Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 20

Khương Thư Yểu hít một hơi thật sâu, mê trai đến mức này, thật là dữ dội...

"Lúc đó nô tỳ cũng ở đó, khi mấy vị công tử rơi xuống nước có người nhảy xuống cứu người, trong đó có đại công tử." Người Tạ gia đều sinh ra tuấn tú, Bạch Chỉ nhìn thêm vài lần liền nhớ kỹ dung mạo của hắn ta. Sau khi Khương Thư Yểu gả vào đây, Bạch Chỉ luôn ở bên cạnh nàng, ngày đầu tiên tân nương dâng trà nàng ấy đợi ở ngoài Thọ Ninh đường, không gặp các công tử khác của Tạ phủ, hôm nay là lần đầu tiên gặp.

Quá mất mặt, Khương Thư Yểu chỉ nghe nàng ấy miêu tả thôi đã thấy khó chịu: "Chỉ nhìn thôi cũng không sao chứ."

"Tiểu thư à, người quên rồi sao, người còn ngâm thơ cùng quận chúa nữa."

Khương Thư Yểu nghe mà sấm sét ngang trời, vậy ra là cô nương da mặt dày, mê trai không biết ngượng, ăn vạ lăn lộn để được gả cho Tạ Tuân, thế mà còn dám trêu ghẹo cháu trai của người ta?

Ôi chao... Số Tạ Tuân thật là quá khổ.

Nghĩ lại vừa rồi mình nói bừa nói phứa đốp chát Tạ Tuân, không khỏi có chút áy náy.

Nàng gãi gãi đầu, nhìn quanh một vòng nhà bếp, sờ sờ cằm: "Vậy tối nay ta xin lỗi chàng vậy."

Tiền mua đồ cho căn bếp nhỏ của Khương Thư Yểu đều lấy từ sổ sách của nàng, ma ma đi chợ cũng là do Tương Dương Bá phủ mang đến, giàu có lắm, nguyên liệu nấu ăn gì cũng có đủ cả.

Nhìn nguyên liệu phong phú, nàng chợt nảy ra ý hay: "Làm món lẩu cay Tứ Xuyên vậy." Lúc ăn cơm trưa, nàng thấy Tạ Tuân cứ gắp Ma Bà Đậu Phụ và Thủy Chử Ngư Phiến, hẳn là rất thích đồ ăn mặn cay.

Dù có kén ăn đến mấy cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của lẩu cay Tứ Xuyên, các loại nguyên liệu chỉ cần qua sơ chế đơn giản là chần hoặc chiên qua dầu, giữ được hương vị nguyên bản nhất của thực phẩm. Nấu một nồi lớn đủ cả mặn lẫn chay, sẽ không có cảm giác nhạt nhẽo như chỉ ăn rau, cũng không có cảm giác ngấy như chỉ ăn thịt. Đổ tất cả vào chảo đáy cay xào đều, để dầu cay thơm ngấm vào từng miếng nguyên liệu. Trước khi bắc ra rắc một lớp mè trắng lên trên, múc ra một bát đầy, ăn kèm cơm trắng, đủ để người ta thỏa mãn.

Trời đã xế chiều, Tạ Tuân vẫn còn ở thư phòng đọc sách, tiểu tư thân cận đến hỏi có dọn cơm không, hắn gật đầu đồng ý.

Từ khi cưới Khương Thư Yểu, hắn luôn ngủ ở thư phòng, ăn cơm ở sảnh đường, Khương Thư Yểu cũng biết ý, sinh hoạt ăn uống đều ở Đông sương phòng, chưa từng đến làm phiền.

Bữa tối ở Tạ Quốc Công phủ luôn đơn giản thanh đạm theo khẩu vị của lão phu nhân, nhưng bữa tối đơn giản thôi mà hầm cháo cũng dùng nước cốt gà ninh cả ngày.

Nha hoàn nhanh nhẹn bày cháo và mấy món ăn kèm lên, Tạ Tuân đang định dùng bữa, bỗng nghe thấy một trận ồn ào quen thuộc, ngẩng đầu lên thì thấy từ xa Khương Thư Yểu bưng một cái chậu lớn chạy về phía này.

Tiểu tư muốn ngăn lại, vừa mới giơ tay lên, Khương Thư Yểu đã chạy như bay qua, nghênh ngang vào sảnh đường, "bộp" một tiếng đặt chậu xuống, kêu lớn: "Nóng quá nóng quá!"

Tạ Tuân cầm đũa, ngây người.

Khương Thư Yểu người này, nói hay thì là nhiệt tình dễ gần, nói khó nghe thì là mặt dày, ngồi xuống đối diện Tạ Tuân, nhìn món ăn trên bàn: "Buổi tối ăn đơn giản vậy sao."

Hina

Tạ Tuân đang định mở miệng, bốn nha hoàn của Khương Thư Yểu nối đuôi nhau vào, nhanh nhẹn đặt xuống hai bát cơm và đồ uống ngọt, hành lễ rồi lui ra.

Trong lòng Khương Thư Yểu cũng có chút thấp thỏm, dù sao cũng chưa nắm rõ tính tình của Tạ Tuân. Nàng cười nói: "Làm bữa tối hơi nhiều, nên mang qua đây ăn cùng chàng."

Quả thật là nhiều, Tạ Tuân còn không biết trong phủ có cái chậu sứ lớn như vậy.

"Đây là lẩu cay Tứ Xuyên, ta thấy chàng thích ăn cay, nên đặc biệt làm, nhân tiện xin lỗi vì chuyện trêu ghẹo chàng trước mặt hai cháu trai hôm nay."

Tạ Tuân buông đũa, xoa xoa mi tâm: "Ta không hề giận, nàng không cần xin lỗi... thôi, tùy nàng vậy."

Mùi thơm nồng của gia vị cay xộc vào mũi, hắn không tự chủ được nuốt nước miếng, bỗng cảm thấy bụng đói cồn cào.

Hắn chưa từng thấy các loại nguyên liệu lộn xộn nấu chung thành một chậu lớn như vậy, không có bày biện, nhìn qua thật sự không đủ tinh tế tỉ mỉ.

Bình Luận (0)
Comment