Phải rồi, vì y.
Nếu không phải vì y, làm sao Chu thị từ tiểu cô nương phóng khoáng cưỡi ngựa lại biến thành nữ nhân tính tình kỳ quặc lâu ngày ở trong phủ như bây giờ, mà sự thay đổi trời long đất lở này, chỉ mất thời gian vài năm.
Tạ Sênh không hiểu lời y, nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc của y.
Nó có chút bối rối, nhưng không muốn an ủi người cha này. Có những chuyện dù trẻ con không nhìn rõ, nói không rành mạch, nhưng trong lòng vẫn luôn có một cái cân.
Nó lại hành lễ cáo từ, đi được vài bước, lại không cam lòng quay lại.
Tạ Lang không còn giữ được dáng vẻ thẳng lưng, tư thế có vẻ hơi thất bại.
Dáng vẻ này khiến Tạ Sênh có chút bất đắc dĩ, nó nhịn một chút, cuối cùng vẫn nói: "Ngày mười một, tiệm ăn sáng của Lâm gia sẽ khai trương ở phía đông thành, mẹ sẽ đến đó." Nó cũng chẳng biết vì sao lại nói câu này, chỉ là trực giác mách bảo Tạ Lang nên đến xem một lần. Ngay cả nó cũng nhận ra sự thay đổi của mẫu thân, vậy mà phụ thân vẫn đắm chìm trong quá khứ, không thể tự thoát ra, chỉ biết thương xuân tiếc thu, trông thật đáng lo.
Tạ Lang chưa kịp nói gì, Tạ Sênh đã bước đi xa.
Hina
Ngày mười lăm, Tạ Lang cố ý xin nghỉ, sáng sớm đã vội vã đến chợ phía tây thành.
Y hỏi đường nhiều người qua đường, mãi vẫn không tìm được tiệm của Lâm gia. Đang lúc đi loanh quanh trên phố, bỗng ngửi thấy mùi thơm nồng đượm, phong phú, y liền theo mùi hương mà tìm, cuối cùng cũng thấy được biển hiệu tiệm của Lâm gia.
Cửa tiệm này rất nhỏ, chẳng hề phù hợp với phong cách giàu có, khí thế của Lâm gia, vì thế lúc đầu y đi qua đây, chẳng hề để ý kỹ.
Giờ đây đi vòng một lượt mới đến, quán đã mở cửa đón khách.
Cuối hạ đầu thu, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, sáng sớm se se lạnh, hơi nóng bốc lên thành làn khói trắng bay ra từ quán, thu hút rất nhiều thực khách.
Người ở gần đây đều là những dân thường có chút tiền rảnh rỗi, có thương nhân dậy sớm chuẩn bị đi bắt thuyền, cũng có chưởng quầy vội vã đến tiệm lụa của mình, cũng có tiên sinh hôm qua về thăm cha mẹ sáng nay phải vội vã ra ngoài thành, họ đi ngang qua đây, ngửi thấy mùi thơm, thấy trời còn sớm, liền do dự dừng bước trước quán.
Người tụ tập càng lúc càng đông, tiểu nhị chào đón, thực khách lần lượt ngồi xuống, dần dần trở nên náo nhiệt.
Lúc này một cỗ xe ngựa chầm chậm đi tới, dừng lại ở không xa.
Rèm xe vén lên, Chu thị mặc một bộ y phục vải bông gọn gàng nhảy xuống, xoay người đỡ Lâm thị xuống xe, lo lắng nói: "Cẩn thận."
"Thân thể ta rất vững vàng." Lâm thị bước xuống xe ngựa.
"Vậy cũng không nên đến đây, nếu đệ muội biết được, chắc chắn sẽ giận đó."
Lâm thị lập tức co rúm người: "Nhưng cũng phải đến." Bà quay đầu nhìn Chu thị: "Cô cũng là phải đến không thể không, tự khắc hiểu tâm ý của ta."
Nói đến đây, Chu thị khàn giọng, biện bạch: "Ta chỉ muốn xem thử hương vị ta điều chế có hợp ý thực khách không." Chu thị lanh lợi, lại là người thuần cổ, Mỗi món ăn Khương Thư Yểu đều phải hỏi ý kiến nàng ấy, hai người cùng nhau nghiền ngẫm sửa đổi. Nàng ấy vừa chăm chỉ lại không sợ khổ, ngay cả nhào bột mì cũng tự tay làm, cả ngày bận rộn không ngơi nghỉ, tiệm có thể khai trương nhanh như vậy, công lao của nàng ấy rất lớn.
"Phải đấy, ngày khai trương là ngày người ta mong đợi nhất." Lâm thị cùng nàng ấy đi về phía cửa sau: "Nhìn thực khách dừng chân trước món ăn lạ, thưởng thức ngon lành rồi hài lòng rời đi, lòng ta sẽ vô cùng thoải mái."
Chu thị vô cùng đồng ý, xoa xoa tay: "Nếu không phải không thích hợp, ta thật muốn thử tài nghệ của mình ở đây, đệ muội nói ta rất có năng khiếu đấy."
291
Lâm thị bất đắc dĩ, kéo nàng ấy đi vào trong.
Tạ Lang đứng ở góc phố, hơi ngẩn ngơ.
Đã bao lâu rồi y không thấy Chu thị tinh thần sảng khoái, hơi nghịch ngợm như thế này? Lâu lắm rồi, lâu đến nỗi y gần như quên mất dáng vẻ ấy của nàng ấy.