Lại nhớ ra Khương Thư Yểu khuyên nó nói nhiều hơn, bèn nói: "Không no, no rồi."
Tạ Tuân gật đầu, trong lòng ngạc nhiên, hóa ra A Diệu không phải là ăn rất ít, phần lớn thời gian có lẽ là không ăn được món hợp ý.
Khương Thư Yểu và Tạ Chiêu hẹn thời gian nấu cháo lần sau, nghe Tạ Diệu trả lời, cười nói: "Không tệ nhỉ, lại ăn được một bát nhỏ, A Diệu của chúng ta chỉ cần tiếp tục duy trì lượng ăn này, không lâu nữa sẽ lên cân thôi."
Khương Thư Yểu giúp nó lau lau khóe miệng: "Trẻ con vẫn nên có chút thịt mới tốt chứ."
Tạ Chiêu chen vào: "Tam thúc mẫu đang khen con phải không?"
Khương Thư Yểu cười ha ha, chọc trán nó: "Đúng đúng đúng."
Tạ Diệu nhìn cảnh này, không biết chưa phát giác bị lây nhiễm, mím khóe miệng ngại ngùng cười, mắt to sáng lấp lánh.
Tạ Tuân chuyển ánh mắt từ Tạ Diệu sang mặt Khương Thư Yểu.
Có lẽ đối với A Diệu mà nói, không chỉ là vì món ăn hợp ý, mà còn nhiều hơn là vì người nấu ăn hợp ý?
Ngày hôm sau, sau khi vấn an lão phu nhân xong, Khương Thư Yểu vừa ra khỏi Thọ Ninh Đường đã bị Từ thị gọi lại.
"Tam đệ muội." Từ thị uyển chuyển bước tới, nàng ấy đã ba mươi hai tuổi, nhưng năm tháng chưa để lại nhiều dấu vết trên gương mặt.
Từ thị rất ít khi chủ động bắt chuyện với Khương Thư Yểu, Khương Thư Yểu hơi ngạc nhiên, dừng bước nhìn nàng ấy.
Nàng ấy cười dịu dàng như thường lệ: "Có thể mời đệ muội đến viện của ta nói chuyện được không?"
Khương Thư Yểu do dự một chút, gật đầu đồng ý.
Nha hoàn vén rèm, Chu thị từ trong phòng bước ra, nghe lỏm được mấy câu đối thoại của hai người, nhíu mày nhìn họ.
Chu thị này, tính cách rất phù hợp với diện mạo của nàng ta, lông mày sắc sảo, tính tình mạnh mẽ sôi nổi, nhưng lại cố làm ra vẻ hiền lành đoan chính, cố gắng tiếp cận Từ thị, một từ để miêu tả chính là "gượng gạo".
"Đại tẩu, đệ muội." Nàng ta nhướng một bên mày: "Hai người lại thân thiết như vậy từ bao giờ?"
Từ thị sắc mặt không đổi, dịu dàng đáp: "Tẩu tử đệ muội tự nhiên phải cố gắng thân thiết."
Chu thị khinh thường "hừ" cười một tiếng, không đếm xỉa đến sự hiện diện của Khương Thư Yểu, nói thẳng: "Giả bộ, giữa tẩu và muội có bao giờ thân thiết đâu."
133
Từ thị nói: "Đệ muội không cần như vậy." Với vẻ mặt không muốn so đo nhiều với Chu thị.
Chu thị như đ.ấ.m vào bông, đột nhiên cảm thấy vô vị uất ức, nhưng qua bao nhiêu năm đã quen rồi, trừng mắt nhìn Từ thị, lại nhìn chằm chằm Khương Thư Yểu vài lần, bĩu môi, hùng hổ bỏ đi.
Hina
"Tính nàng ấy vốn như vậy, đầy gai góc, quen rồi sẽ tốt thôi." Từ thị vừa dẫn Khương Thư Yểu đi về phía đại phòng, vừa nghiêng đầu nói.
Khương Thư Yểu không ngờ Từ thị lại là người nói xấu sau lưng người khác, kỳ lạ nhìn nàng ấy.
Từ thị biết nàng nghĩ gì, không muốn giải thích, hai người im lặng đến đại phòng.
Khương Thư Yểu ngồi xuống, nhìn Từ thị chậm rãi rót cho mình một chén trà, cuối cùng không nhịn được, hỏi: "Đại tẩu gọi muội đến có chuyện gì sao?"
Nụ cười dịu dàng của Từ thị trở nên hơi gượng gạo, thở ra một hơi, nói: "Đệ muội thẳng thắn, ta cũng không vòng vo nữa. Thật không giấu giếm, ta có việc muốn nhờ đệ muội giải đáp.
Nhưng trước đó, ta nên xin lỗi đệ muội trước."
"Hả?" Khương Thư Yểu đang chăm chú thèm thuồng nhìn các loại bánh trái trên bàn, nghe câu này giật mình, rời mắt khỏi bánh trái.
"Đại tẩu có ý gì?" Vô cớ xin lỗi nàng, khiến nàng có cảm giác Từ thị muốn nhờ nàng làm một việc lớn.
Từ thị có vẻ hơi ngượng ngùng: "Ta từng có thành kiến với đệ muội, cố ý xa lánh, thậm chí quản hai đứa trẻ không cho chúng đến viện của đệ muội, sau đó dần dần hiểu ra là bản thân mình hẹp hòi, tầm nhìn hạn hẹp."
Khi xưa không biết Tương Dương Bá phủ làm sao thuyết phục được Hoàng hậu, có ý để người ban hôn cho Khương Thư Yểu và Tạ Tuân, nếu Hoàng hậu ban hôn, muốn hòa ly đâu phải chuyện đơn giản. Tạ Tuân bất đắc dĩ cứng rắn cầu hôn Khương Thư Yểu trước khi bị ban hôn, Từ thị với tư cách là đại tẩu, không khỏi có nhiều chê bai đối với đệ muội Khương Thư Yểu có tiếng tăm cực kỳ xấu này.