. Cho nên hắn tính toán chính xác, khi sĩ khí và sự tức giận của binh lính Đại Tấn dâng lên đến tột cùng, Hoàng đế Đại Tấn cũng sẽ theo khí thế này mà chinh chiến không ngừng. Bởi vì Hoàng đế Đại Tấn cần uy nghiêm, cần sự thần phục.
Nhưng khí thế cường thịnh có thể khiến một cuộc chiến tranh thắng lợi.
Đồng thời, cũng có thể khiến một cuộc chiến tranh thất bại thảm hại.
Điều Hồ Tư Lặc muốn làm đó là chọc giận binh lính Đại Tấn, chọc giận vị tiểu Hoàng đế Đại Tấn kia.
Chọc giận đến mức lý trí hoàn toàn biến mất, đó là tốt nhất!
Bảo Thành thắp lên đuốc lửa.
Binh lính im lặng không nói, chôn cất dân chúng Đại Tấn chết thảm.
Bọn họ nghỉ ngơi hồi phục một đêm, không biết có bao nhiêu người trằn trọc không ngủ, nhưng đợi đến khi bình minh dâng lên, bọn họ liền muốn chạy tới địa điểm tiếp theo—Lòng Chảo.
Đó là phòng tuyến bên ngoài của Mộc Mộc Hàn, một khi phá vỡ, liền có thể tiến quân thần tốc đánh thẳng vào trong tộc Mộc Mộc Hàn.
Tiêu Dặc ngồi dưới đèn, buông mắt xuống, chậm rãi bôi thuốc lên kẽ ngón tay cái và ngón trỏ lẫn khuỷu tay. Máu lại rất nhanh sẽ thấm qua lớp thuốc bột màu trắng lan ra ngoài.
Hắn cũng không nhìn nữa, đưa tay nắm lấy chiếc túi thêu bên cạnh.
Chiếc túi thêu dùng màu sắc nhạt nhẽo, khi chạm vào lòng bàn tay, có chút màu máu dính lên. Tiêu Dặc dừng động tác một chút, đặt túi thêu xuống, lại lần nữa rắc thêm một lớp thuốc bột lên.
Thuốc bột kia sẽ ăn mòn đi lớp da thịt bên ngoài rồi kết thành khối, như thế mới có thể ngăn ngừa miệng vết thương thường xuyên bị nứt toác trên chiến trường khi lây dính những thứ không sạch sẽ, sinh mủ. Vừa rắc lên, lại còn đau hơn cả vết thương ban đầu một chút.
Tuy nhiên, lần này cầm chiếc túi thêu lên, sẽ không còn bị dính máu nữa.
Hắn đeo nó vào bên hông, thản nhiên nói: "Đi thôi."
Chờ khi bước ra khỏi cửa, hắn xoay người lên ngựa, khuôn mặt càng thêm lạnh lùng sắc bén, dần dần trở thành dáng vẻ của một nam tử trưởng thành.
Kia một mảnh đao quang kiếm ảnh, binh qua thiết giáp bên trong, bắt tại bên hông lung lay thoáng động thêu túi coi như thành trong đó duy nhất một mảnh nhu sắc.
Giữa một rừng ánh đao, bóng kiếm, giáp sắt, chiếc túi thêu đung đưa đeo bên hông dường như trở thành một mảng màu mềm mại duy nhất.