Cẩm Nang Giả Ngoan Của Kẻ Điên

Chương 1


Trời mưa to, xe cộ qua lại đông đúc.
Trên xe yên ắng bị tiếng chuông phá vỡ, dừng lại rồi lại vang lên, liên tục mấy lần, tài xế mới nhìn vào kính chiếu hậu trong xe.
Chỉ có một người ngồi trên ghế sau, người nọ mặc quần tây trắng, tư thế thản nhiên, dưới tay áo lộ ra hai cánh tay trắng nõn hiện rõ gân xanh, nhìn cái tên trên màn hình điện thoại di động tư nhân, trong mắt không có một chút cảm xúc.
Trên khuôn mặt của người đàn ông đã có những dấu vết của thời gian, nhưng trời sinh vẫn cho anh giữ được làn da đẹp của thời trai trẻ.
Cuối cùngg tiếng chuông reo lên lần thứ tư, điện thoại đã được kết nối.
Người đàn ông bấm loa, ném điện thoại di động sang ghế bên cạnh.
Sau khi kết nối, tiếng mắng mỏ th.ô tục và cáu kỉnh trên điện thoại vang lên, đặc
biệt là trong xe yên tĩnh.
"Trần Kỳ Chiêu mày đúng là loại biết che giấu, mày nham hiểm như vậy cũng không sợ đoản mệnh..."
Tiếng mắng mỏ tiếp tục, giọng nói ở đầu điện thoại bên kia càng thêm nóng bực: "Không đúng, không phải mày đoản mệnh, là mạng mày khắc mệnh, bố mày chết vì bệnh nặng, không bao lâu sau mẹ mày cũng đi, ngay cả anh trai mày cũng tự sát trước mặt mày, người của nhà họ Trần đều bị mày khắc chết, phế vật như mày còn tồn tại làm gì?"
Tiếng mắng mỏ liên tục vang lên, người ở đầu điện thoại kia đang trút hết cảm xúc, thật sự rất khó nghe.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, tài xế nhìn kính chiếu hậu không rời mắt, liền thấy người đàn ông ngồi ở ghế sau vẫn vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi.
Người đàn ông mở miệng: "Bác Lâm, người lịch thiệp không chửi tục."
Cậu mỉm cười, giọng điệu chân thành như muốn hỏi: "Bên kia trời mưa sao ạ? Bác có mang ô không?"
Đầu bên kia điện thoại không rõ nguyên nhân, tức thì mắng: "Mang ô cái cc, Trần Kỳ Chiêu, mày điên đủ chưa!"
"Chỗ cháu đang mưa.

Mưa rất nhiều."
Trần Kỳ Chiêu liếc mắt nhìn về cơn mưa xối xả ngoài cửa sổ, giọng nói không hề mang theo cảm xúc: "Anh trai cháu cũng chết vào ngày mưa to."
Đầu điện thoại bên kia sửng sốt một lát, không chờ ông ta nói chuyện, Trần Kỳ Chiêu lại nói ——
"Ngày mưa là ngày lành."
Trần Kỳ Chiêu như than thở: "Ngồi tù mọt gông cũng là ngày lành."
Cậu đột nhiên bật cười, chuyển đề tài: "Nghe nói tuần sau sinh nhật bác Lâm, cháu trai không có gì để tặng nên đành gửi một lời chúc mừng vậy."
"Cháu chúc bác sống lâu, cả đời bị - tù - giam ——"
Một lát sau, tiếng mắng chửi ở đầu điện thoại bên kia biến mất, tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu, Trần Kỳ Chiêu chủ động cúp máy, coi như tiếng chửi vừa rồi ở bên kia chưa xảy ra, cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu chút nào.
Chiếc xe đã rẽ ở một ngã tư nào đó, đi vào vùng ngoại ô vắng vẻ.
Mưa to tầm tã, tài xế vội vàng bước ra khỏi ghế lái, mở cửa cầm ô.
Trần Kỳ Chiêu thuận tay đưa cho tài xế một điếu thuốc, nói: "Ở ngoài chờ cháu."
Tài xế cung kính nhận lấy, nhìn người trước mắt cầm ô đi vào, từng bước từng bước đi vào tới những ngôi mộ trên núi.
Nghĩa trang tĩnh lặng, Trần Kỳ Chiêu dừng bước.
"Không mang hoa." Trần Kỳ Chiêu bình tĩnh nhìn ba tấm bia mộ trước mặt: "Lâm Sĩ Trung không cứu được, khoản mục của ông ta thật sự rất bẩn, đến mức nửa đời sau cũng chỉ có thể ở trong tù.

Thật tiếc vì mọi người không thể tận mắt chứng kiến, mọi người có nghĩ rằng mình đã chết sớm quá không?"
Không có ai đáp lại, chỉ có tiếng gió gào thét.

Trần Kỳ Chiêu không để ý, cậu châm một điếu thuốc rồi đứng ở trước tấm bia mộ: "Con mua một mảnh đất, tự ý chọn ở bên cạnh mọi người, không biết sau này khi con xuống đó mọi người có để lại chỗ cho con không."
"Bỏ đi, có hay không cũng không quan trọng, đỡ cho mọi người lại bị con làm cho tức chết."
Trần Kỳ Chiêu lẳng lặng hút một điếu thuốc xong, nhìn tấm ảnh trên bia mộ qua màn mưa, cho đến khi gương mặt Trần Thời Minh lọt vào mắt cậu, khiến trong thoáng chốc cậu nhìn thấy một ngày mưa nhiều năm trước.
Anh trai Trần Thời Minh, cũng chết trong một ngày mưa như vậy.
Ngày được chọn rất tốt, cũng chính là ngày mẹ cậu mất.
Nhà họ Trần phá sản, bố mẹ lần lượt qua đời, cuối cùng anh trai cũng tự sát.

Nhiều năm trôi qua, Trần Kỳ Chiêu vẫn nhớ rõ lúc cậu bước chân vào nhà anh trai, nhìn thấy người thân đang ngủ yên trên sô pha, chỉ nghe thấy tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ.
Khi đó tiếng mưa nhỏ hơn một chút, không bằng bây giờ, thậm chí ngay cả âm thanh cũng không thể nghe rõ.
Một số người nói không sai, người của nhà họ Trần đều đã chết, cuối cùng cậu là người duy nhất còn sống.
"Em đã bắt tất cả những kẻ nợ nhà họ Trần phải vào tù, món nợ của nhà họ Trần cũng đã không còn." Trần Kỳ Chiêu cười một cái, cậu ngồi xuống bên cạnh bia mộ của Trần Thời Minh, tự giễu nói: "Mười mấy năm nay không có công lao cũng có khổ lao, hãy giữ vị trí tốt nhất cho em nhé."
Chỉ có tiếng gió gào thét trong mưa, màn đêm bao phủ cả nghĩa trang, vài ngọn đèn như đang thắp sáng trong màn mưa lay động.
Nước mưa rơi vào mặt, chân tay bắt đầu lạnh dần.
Trần Kỳ Chiêu nhắm mắt lại.
-
Lễ hội, ánh đèn nhấp nháy với tiết tấu vi diệu, âm thanh ồn ào hết đợt này đến đợt khác.
Yên tĩnh rút đi như thủy triều, ngay sau đó là âm thanh chói tai.
Trần Kỳ Chiêu là bị âm thanh đánh thức, mơ hồ cảm nhận được nước mưa lạnh băng cùng hơi nóng của rượu liên tiếp quấy lấy, khiến cho đầu óc cậu hỗn loạn.

Hình như cậu đã ngủ gật khi ngồi trong nghĩa trang...!Mưa to như vậy, sẽ không khiến cậu phát sốt chứ?
Ồn ào quá, ai đang nói đấy?
"Nguyện vọng thi đại học, khó mà nói..."
"Giờ cứ lo chuyện nguyện vọng, không biết sau này còn phải lo gì nữa."
"Nhưng mà quả thật Tiểu Chiêu có nguy cơ, những thứ trong nhà cậu, về sau cũng không thể giao cho anh cậu chứ?"
...!Thi đại học? Nguyện vọng?
Trần Kỳ Chiêu đột nhiên mở to mắt.
Ánh đèn cực kỳ chói mắt, âm thanh ồn ào phát ra từ mọi phía, một lượng thông tin khổng lồ hỗn loạn đập vào nhau.

Cơn đau đầu như kim châm kéo suy nghĩ hỗn độn, Trần Kỳ Chiêu nhìn cảnh tượng xa lạ trước mắt, nhìn kỹ những người chung quanh, hoặc quen thuộc hoặc xa lạ đều trông trẻ tuổi lại non nớt.
Đây là đâu?
Không phải cậu đang ở nghĩa trang ngoại ô sao?
Quán bar? Nếu cậu gặp mưa phát sốt cũng sẽ không đưa đến đây.
Trên ghế trong quán bar có năm sáu chàng trai, lúc này vừa cụng ly vừa nói chuyện, điều đầu tiên Trần Kỳ Chiêu chú ý tới chính là người con trai mặc áo trắng đeo kính ngồi đối diện cậu, vẻ tri thức nho nhã của anh không hợp với cảnh tượng như vậy.
Thấy Trần Kỳ Chiêu không trả lời, chàng trai mặc áo trắng hỏi: "Kỳ Chiêu nghĩ sao? Nguyện vọng là một chuyện, cậu có ý định nào khác cho tương lai không?"

Trần Kỳ Chiêu không nói gì.
Nghĩ cái gì làm sao?
"Đang nói về nguyện vọng, sao lại nói đến chuyện khác rồi?"
"Anh Tần, đây không phải đưa ý kiến cho Kỳ Chiêu sao?"
"Đúng vậy, nếu Kỳ Chiêu nói chuyện này cho chúng ta nghe, chúng ta không thể cứ khoanh tay đứng nhìn đúng không?"
"Anh Hành Phong nói cũng không sai, cậu và anh trai cậu không hòa thuận, bình thường anh ấy cũng rất ít khi quan tâm đến cậu, giờ đột nhiên anh ấy can thiệp trước khi cậu điền nguyện vọng, khuyên cậu học tài chính hoặc chuyên ngành quản lý, cậu không thấy có hơi kỳ lạ sao?"
"Cậu ngu thế, giờ Trần Thời Minh đang hô mưa gọi gió, khi Kỳ Chiêu tốt nghiệp và gia nhập tập đoàn đều phải ở dưới mí mắt anh ta, anh ta giở thủ đoạn diễn hình tượng anh em tốt trước mặt mọi người, người trước người sau kiếm đầy tiền, cuối cùng Kỳ Chiêu vẫn bị anh ta áp chế."
Để ý tới những chi tiết trong lời nói của người khác, cậu ghép lại được một cái tên vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Tần Hành Phong...!Đã tám năm rồi Trần Kỳ Chiêu không nghe thấy cái tên này.
Lần cuối cùng nghe thấy cái tên này, là khi tên tội phạm tài chính Tần Hành Phong được đưa tin trên các phương tiện truyền thông.

Theo một khía cạnh nào đó, thời còn trẻ Tần Hành Phong thật sự là một trong những "người bạn tốt" của cậu, cái loại bạn tốt đã giết cậu ấy.
Nguyện vọng đại học, quán bar, Tần Hành Phong...!Đây chắc là 17 năm trước, lúc cậu 18 tuổi.
Cậu đang nằm mơ...?
Trần Kỳ Chiêu nghĩ có lẽ mình gặp mưa nên sốt mơ hồ, cậu cúi đầu nhìn thấy đủ loại bia trên quầy trước mặt, trong ánh sáng hỗn loạn cậu vẫn có thể nhìn thấy logo tiếng Anh trên chai thủy tinh.
Bia, độ cồn không cao.
Cậu có thể uống mấy thứ đó lúc 18 tuổi.
Quả thật khi còn trẻ cậu cũng rất ham chơi, rủ bạn bè ăn chơi nhậu nhẹt, cậu nên mừng vì sự phóng túng của tuổi trẻ đã khiến cậu có tửu lượng tốt, thế nên sau khi nhà họ Trần phá sản cậu có thể ăn uống linh đình cùng người khác.
Chỉ là sau này, cậu không uống được nữa.
Bởi vì uống ra máu nên trong cơ thể cậu đã có vấn đề.
Lúc 18 tuổi ghế dài trong quán bar còn mang theo phong cách xưa cũ, ánh sáng từ đèn chói mắt, không gian riêng tư không quá kỹ càng, chai bia vẫn nguyên bao bì cũ.

Càng xem xét, cậu càng phát hiện những cảnh này và âm thanh xung quanh càng ngày trở nên chân thật, giống như một giấc mơ vô lý, thực sự dẫn cậu trở về những năm tháng hoang đường khi cậu 18 tuổi.
Đôi mắt Trần Kỳ Chiêu xoay chuyển một cách máy móc, cuối cùng nhìn về phía chai rượu thủy tinh trên mặt bàn.
Âm thanh xung quanh ồn ào muốn chết, cứ lảm nhảm lặp đi lặp lại.
Tần Hành Phong nhìn Trần Kỳ Chiêu ở đối diện, trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, nhưng ngay sau đó liền trở lại vẻ ôn hòa và khiêm tốn, giọng nói của anh ta mềm mại: "Thật ra cũng không phức tạp như vậy, nếu có thể học kiến thức lý thuyết trong chuyên ngành đại học, quả thật sau khi vào ngành sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Nhưng Kỳ Chiêu, nếu cậu muốn nghĩ cho tương lai của mình, quả thật phải chuẩn bị một số thứ...!Nếu thật sự làm việc dưới trướng anh trai cậu, có thể sẽ bị hạn chế rất nhiều."
Mọi người xung quanh cũng đồng ý với phân tích của Tần Hành Phong.
"Không nói quá vậy chứ, họ là anh em mà, không tàn nhẫn như vậy đâu nhỉ?"
"...!Anh em cũng có lúc tính sổ với nhau."
"Ai biết trong đầu anh trai cậu nghĩ gì? Cậu xem anh ta tàn nhẫn như thế nào với đối thủ cạnh tranh trong lĩnh vực kinh doanh, nếu anh ta thật sự muốn đối phó cậu, cậu cần phải đề phòng..."
DJ ở giữa sân thay đổi bài hát, khiến âm nhạc càng thêm náo nhiệt.

Tần Hành Phong nhìn Trần Kỳ Chiêu, từ khi bắt đầu Trần Kỳ Chiêu vẫn không nói năng gì.

Anh ta đang định nói thêm mấy câu, bỗng thấy Trần Kỳ Chiêu ở đối diện đang nhìn mình, trong mắt không có chút cảm xúc nào, chỉ thấy cậu bưng ly rượu lên trước mặt anh ta.
"Nói xong chưa?" Trần Kỳ Chiêu hỏi.
Tần Hành Phong sửng sốt: "Cái gì?"
Trần Kỳ Chiêu không nói, chỉ nâng ly về phía anh ta.
Tần Hành Phong thấy rất khó hiểu, nhưng vẫn cầm ly thủy tinh lên chạm cốc: "Tiểu Chiêu, những gì vừa nói..."
Choang ——
Tiếng vỡ bất ngờ dọa những người xung quanh giật mình, họ định thần lại, thấy ly thuỷ tinh trong tay Trần Kỳ Chiêu rơi xuống mặt bàn, vỡ tan tành trên mặt đất, rất nhiều mảnh thủy tinh rơi trúng người cậu, bia chảy xuống theo mặt bàn.
Trong phút chốc xung quanh an tĩnh lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Trần Kỳ Chiêu, đặc biệt là Tần Hành Phong.
Tần Hành Phong nhất thời quên mất động tác, chỉ ngơ ngác mà giơ chén rượu lên.
Nhân viên phục vụ bên cạnh vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh này không khỏi sững lại một lúc lâu.
Sau khi ly thủy tinh rời tay rơi xuống liền vỡ tung tóe khắp bàn, mảnh thủy tinh vỡ vương vãi khắp nơi, đã văng khá nhiều vào người.
Lúc này chùm tia sáng trên đỉnh đầu quét qua, thiếu niên trông rất giàu có mặc áo khoác nhãn hiệu nổi tiếng ngồi trên sô pha, trên cánh tay trắng nõn thon gầy cũng có vài giọt máu chảy ra, rất mau đã tụ lại, bầu không khí và ánh sáng xung quanh rất sắc nét lại chấn động.
"Không phải phát sốt...?" Trần Kỳ Chiêu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Cậu hơi đảo mắt, đôi mắt dừng lại ở vết máu trên cánh tay một lát, sau đó nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía nam sinh áo trắng ở đối diện, lạnh lùng nói: "Anh không bị thương chứ?"
"Không...!Không sao." Trong lòng Tần Hành Phong còn sợ hãi, cảm giác chột dạ dần dần lớn lên.
Nhìn thấy hai người phục vụ đi tới, Trần Kỳ Chiêu nhìn ra chỗ khác, giống như có điều đáng tiếc.
Cậu nhìn về phía người phục vụ: "Xin chào, làm phiền lấy băng gạc với cồn i-ốt giúp."
"Vâng, xin chờ một lát."
Người phục vụ sửng sốt, quay đầu đi lấy hòm thuốc.
Những người khác thấy thế đang định mở miệng, Trần Kỳ Chiêu nói với người phục vụ xong bỗng nhiên đưa mắt nhìn về phía họ: "Tôi uống hơi nhiều, trượt tay."
Mấy chàng trai nghe xong nhẹ nhàng thở ra, lập tức trả lời.
"Uống bia cũng say sao, tửu lượng của Kỳ Chiêu không tốt lắm nhỉ."
"Làm tôi sợ chết khiếp, cậu có muốn xử lý chỗ thủy tinh trên người cậu không? Còn tay của cậu có bị trầy xước không?"
"Cậu vẫn ổn chứ? Bây giờ cậu còn chóng mặt không?"
Trần Kỳ Chiêu lại nói: "Tỉnh rồi."
Rất nhanh người phục vụ đã lấy hòm thuốc tới, thuận tiện dọn dẹp hiện trường hỗn độn.

Quán bar náo nhiệt không hề bị gián đoạn bởi việc này, Trần Kỳ Chiêu xử lý miệng vết thương trên tay một cách vô cảm, cảm giác đau đớn khi khử trùng bằng cồn như nhắc nhở cậu tình cảnh vớ vẩn nơi đây đều là thật.
Đây không phải là một giấc mơ, cậu thật sự đã trở về năm 18 tuổi, cái tuổi mà chưa có chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt cậu nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tần Hành Phong, giọng nói tự nhiên: "Anh Hành Phong, anh vừa nói gì? Uống nhiều đến mơ hồ, không nghe rõ lắm."
Tần Hành Phong có chút kinh ngạc, mặc dù sự việc vừa rồi khiến lòng anh ta còn chút sợ hãi, nhưng thái độ của Trần Kỳ Chiêu sau khi tỉnh táo lại tốt hơn làm anh ta thả lỏng, anh ta tiếp tục nói: "Bản thân tôi bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ lúc học đại học, chưa kể tầm quan trọng của từng trải, kinh nghiệm.

Tôi chỉ gợi ý, nếu cậu muốn nắm giữ quyền lên tiếng tốt hơn, có thể có gắng tích lũy vốn và kinh nghiệm cho bản thân."
"Cái này tích lũy như thế nào?"
"Anh Hành Phong có chiêu sao?"
"Gây dựng sự nghiệp không phải bằng kiến thức lý thuyết, nếu Kỳ Chiêu có hứng thú, vừa hay tôi có một người bạn có một hạng mục nghiên cứu về phương diện trí tuệ nhân tạo, triển vọng rất tốt, đang kéo đầu tư ở khắp nơi." Giọng điệu Tần Hành Phong ôn hòa, ánh mắt nhìn về phía Trần Kỳ Chiêu rất là thân thiện: "Nếu cậu muốn thử gây dựng sự nghiệp cho bản thân, có thể cân nhắc đến việc tự đầu tư vào đó, hạng mục này công ty bọn tôi đã đánh giá, không kiếm được quá nhiều tiền nhưng cũng sẽ không bị lỗ, không biết cậu có hứng thú không?"
"Tự đầu tư cũng không tệ, không phải là lần trước đầu tư vào hạng mục sinh viên còn kiếm được rất nhiều lợi nhuận đó sao?"
"Cái này cũng là một lựa chọn không tồi, đến lúc đó Kỳ Chiêu có thành tựu của bản thân, nếu thật sự muốn tiến vào tập đoàn cũng sẽ không bị áp chế quá tàn nhẫn."

"Ngay cả khi không vào, nhiều vốn cũng giúp cậu tự tin hơn."
Trần Kỳ Chiêu nhìn phân tích lợi và hại buồn cười lại thú vị trước mặt, trong lòng rất bình tĩnh, thậm chí còn bắt đầu nhớ lại chuyện cũ đã lâu.
Khi còn trẻ, cậu cùng anh trai Trần Thời Minh không hòa thuận, ai trong hội cũng biết chuyện này, thậm chí còn có người lấy chuyện này ra như là đề tài câu chuyện ở sau lưng, hoặc là châm ngòi ly gián vì lợi ích cá nhân.
Tần Hành Phong chính là một trong số đó.
Trước mặt người ngoài anh ta tuổi trẻ tài cao, hai mươi tuổi đã rời khỏi gia đình thành công gây dựng sự nghiệp, hơn nữa tính tình anh ta hiền lành lại tốt tính nên rất được lòng của bọn họ.

Lúc Trần Kỳ Chiêu cùng anh cả Trần Thời Minh không thoải mái bởi vì chuyện nguyện vọng, Tần Hành Phong nói dăm ba câu đã thay từ một sự việc bình thường trong gia đình thành hành động cố ý của Trần Thời Minh, anh ta đã châm ngòi thổi gió với lý do Trần Thời Minh khi tiến vào tập đoàn sẽ chèn ép.
Tần Hành Phong cũng rất thông minh, anh ta đường hoàng nói là kiến nghị, trên thực tế là đang lợi dụng quyền lực của bản thân để trục lợi.

Lúc còn trẻ bản thân cậu chẳng có tư duy tranh luận gì cả, làm sao có thể hiểu được quá nhiều chi tiết về gây dựng sự nghệp, rất nhanh đã bị lời nói hoa mỹ đẹp đẽ của Tần Hành Phong lừa gạt, nói là hợp tác, trên thực tế chỉ là đưa tiền cho Tần Hành Phong.

Đưa tiền thì thôi đi, còn cứ để Tần Hành Phong chiếm bao nhiêu là mưu lợi chỉ cần dựa vào cây đại thụ lớn như tập đoàn Trần Thị.
Đến khi tài chính Trần Thị liên tục bị khủng hoảng, lúc cậu nhớ tới hạng mục này mới nhận ra việc hợp tác cùng Tần Hành Phong chỉ là một trò đùa, tiền ném đi như nước đổ lá khoai, hạng mục được thổi phồng lên chỉ là một cái vỏ rỗng.
Trần Kỳ Chiêu nhìn về phía người khác: "Có thuốc không?"
Người bên cạnh vẫn hay tay quen việc thoải mái châm điếu thuốc.
Nhưng dường như Trần Kỳ Chiêu không có ý định hút thuốc.
Tần Hành Phong nhìn cậu, cảm thấy có một sự áp lực không thể hiểu được.
"Được rồi, anh Hành Phong, hãy cho tôi xem hạng mục ấy nếu anh có thời gian." Trong tay Trần Kỳ Chiêu cầm điếu thuốc, tiếp tục nói: "Chỉ là tôi không hiểu, có một số việc vẫn phải nhờ anh hỗ trợ."
Tần Hành Phong nhìn thấy hành động của cậu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài hào nhoáng.
Biểu hiện giống như là người từng trải, trên thực tế còn không biết cách cầm điếu thuốc.

Anh ta hiểu biết Trần Kỳ Chiêu, gia giáo nhà họ Trần không tồi, đêm nay nhìn thấy Trần Kỳ Chiêu uống rượu là biết trước kia người này không đụng chạm tới rượu bia, chứ đừng nói là hút thuốc.
"Vậy tôi sẽ nói cho cậu biết thêm sau." Tần Hành Phong lại nói một số chuyện làm ăn, sau khi tán gẫu khoảng mười phút, anh ta nhìn thời gian, đứng dậy nói: "Tôi còn có chút việc phải về công ty một lát, mọi người uống ít rượu thôi, trên đường trở về nhớ gọi tài xế lái thay."
"Anh Hành Phong yên tâm đi."
"Tôi đi trước đây."
Rất nhanh Tần Hành Phong đã rời đi.
"Anh Hành Phong là người không tồi."
"Đúng vậy, lần trước suýt nữa tôi đã gặp vấn đề với khoản đầu tư của mình, may mắn là tôi đã hỏi anh ấy được nhiều hơn."
"Kỳ Chiêu, chúng ta đều biết nhân phẩm của anh Hành Phong, người này có thể tin tưởng được."
"Thật không?" Trần Kỳ Chiêu khẽ nâng mí mắt: "Rất ngay thẳng, mặt cũng không tồi."
Thiết lập hình tượng với người ngoài khá tốt, lời nói hoa mỹ đẹp đẽ cùng với kỹ thuật diễn không tồi, làm đầu tư thật đáng tiếc.
Những người khác nhìn về phía Trần Kỳ Chiêu, như không hiểu những lời cậu vừa nói, có một người cười ha ha nói: "Quả thật anh Hành Phong rất đẹp trai, cảm giác giống như mấy công tử nhã nhặn trong phim truyền hình."
Trần Kỳ Chiêu không để ý đến họ, tay cậu thuần thục chạm nhẹ một cái lên gạt tàn thuốc, để tia lửa cháy trở lại một chút.
"Trần Kỳ Chiêu."
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc lại trẻ trung vang lên ở phía sau Trần Kỳ Chiêu.
Trần Kỳ Chiêu sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại ——
Ở lối đi sau ghế dài, Trần Thời Minh trong bộ vest và đôi giày da đứng đó, gương mặt lạnh lùng phủ một lớp sương.
Ánh mắt hai người va vào nhau, một lúc sau, ánh mắt Trần Thời Minh di chuyển từ trên mặt cậu sang bàn tay đang cầm điếu thuốc..

Bình Luận (0)
Comment