Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 116

"Chúng ta không tranh với tửu lâu, chúng ta mở tiệm ăn, bán cho bách tính bình thường, dù sao tài năng của con là biến những nguyên liệu rẻ tiền thành món ăn ngon lành và mới lạ mà."

Vẻ mặt Lâm thị có chút d.a.o động, Khương Thư Yểu thấy vậy không khỏi mừng rỡ, đang định tiếp tục thuyết phục, lại nghe Lâm thị dứt khoát thốt ra hai chữ: "Không được!"

Bà xoay người lại, sắc mặt nghiêm trọng: "Con là tam phu nhân Tạ Quốc công phủ, sao lại nảy ra những ý tưởng lộn xộn này? Nếu con muốn quản lý điền trang cửa hiệu, con muốn bao nhiêu mẹ cho bấy nhiêu, duy chỉ có việc này, ta tuyệt đối không đồng ý."

Nụ cười của Khương Thư Yểu đông cứng trên mặt.

Hina

Sự từ chối của Lâm thị nằm ngoài dự đoán của nàng, nàng vốn tự tin tràn trề cho rằng Lâm thị sẽ hứng thú, nói không chừng còn hăng hái phấn chấn trở lại làm người quản gia Lâm gia năm xưa, nào ngờ Lâm thị lại không tán thành đến thế.

"Mẹ, việc này có liên quan gì đến việc con là tam phu nhân phủ Tạ Quốc Công chứ? Chẳng phải chỉ là mở quán ăn thôi sao, có gì khác với việc quản lý cửa hiệu đâu, con—"

"Khác xa lắm, quản lý cửa hiệu là việc của quản gia, phu nhân đại gia chỉ cần sai bảo là được, con tưởng có mấy người thật sự làm ăn? Làm ăn nghiêm túc thì phải lộ mặt lộ mày, phải đầy mình mùi đồng tiền, phải tính toán mưu toan, nhà nào muốn cưới loại phu nhân này?"

"Nhưng... mẹ, đâu có nghiêm trọng như mẹ nói." Khương Thư Yểu lần đầu nghe luận điệu này.

Nàng có vẻ không để tâm, Lâm thị nhìn mà lo lắng, quát lên: "Con nghĩ ta và cha con từ phu thê yêu thương đến nông nỗi này, là vì cái gì?"

Lời này vừa lọt tai, Khương Thư Yểu hoàn toàn sững sờ, nàng kinh ngạc nhìn Lâm thị: "Không phải vì hậu viện..."

Nàng vẫn luôn tưởng là do Tương Dương Bá ham mới chán cũ, và tính cách hai người không hợp, không ngờ còn có lý do này.

Lâm thị rũ mắt, giọng bình thản, như đã chai sạn từ lâu: "Nam nhân ấy mà, lúc lấy con thì thích con thủ đoạn lanh lợi, mưu kế vô song, khen con là nữ trung hào kiệt, ngày tháng trôi qua, liền thành đầy mình mùi tiền, tâm cơ sâu nặng, chán ghét con là vì lăn lộn trong đám nam nhân mới giành được cơ nghiệp này."

"Mẹ..." Khương Thư Yểu lòng đầy chua xót, nắm lấy tay áo bà.

"Đủ rồi." Lâm thị ngắt lời nàng: "Sau này đừng có nghĩ bậy nữa, trước khi con xuất giá hoang đường hồ đồ, là mẹ bất đắc dĩ mới dùng hạ sách để bảo vệ con, sau khi con xuất giá, những tính cách trước kia đều phải thu lại hết, con tưởng đâu đâu cũng có thể nuông chiều bảo vệ con như Tương Dương Bá phủ sao?"

Khương Thư Yểu đâu còn để tâm đến chuyện làm ăn nữa, thương xót cho cảnh ngộ của Lâm thị, nhìn bà với ánh mắt sắp khóc.

Lòng Lâm thị mềm đi trong giây lát, nhưng vẫn cứng rắn nói: "Thôi được rồi, chuyện này đến đây là hết, con đi xem cha con đi."

120

Đây là đuổi nàng đi rồi, Khương Thư Yểu còn muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng thấy sắc mặt Lâm thị nên đành rút lui.

Vì vậy khi Tạ Tuân gặp lại Khương Thư Yểu, nàng đang chu môi với vẻ mặt ấm ức.

Hắn khẽ hỏi: "Sao thế?"

Khương Thư Yểu kể cho hắn nghe về sự từ chối của Lâm thị, đương nhiên là không nhắc đến những lời tâm sự giữa mẹ con.

"Việc làm ăn này không thành rồi, phải tìm cách khác thôi." Nàng có vẻ thất vọng.

Tạ Tuân biết những ngày qua nàng mong đợi việc mở tiệm ăn đến nhường nào, giờ đây thất vọng, ngoài việc ý định tan thành mây khói, có lẽ điều khiến nàng buồn hơn cả là hy vọng giúp Lâm thị lấy lại tinh thần đã tan biến.

Hắn không phải kẻ ngốc, nhanh chóng hiểu ra mấu chốt của vấn đề, thậm chí còn hiểu rõ suy nghĩ của Lâm thị hơn cả Khương Thư Yểu - người vừa bị Lâm thị quở trách.

Nhớ đến dáng vẻ Khương Thư Yểu khóc lóc khi say rượu hôm ấy, hắn không khỏi thở dài, nói với Tương Dương Bá: "Nhạc phụ còn có việc quan trọng, Bá Uyên xin cáo từ."

Bình Luận (0)
Comment