Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 114

Khương Thư Yểu nóng lòng nói: "Trước đây ta nhờ mẹ bảo đoàn thương nhân vượt biển tìm ớt, vừa rồi người chuyển tin nói đã có tin tức!"

Nàng vui mừng, Tạ Tuân cũng vui lây, khóe mắt đuôi mày đều ánh lên vẻ rạng rỡ: "Ớt ư?"

Hina

"Ăn giống như dầu hoa tiêu, nhưng hương vị ngon hơn nhiều." Khương Thư Yểu giải thích.

Nàng cười ngẩng đầu nhìn Tạ Tuân, lúc này mới để ý thấy hôm nay hắn đặc biệt anh tuấn.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy Tạ Tuân mặc quan phục, so với vẻ cao quý siêu thoát thường ngày, hôm nay hắn trông thật khí vũ hiên ngang, trầm ổn tự tin, khi rũ mắt nhìn nàng, đuôi mắt hơi nhướng lên, lại có vài phần dịu dàng.

Nàng đối diện ánh mắt Tạ Tuân, bỗng cảm thấy mặt hơi nóng.

Nàng vội vàng dời mắt, quạt quạt mặt: "Dạo này trời nóng lên thật rồi."

Tạ Tuân không hề nhận ra, đáp lời: "Phải đấy, ta về phòng tắm rửa thay y phục đã, lát nữa sẽ đến tìm nàng."

Sau khi hắn đi khỏi, Khương Thư Yểu đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hắn thêm vài lần.

Gương mặt nàng vẫn chưa hết nóng, trong lòng nghi hoặc, rõ ràng chỉ là đổi bộ quan phục, sao Tạ lang quân hôm qua đột nhiên biến thành Tạ đại nhân, như thể là hai người vậy.

Tạ Tuân tắm rửa xong thay bộ thường phục, tìm đến Khương Thư Yểu, nàng vẫn ngồi trên ghế xích đu hóng mát như thường lệ, thấy trang phục của Tạ Tuân, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Tuân không biết mình đã bỏ lỡ điều gì, hỏi về chuyện nàng vừa nói lúc nãy.

Khương Thư Yểu nói: "Ngày mai ta muốn ra ngoài một chuyến, đến Tương Dương Bá phủ xem sao."

Tạ Tuân gật đầu: "Vừa hay ngày mai ta cũng rảnh rỗi, cùng đi với nàng nhé."

Khương Thư Yểu ngồi dậy, vẻ mặt vui mừng chuyển thành lo lắng: "Nhưng ta vẫn chưa nghĩ ra tiệm ăn nên làm gì, không biết nên thương lượng với mẹ như thế nào?"

Tạ Tuân ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh nàng, nói: "Sao nàng lại không nghĩ ra món nào để bán chứ, theo ta thấy, tùy ý lấy ra một món cũng đều rất tốt cả."

Khương Thư Yểu lắc đầu: "Không phải vậy đâu, ta vốn định làm những món ăn vừa rẻ vừa ngon, nhưng phát hiện ra chế biến nguyên liệu và gia vị cũng không rẻ. Hơn nữa ý định ban đầu của ta là muốn làm những món ăn tiện mang theo để phục vụ khách đi đường, nhưng sau khi thử nghiệm vài lần, đều phát hiện ra khi nguội không ngon bằng lúc nóng."

Nàng tiếp tục nói: "Trước đây Cát cô nương từng khuyên ta đừng nên câu nệ vào điểm tiện mang theo, nhưng nếu món ăn của ta bày bán ở tiệm, thì có gì khác biệt so với những món ăn thông thường chứ? Như vậy chàng nói để ta làm việc có lợi cho bách tính, cũng chẳng dính dáng gì."

Tạ Tuân nghe thấy nỗi băn khoăn của nàng, không khỏi bật cười nhẹ. Gió đêm thổi nhè nhẹ, tiếng cười của chàng trong trẻo như tiếng suối, khiến Khương Thư Yểu đang nhíu mày suy tư cũng giãn mày ra.

"Nàng nghĩ sai rồi." Tạ Tuân nói: "Ngày mai ta dẫn nàng đi trải nghiệm cuộc sống của bình dân bách tính, ta nghĩ nàng sẽ hiểu phải làm thế nào."

Hôm sau, Tạ Tuân đã sớm đứng chờ trước Đông sương phòng.

Khương Thư Yểu không để hắn đợi lâu, sửa soạn qua loa rồi cùng hắn ra khỏi cửa.

Có lẽ là nhớ Tạ Tuân nói muốn cùng nàng đi dạo, nàng mặc đơn giản mộc mạc hơn ngày thường rất nhiều, áo mỏng trâm bạc, thoải mái đại phương, ngoại trừ gương mặt kiều mỹ diễm lệ không hợp lắm, thì chẳng khác gì những thương nhân phu nhân bình thường mới gả.

118

Có Tạ Tuân đi cùng, Khương Thư Yểu làm việc thuận tiện hơn nhiều, ra khỏi phủ liền thẳng tiến đến Tương Dương Bá phủ.

Lâm thị vốn định hôm nay đem chậu ớt đến Tạ Quốc công phủ, không ngờ Khương Thư Yểu lại đích thân đến một chuyến.

Bà tất nhiên rất vui mừng, lại có chút lo lắng, dặn dò nàng: "Đâu có vị phu nhân nhà quyền quý nào ba ngày hai bữa chạy ra ngoài, con nên thu liễm tính nết lại đi. Tự mình về nhà ngoại thì thôi đi, sao lại kéo cả phu quân đến đây?"

Bình Luận (0)
Comment