Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 298

Nói ra cũng đáng thương, người nàng ta để ý không phải là Thái tử có quyền lực nhất trong đó, không phải Quan Ánh giàu có nhất, mà là Tạ Tuân đẹp trai nhất.

Phải rồi, khi xưa Khương đại tiểu thư cũng quyết sống quyết c.h.ế.t đòi cưới Tạ Tuân, chẳng phải vì mê mẩn phong thái siêu phàm của hắn sao?

Mọi người vừa chấm tương vừa thầm rơi lệ.

Tạ Tuân là người nhạy cảm nhất trong nhóm, rất khó chịu với những hành động nhỏ nhặt của cô nương này. Nhưng đám người Đông cung lại cho rằng phản ứng của Tạ Tuân quá mức, chẳng phải chỉ là có nữ tử tỏ ý sao? Cứ làm ngơ là được.

Nhưng Tạ Tuân rất khó làm ngơ. Khi hắn nằm xuống ban đêm, lấy ra thư của Khương Thư Yểu để thưởng thức, cửa phòng bị gõ; khi mọi người dừng chân nghỉ ngơi trên đường, hắn lấy ra thư của Khương Thư Yểu để thưởng thức, nàng ta lại đến trò chuyện; khi đêm xuống nghỉ ngơi tại chỗ, hắn dựa vào xe ngựa, ngắm trăng sáng nhớ phu nhân, nàng ta lại đến gặp gỡ tình cờ...

Tạ Tuân bực bội không thôi, tỏ vẻ lạnh nhạt với nàng ta, nhưng nàng ta vẫn không nản chí.

Cuối cùng Tạ Tuân đã nói lời nặng nề với nàng ta: "Xin tiểu thư tự trọng, ta đã có thê tử."

Lời vừa nói ra, vị tiểu thư kia lập tức bật khóc, ngoại trừ nha hoàn của nàng ta, trong đoàn toàn là nam nhân, vừa nghe tiếng nữ nhân khóc, ai nấy đều không dám lên tiếng, liên tục đưa mắt nhìn về phía Tạ Tuân.

Thậm chí có những binh sĩ thương hoa tiếc ngọc còn thì thầm chê trách Tạ Tuân, bảo hắn giả vờ đạo mạo hoặc nhà có nữ nhân hung dữ.

Hai ngày đi đường, Liên Lục và Tạ Tuân đã trò chuyện vài lần, không thân thiết, nhưng hắn ta không kìm được miệng lưỡi, ngậm một cọng cỏ, đến gần hả hê nói: "Đôi khi, thêm một chuyện phong lưu cũng là điều hay."

Tạ Tuân khẽ cười lạnh. Hắn nhìn đám người Đông cung tránh né vị tiểu thư kia như rắn rết, không ai dám tiến lên giúp hắn ngăn cản, cuối cùng quyết định tung ra đòn sát thủ.

Đêm ấy, Tạ Tuân mở hộp gỗ, lấy ra thịt hun khói.

Hina

Ánh trăng trong vắt chiếu sáng gương mặt thanh tú của hắn, hắn nở một nụ cười tự tin, gương mặt vốn đã lạnh lùng càng thêm lạnh lẽo.

Muốn đối phó với sói dữ, phải thả ra một bầy sói.

305

Trưa hôm sau, đoàn người dừng chân bên đường cái nghỉ ngơi ăn trưa, mọi người như mấy ngày trước, dùng nồi đất đun sôi nước hấp bánh bao khô chấm tương ăn.

Thấy vị tiểu thư kia lại sắp sửa mặt dày mày dạn đến trò chuyện, Tạ Tuân ra tay.

Hắn làm theo lời Khương Thư Yểu viết trong thư, ném miếng thịt hun khói đã cắt sẵn vào nồi đất, đáy nồi nóng bỏng, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng mỡ b.ắ.n tí tách.

Lớp ngoài của thịt hun khói khô ráp màu tím đen, bên trong lại mềm mại màu đỏ sẫm, mang hương vị than hồng đặc trưng của thức ăn hun khói, vừa cho vào nồi đất, lập tức tỏa ra mùi thơm nồng.

Tạ Tuân dùng đũa đảo vài cái trong nồi đất, lật mặt miếng thịt hun khói, lúc này mùi thơm càng thêm đậm đà, phần mỡ trắng mịn dần dần chuyển thành màu trong suốt dưới tác động của nhiệt, óng ánh bóng mượt, như một lớp ngọc mềm mại trong suốt, xèo xèo tỏa ra mùi thơm mặn ngọt của dầu mỡ.

Trong thư, Khương Thư Yểu nói nàng đã xử lý thịt hun khói này rất tỉ mỉ, dù là chiên khô, hay xào với hành tây, hoặc xào cùng măng tre, rau xanh, thậm chí là nấu mì trực tiếp cũng đều ngon tuyệt.

Đám người Đông cung vì sợ nữ nhân khóc lóc mà đứng xa Tạ Tuân, lúc này chợt nhớ ra thế nào là "nghĩa khí." Mùi thơm đậm đà mặn ngọt của thịt này khiến họ lập tức nhớ đến hương vị tương tự ở phố ăn vặt, rồi lại nghĩ đến Khương Thư Yểu. Huynh đệ có phúc cùng hưởng có họa cùng tránh, nhưng Tạ Tuân khác, hắn đâu phải là huynh đệ bình thường? Hắn là phu quân của Khương Thư Yểu!

Có oanh oanh yến yến xông đến trước mặt Tạ Tuân, họ vẫn giữ thói quen trước khi hắn thành thân, tránh càng xa càng tốt để khỏi bị liên lụy, nhưng giờ họ đã tỉnh ngộ. Tạ Tuân đã thành thân, thê tử là Khương Thư Yểu, có oanh oanh yến yến xông đến mà họ lại tránh né, như vậy có xứng đáng với Khương Thư Yểu không? Còn đâu nghĩa khí?

Bình Luận (0)
Comment