Nha hoàn còn chưa kịp trả lời, có người từ bên ngoài chạy vào bẩm báo: "Phu nhân, có người của viện Tam phu nhân, nói là mang chút điểm tâm đến cho hai vị tiểu công tử."
"Điểm tâm?" Từ thị cười khẩy trong lòng, đại phòng của bọn họ thật sự không thiếu. Tạ Diệp thương yêu hai đệ đệ, mỗi lần ra ngoài đều mang về cho chúng nếm thử chút điểm tâm mới của Bát Bảo phường. Nàng ta cũng thích đồ ngọt, trên bàn mỗi ngày đều bày đủ loại bánh ngọt khác nhau, nhưng hai đứa trẻ lại không thích ăn lắm, mỗi lần đều phải dỗ dành mới chịu ăn.
"Được, phu nhân, vậy người xem..."
Từ thị phẩy tay, không quan tâm lắm: "Mang qua đó đi, dù sao cũng không thể trả lại cho nàng ta. Nhưng đừng nói nhiều, nếu A Chiêu và A Diệu không muốn thử, cũng đừng ép buộc."
Nha hoàn vâng dạ, dẫn nha hoàn của Thính Trúc viện đến phòng luyện chữ của Tạ Chiêu và Tạ Diệu, để người ta đặt bánh ngọt lên bàn trà bên cạnh rồi lui xuống.
Từ thị bỏ qua chuyện này, tiếp tục kiểm tra sổ sách. Hai nén nhang sau, Tạ Chiêu chạy lạch bạch đến, nhào vào lòng nàng ta.
Từ thị đẩy nó ra, nghiêm mặt dạy dỗ: "Sao lại quên quy củ lễ nghi, con đã khai tâm rồi, không còn là trẻ nhỏ nữa."
Tạ Chiêu vẫn cười hì hì, lại gần lần nữa, giơ tay lên, nũng nịu: "Mẹ, ăn bánh ngọt."
Từ thị ngoài mặt quát mắng, trong lòng lại tan chảy, không nhìn xem nó đưa đến miệng là bánh gì, cứ thế cắn một miếng từ tay nó, vào miệng mới phát hiện cảm giác không đúng.
Khác với cảm giác đặc mịn của bánh ngọt trước đây, bánh này cực kỳ bông xốp mềm mại, tinh tế ngọt ngào, mang theo hương sữa nhàn nhạt.
Nàng ta cúi đầu nhìn chiếc bánh ngọt trong tay Tạ Chiêu, đây là kiểu dáng nàng ta chưa từng thấy bao giờ. Màu vàng nhạt, phần đáy có màu nâu, trông rất bông xốp.
"Ngon không?"
Trong miệng còn lưu lại hương thơm ngọt ngào thoang thoảng, bánh có kết cấu mịn màng, không cần trà thanh để át đi như những loại bánh đặc thường ăn.
Từ thị đáp: "Ngon."
Mắt Tạ Chiêu cười thành hình trăng khuyết: "Vậy mẹ ăn thêm miếng nữa."
Các nha hoàn đều bị dáng vẻ của tiểu hài tử chọc cười, nịnh nọt: "Tiểu thiếu gia thật hiếu thảo, có đồ ngon đều nghĩ đến phu nhân."
Lời này Từ thị thích nghe, nàng ta cười tủm tỉm cắn thêm một miếng nữa, từ từ thưởng thức chiếc bánh này. Hình dáng độc đáo, hương vị đặc biệt, là bánh ngọt mới của Bát Bảo phường sao? Không, có lẽ là Trân Quả lâu...
Từ thị đang suy nghĩ, nghe Tạ Chiêu nói: "Đây là Tam thẩm mẫu vừa sai người đưa tới, con mới ăn một miếng liền mang đến cho mẹ ăn."
Khoan đã.
Tam thẩm mẫu?
"Khụ khụ!" Từ thị đột nhiên ho sặc sụa, mặt đỏ bừng: "Khụ, nước... khụ... nước..."
Tạ Tuân đạp bóng chiều tà về, trong sân viện, Khương Thư Yểu đang ngồi hóng mát.
Hạ chí gần kề, màn trời tựa gấm, muôn vì tinh tú điểm xuyết, dải ngân hà ánh tím huyền ảo ẩn hiện, khiến người ta không khỏi cảm thán sự bao la của vũ trụ.
Khương Thư Yểu nằm trên ghế đu đưa, lúc thì trầm ngâm về không gian và thời gian, lúc lại lẩm bẩm: "Mùa hè là mùa tuyệt nhất để ăn khuya, nào là miến chua cay, tôm hùm đất, đồ nướng, xiên que chiên, phở xào, rồi chè thạch với nước đường đỏ rắc đậu phộng và nho khô, a... không thể thiếu bia lạnh ướp đá nữa."
Tạ Tuân cũng chẳng biết nàng tìm đâu ra cái ghế đu này, từ khi gả về chưa từng câu nệ chút nào.
Hina
Kế bên, mấy nha hoàn đang ngồi trên ghế đẩu đánh kem, thấy Tạ Tuân đến thì giật mình, vội vàng đứng dậy hành lễ.
Khương Thư Yểu đang mơ màng giữa trời đất, nghe tiếng các nàng hành lễ thì khựng lại một chút, còn chưa kịp ngồi dậy thì Tạ Tuân đã tiến đến bên ghế, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Hắn mày rậm mắt sáng, khí chất xa cách, khi cúi nhìn người toát lên vẻ uy nghiêm trầm tĩnh lạnh lùng. Thế nhưng Khương Thư Yểu như không hề hay biết, đột ngột đứng dậy khiến ghế đu lắc lư trước sau.
"Để dành cho chàng hai miếng bánh, một miếng có kem, trên bàn đấy." Nàng cười nói, những hạt châu trên cây trâm cài tóc đen nhánh lắc lư.
Vẻ tự tại, thoải mái hào phóng của nàng khiến Tạ Tuân có chút bất lực.
Nàng mới gả về chưa lâu, hắn đã dần quen với sự nhiệt tình của nàng, nghe vậy gật đầu, do dự một chút rồi vẫn cầm miếng bánh trên bàn đi.