Thịt hun khói?
Tạ Tuân đặt thư xuống, mở tầng dưới cùng của hộp, quả nhiên thấy một hộp lớn thịt hun khói đã cắt sẵn.
Thịt hun khói qua ướp muối, hấp chín, hun khói, chỉ cần đặt ở nơi khô ráo, mùa hè cũng có thể để được mười ngày không sinh ruồi muỗi.
Tạ Tuân suy nghĩ một chút, lấy hũ tương ra, rồi đóng hộp gỗ lại, đặt vào chỗ mát mẻ.
Tạm thời đừng để người ngoài kia biết thì hơn, nếu không không biết lại gây ra chuyện dở khóc dở cười gì nữa.
Hắn ôm hũ tương ra khỏi phòng, đám người đang đuổi nhau vui vẻ liền dừng lại.
Tầm mắt họ hạ xuống, thấy cái hũ trong tay Tạ Tuân, lộ vẻ mãn nguyện.
Một đám người ngoan ngoãn đi theo sau lưng Tạ Tuân xuống lầu, tiểu tướng quân đã dẫn các phó tướng ngồi xuống, xuất thân từ quân ngũ, họ mang dáng vẻ hoàn toàn khác với đám công tử được nâng niu lớn lên ở kinh thành.
"Sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường." Tiểu tướng quân Liên Lục ghét nhất là loại văn thần từ kinh thành đến: "Đừng chậm trễ, nếu lúc khởi hành có ai chưa đến, chúng ta cũng cứ lên đường."
Lời vừa nói ra, người vừa nãy còn cười hì hì chuẩn bị chào hỏi liền đông cứng nụ cười.
Liên Lục nói xong, cũng chẳng thèm để ý đến họ, sai tiểu nhị dọn món, dặn dò: "Cần thịt."
Hina
Người Đông cung tất nhiên không thể ngồi cùng với các binh tướng khác, cuối cùng chỉ có thể ngồi cùng bàn với Liên Lục.
Thức ăn tất nhiên dọn lên bàn này trước, tiểu nhị lách cách lách cách bưng lên mấy bát thịt hầm.
Liên Lục một ngày không ăn thịt là trong lòng bứt rứt, thấy thịt hầm đến, nuốt nước bọt, nghĩ phải giành nhiều thịt một chút, mà chỉ ăn thịt thôi, còn cơm với canh hắn ta căn bản không ăn nổi.
Đang định động thủ, bị người ta ngăn lại: "Thái tử điện hạ còn chưa đến."
Hắn ta sững người, Thái tử lại muốn cùng ăn với thuộc hạ sao?
Còn chưa tiêu hóa được sự thật này, liền thấy đám công tử được nuông chiều của Đông cung giơ tay, nói với tiểu nhị: "Lấy cho ta hai cái bánh bao."
"Ta cũng muốn, lấy ba cái, cái to!"
"Trực tiếp lấy cho chúng ta một giỏ đi!"
Hắn ta: … Rốt cuộc ai mới là kẻ được nuông chiều chứ?
Liên Lục cảm thấy việc này có điều khả nghi. Gia đình hắn ta đời đời là võ tướng, từng vấp ngã khi đối phó với văn thần. Từ nhỏ, hắn ta đã được các bậc trưởng bối dạy dỗ phải đề phòng khi giao tiếp với văn thần. Vì vậy thấy món thịt hầm được bày ra trước mặt, hắn ta không dám động đũa.
303
Nếu mọi người đều ăn bánh bao mà chỉ riêng hắn ta ăn thịt, sự so sánh này có thể là cái cớ để vu oan cho hắn ta tội bất kính với Thái tử chăng?
Đang lúc hắn ta nghi ngờ, Thái tử từ trên lầu bước xuống.
Y vừa tắm xong, tóc buộc đơn giản, bước chân hướng về bàn ăn tràn đầy niềm vui và hứng khởi, thậm chí còn có chút tinh nghịch, hoàn toàn khác với hình ảnh cao quý mà Liên Lục tưởng tượng.
Thái tử nhìn thấy hũ tương, nụ cười càng rạng rỡ hơn.
Y ngồi vào vị trí chủ tọa, vén áo lên: "Các vị đã đợi lâu rồi, chúng ta dùng bữa thôi. Đều là huynh đệ cả, không cần câu nệ." Nói xong mới liếc thấy Liên Lục ngồi bên bàn.
Dù Thái tử đói bụng, nóng lòng muốn ăn, nhưng vẫn nhớ phong thái của một Thái tử, gật đầu với Liên Lục: "Liên tướng quân."
Liên Lục hành lễ: "Thái tử điện hạ."
Thông thường vào lúc này mọi người sẽ hàn huyên đôi câu, chẳng hạn như bàn về lộ trình ngày mai, xã giao vài lời, nhưng Thái tử không theo lệ thường, chỉ chào hỏi qua loa rồi nói: "Được rồi, mọi người động đũa đi."
Y nhìn hũ tương, tính toán quãng đường về.
Nếu không phải vội vã lên đường, một ngày ba bữa, phải ăn đúng giờ chứ. Thêm một bữa đêm nữa, có quá đáng không?
Nhớ đến bài học vì sơ suất mà mất hũ tương lần trước, y nói: "Chúng ta vẫn nên theo quy củ, đừng lãng phí."
Liên Lục lắng tai nghe, lãng phí ư? Lãng phí vàng bạc châu báu? Cảm giác như nghe được điều gì đó không tầm thường.