Tạ Lang im lặng một lúc, nhìn vầng trăng treo cao, hỏi: "Hiện giờ nàng đang làm gì?"
Y tưởng sẽ nghe được câu trả lời giống mấy ngày trước, xem sách tập chữ hoặc ngồi bên cửa sổ ngắm trăng xuất thần, không ngờ nha hoàn do dự một chút: "... Phu nhân đang luyện d.a.o công trong nhà bếp nhỏ."
Tạ Lang sững sờ, chưa hiểu ra: "Nhà bếp?"
Nha hoàn đáp vâng.
Tạ Lang nghĩ đến mấy ngày nay Khương Thư Yểu thường đến nhị phòng thăm Chu thị, đoán chuyện này có liên quan đến nàng.
Nhưng y vạn lần không nghĩ ra Chu thị muốn học nấu ăn, chỉ tưởng nàng ấy nhặt lại thói quen luyện đao kiếm thời chưa xuất giá.
"Ta đi xem thử." Tạ Lang đắn đo một lúc, vẫn quyết định lén đi xem Chu thị một cái.
Nhà bếp nhỏ đèn đuốc sáng trưng, Tạ Lang chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng "cạch cạch cạch" của d.a.o thái rau gọn gàng.
Y lặng lẽ đi đến cửa, nghe thấy Chu thị lẩm bẩm: "Dao công này đâu có làm khó được ta, ha ha ha."
Đã nhiều năm rồi y không nghe thấy giọng điệu sảng khoái vui vẻ như vậy của nàng ấy, nhất thời có chút hoảng hốt.
Chu thị vui vẻ thái rau, khóe mắt liếc thấy một bóng đen chiếu lên khung cửa, theo bản năng cảnh giác hỏi: "Ai!"
Tạ Lang hoàn hồn, bước tới một bước, nói: "Là ta."
Nhìn thấy bóng dáng y xuất hiện ở cửa, Chu thị sững sờ.
Tạ Lang vừa nhìn thấy cây gậy nàng ấy chống, không nhịn được khuyên: "Nàng còn đang bị thương, không nên đứng lâu."
Sự dịu dàng của y chẳng bao giờ giả dối, tim Chu thị khẽ run. Lại là như vậy, luôn luôn như vậy.
Khoảnh khắc này như trở về những lần đau lòng tức giận trước kia, nàng ấy chưa kịp trút giận phàn nàn với Tạ Lang, đã bị một lòng dịu dàng của y làm cho bối rối, bao nhiêu gai góc cũng lập tức thu lại, sợ làm y sợ hãi, bị y chê bỏ xa lánh.
202
Tạ Lang thấy nàng ấy nhìn chằm chằm vào mình, thử bước tới nửa bước: "Nhược Ảnh—"
Chưa nói hết câu, Chu thị đột nhiên động đậy.
Một tia sáng lạnh lẽo của lưỡi d.a.o lướt qua một đường cong trên không trung, "phập" một tiếng cắm vào quả bí đỏ trong rổ trên bàn gần đó.
"Đừng gọi ta như vậy." Nàng ấy lạnh lùng nói.
Tạ Lang ngây người, dừng bước chân, nhìn con d.a.o bay vào quả bí đỏ, rồi lại nhìn vẻ mặt Chu thị.
Họ thành thân đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên y thấy vẻ mặt lạnh lùng của Chu thị.
Y nhất thời không biết phản ứng thế nào: "Ta..."
Chu thị không còn nhìn y nữa, đi qua rút con d.a.o ra khỏi quả bí đỏ, dùng giọng điệu cực kỳ bình thản nói: "Sân viện rộng như vậy, cần gì phải đến trước mặt ta? Ta chỉ ở trong nhà bếp nhỏ và đông sương phòng, để ta được yên tĩnh một chút không tốt sao?"
Tim Tạ Lang thắt lại, nhìn vẻ mặt xa lạ của nàng ấy, nghe giọng điệu lạnh lùng của nàng ấy, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác hoảng sợ.
Hina
"Xin lỗi, ta không phải—" Y muốn giải thích, muốn hòa giải, muốn nhượng bộ, nhưng Chu thị không muốn nghe.
Nàng ấy bực bội bóp bóp chuôi dao, liếc nhìn y: "Chàng có thể đi rồi đấy." Giống như nếu y nói thêm một câu, lần này con d.a.o trong tay nàng ấy sẽ không phải ném vào quả bí đỏ nữa.
Mặt nạ ôn nhuận như ngọc của Tạ Lang vỡ nát, y nhíu mày, vẻ mặt lo lắng, nhưng thái độ của Chu thị rất rõ ràng, nếu y mở miệng thêm chỉ khiến nàng ấy chán ghét.
Chu thị nói xong liền quay về bếp không chút do dự, chẳng thèm liếc mắt nhìn y.
Đối mặt với Chu thị, lần đầu tiên Tạ Lang lúng túng bối rối như vậy, y không nói thêm lời nào, biết điều mà rút lui.
Chưa đi xa, tiếng thái rau gọn gàng lại vang lên từ nhà bếp.
Trong tiếng động giòn tan, Chu thị lẩm bẩm than phiền: "Thật là làm mất thời gian của ta, luyện cả ngày không tiến bộ, ngày mai Yểu Yểu sẽ thất vọng mất. Chậc, phiền c.h.ế.t đi được, đến một chuyến mà ta thái rau cũng không thuận tay nữa, chắc không được khen ngợi rồi."
Tạ Lang đứng nơi cửa bếp, hơi cúi đầu, lắng nghe lời lẩm bẩm của nàng ấy, y bỗng mỉm cười.