Chu thị ngẩng đầu: "Ta không cần lời xin lỗi của chàng."
Tạ Lang bật cười: "Đây mới đúng là nàng." Y ngừng cười, nói tiếp: "Nếu nàng muốn về Mạc Bắc, thì về trước Tết đi, như vậy còn có thể đón năm mới cùng gia đình, mọi chuyện ở kinh thành ta sẽ thu xếp ổn thỏa, nàng cứ yên tâm mà đi. Về sớm cũng tốt, dù sao đồ ăn ở Mạc Bắc đúng là khó nuốt, sau này ta đến Thanh Châu, nói không chừng còn có thể nhờ phúc của nàng, không phải ăn mấy thứ bánh khô sạn cát kia nữa."
Chu thị nói: "Nghĩ hay nhỉ, Thanh Châu cách Chu gia xa lắm, đồ ăn truyền đến đó ít nhất cũng phải một hai năm."
Tạ Lang đáp: "Ta biết." Đồ ăn không truyền tới được, người cũng khó mà gặp được nhau, nói không chừng hôm nay vừa chia tay, ngày gặp lại đã là cảnh còn người mất.
Hai người đều không nói gì nữa, trong đình rơi vào im lặng đến khó chịu.
Tạ Lang mong khoảng lặng này kéo dài thêm chút nữa, y có thể ở bên nàng ấy thêm chút nữa, nhưng sự việc không như ý muốn, Chu thị hít sâu một hơi, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tạ Lang ngẩng đầu nhìn nàng ấy, vừa vặn chạm phải ánh mắt nàng ấy.
"Chàng có biết tất cả những chuyện chàng làm, ta đều sẽ không cảm kích chàng không?" Nàng ấy hỏi.
Tạ Lang đáp: "Ta biết."
"Chàng cũng biết ta vẫn hận chàng, đúng không?"
"Ta biết."
Chu thị gật đầu, không chút lưu luyến rời khỏi đình.
Tạ Lang vẫn giữ nguyên tư thế lúc nàng ấy rời đi, ngồi lặng một hồi. Mãi đến khi gió nổi lên, y mới cử động, thu dọn đồ đạc trên bàn đá bỏ vào trong tay áo.
Hina
Y ngẩng đầu nhìn bầu trời, trăng tròn đêm nay sáng vô cùng, sáng đến chói mắt, nhìn lâu sẽ khiến người ta cay mắt.
Y nhìn trăng lẩm bẩm: "Ngươi có biết câu nói cuối cùng trong lần gặp cuối cùng sẽ khiến người ta nhớ cả đời không?"
Khi Chu thị trở về tam viện, mọi người đang vây quanh lò nướng chờ bánh trung thu ra lò.
Hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp sân. Khương Thư Yểu lấy tấm ván xuống, dùng cọ quét một lớp lòng đỏ trứng lên bánh.
Tạ Chiêu nắm tay áo nàng cầu xin: "Tam thúc mẫu, để con quét một cái được không?"
Khương Thư Yểu vừa đưa cọ cho nó thì nghe tiếng động, quay đầu nhìn về phía cổng viện.
Nàng vừa cử động, những người đang trò chuyện cũng theo đó quay người nhìn lại.
Đêm nay đối với Chu thị trôi qua như một giấc mộng, bảy năm cuối cùng cũng đến hồi kết, nhưng nàng ấy chưa từng nghĩ, khi ngày này thực sự đến, những nỗi niềm khó nói trên đường về lại dễ dàng bị gió đêm thổi tan như vậy.
Nàng ấy nở nụ cười thanh thản trên gương mặt, bước những bước dài về phía họ.
Bảy năm dài đằng đẵng, khó khăn không phải là thời gian, mà là những lựa chọn nhỏ nhặt không thể quay đầu. Nhưng nếu có ai hỏi nàng ấy có hối hận khi năm xưa về kinh thành không, trước khi bước vào cổng viện, nàng ấy không biết câu trả lời. Nhưng giờ đây nàng ấy đã hiểu, câu trả lời của nàng ấy là không hối tiếc.
Từ thị bỏ lại Tạ Lý, nhanh chóng bước đến, nhíu mày hỏi nhỏ: "Thế nào rồi?"
Chu thị nhìn nữ nhân đã tranh cãi với mình suốt bảy năm, thường xuyên khiến nàng ấy tức giận đến dậm chân, bỗng cảm thấy mọi chuyện trên đời thật kỳ diệu.
Nàng ấy lắc đầu, chưa kịp nói gì, Từ thị đã lo lắng siết chặt khăn tay: "Chẳng lẽ muội, không, chẳng lẽ đệ ấy..."
377
Chu thị bật cười, nàng ấy nói: "Mọi chuyện kết thúc rồi."
Từ thị hít một hơi, đôi mày liễu hơi nhướng lên, vẻ mặt vui mừng chưa kịp hiện lên đã vội vàng kìm nén, chuyển thành lo lắng: "Vậy muội..." Nàng ấy biết Chu thị từng si tình đến mức nào.
Chu thị thấy dáng vẻ dè dặt của nàng ấy, càng cười vui vẻ hơn: "Ta sẽ về nhà."
Từ thị sững người, rồi cũng cười theo, không biết nói gì thêm, chỉ liên tục gật đầu: "Tốt, tốt." Kết quả này còn tốt hơn nàng ấy dự đoán.
Khương Thư Yểu cũng đặt cọ xuống, chạy đến hỏi: "Thế nào rồi?"
Chu thị kể lại mọi chuyện, Khương Thư Yểu cũng cười theo: "Thật tốt quá, nhị tẩu có thể về nhà rồi."