Cẩm Nang Sinh Tồn Bắt Đầu Từ Địa Ngục

Chương 18

Vì sự buông xuôi đơn phương của ta, căn phòng chìm trong im lặng c.h.ế.t chóc.

Lý trí mách bảo, ta nên tìm mọi cách, trước khi c.h.ế.t phải làm rõ thân phận của người trước mặt này, nhỡ đâu Chu Việt Sơn không đáng tin, ta còn có thể tìm một đường lui khác cho vòng sau.

Nhưng có lẽ gần đây thần kinh ta căng thẳng quá mức, hoặc có thể là kết cục của người xuyên không trước đã tác động quá lớn đến ta, hoặc đơn giản chỉ là thiếu ngủ khiến đầu óc ta ngừng hoạt động.

Ta bỗng cảm thấy rất mệt mỏi.

Khi ta xuyên đến, chủ nhân cũ của thân xác này đang bị đánh đòn.

Có lẽ vì thân thể của chủ nhân cũ quá yếu, không chịu nổi trận đòn này, mới để ta nhập vào thân xác này.

Thật nực cười, dù người bị đánh đã chết, kẻ thi hành án vẫn phải đánh đủ số roi mới được dừng.

Nhưng ta có thể thay đổi được gì chứ?

Ta thậm chí còn không thể thay đổi kết cục của chính mình.

Dù có không cam lòng thì cũng có ích gì?

Ánh mắt người nam nhân kia cứ dán chặt vào ta, sự dò xét trong ánh mắt hắn quá lộ liễu, khiến ta bỗng dưng cảm thấy bực bội.

"Nhìn cái gì mà nhìn, có gì đẹp đâu mà nhìn." Ta túm lấy áo choàng của hắn ném mạnh về phía hắn.

Nhưng áo quá lớn, tay ta lại không đủ dài, áo choàng thậm chí còn không chạm tới mũi chân hắn, đã nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Nam nhân kia lại như nhìn thấy thứ gì đó mới lạ, bỗng nhiên bật cười.

"Ngươi không sợ ta." Hắn đánh giá ta, trực tiếp đưa ra kết luận.

Rồi lại hỏi: "Ngươi biết ta là ai không?"

Ta biết ta nên nói gì.

Ta nên lập tức quỳ xuống đất dập đầu tạ tội, nói với hắn rằng nô tỳ mắt mù không nhận ra núi Thái Sơn, đã mạo phạm quý nhân



Nhưng ta không muốn.

Hoàng tử thì đã sao, Thái tử thì đã sao, Hoàng hậu thì đã sao?

Sau khi c.h.ế.t một lần rồi thì đường ai nấy đi.

Vì vậy, ta bèn trợn mắt nhìn hắn. "Không biết, ngươi là ai."

Hắn lại cười to hơn.

Ta nghĩ có khi mình đã gặp phải một kẻ điên rồi.

Với thân phận của hắn, ở thời đại này, hắn làm gì với ta cũng không cần trả giá, đều là chuyện bình thường.

Nhưng riêng việc hắn không làm gì cả, mới là điều bất thường nhất.

......................

Hắn ngồi cùng ta cả một đêm.

Đến cuối cùng ta không nhịn được nữa, khi hắn đứng dậy, ta hỏi hắn câu hỏi mà ta muốn hỏi nhất. "Ngươi không g.i.ế.c ta sao?"

Tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai xuyên qua lớp giấy cửa sổ cũ kỹ chiếu lên mặt hắn.

Vị hoàng tử trẻ tuổi nghiêng đầu, ánh nắng mặt trời phủ lên đường nét khuôn mặt hắn một lớp viền vàng mỏng manh.

Hắn đứng ngược sáng, đột nhiên nháy mắt với ta.

Hắn nói: "Ngươi đoán xem?"

Ta: ...

Đoán cái đầu chó nhà ngươi ấy!

Chết nhiều lần như vậy, hắn là người đầu tiên khiến ta cảm thấy cạn lời.

Thế nhưng hắn hoàn toàn không để ý đến sự từ chối của ta, cứ thế khoác chiếc áo choàng mà hắn đã kéo lê trên đất lên người ta, rồi còn lôi ta chạy thẳng đến cửa Càn Thanh cung.



Đúng vậy, chính là lôi kéo.

Kiểu lôi kéo tay trong tay ấy.

Trước mặt tất cả cung nữ, thái giám, thị vệ trên đường.

Ta đã nói hết tất cả những lời lẽ có thể nghĩ ra, từ van xin tha thứ với thân phận thấp kém không xứng đáng được quý nhân thương xót, đến đe dọa mê tín rằng trước khi vào cung ta là một góa phụ có con c.h.ế.t yểu nên rất xui xẻo, rồi đến chửi bới thậm tệ rằng nếu không buông tay ta sẽ đập đầu c.h.ế.t ngay tại chỗ cho ngươi xem, nhưng chỉ nhận lại được hai chữ bình thản từ đối phương.

"Câm miệng."

Tuyệt chiêu.

Cuối cùng, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ấn cả ta và hắn xuống nền gạch trước cửa cung Càn Thanh, vừa đúng lúc chặn đoàn nghi lễ của Hoàng đế đã chuẩn bị xong xuôi để lên triều.

"Phụ hoàng, nhi thần thích nữ sử này, người hãy ban nàng cho nhi thần." Vị hoàng tử trẻ tuổi nghiêm trang mở miệng, nói ra những lời không hề nghiêm trang chút nào.

Để tăng thêm phần thuyết phục, hắn còn ôm chầm lấy ta vào lòng.

"Hôm qua nhi thần thật sự không nhịn được đã thu dụng nàng ấy rồi, bên phía thị vệ hẳn là có ghi chép."

Ta: ???

Ta: !!!

Đại ca, khoan đã, ngươi có muốn nghe lại xem ngươi đang nói cái gì không vậy?

Chẳng phải ngươi đang gào to khắp hoàng cung rằng ngươi đã ngủ với ta tối qua sao?

Ngươi có cần phải dũng cảm đến vậy không!

Những điều người nam nhân nói thật sự quá mức không phù hợp với trẻ em, đến nỗi ta nhất thời quên mất việc quản lý biểu cảm, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.

Sau đó, ta nhìn thấy, Thái tử đang đứng bên cạnh Hoàng đế, biểu cảm giống hệt như ta, "rắc" một tiếng, nứt toác ra.

 
Bình Luận (0)
Comment