Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 41

Những món ăn này quả thực nhạt nhẽo, hơn nữa món ngon nhất cũng không đến lượt bọn họ ăn, cho nên còn không bằng ăn ở nhà.

Lâm Thành ăn xong phần của mình, ngẩng đầu thấy Tạ Tuân còn thừa lại hơn phân nửa, liền quan tâm hỏi: "Bá Uyên, huynh có tâm sự gì sao?"

Tạ Tuân hoàn hồn, lắc đầu, đặt đũa xuống nói: "Chỉ là không có khẩu vị thôi."

Lâm Thành lộ ra vẻ mặt hiểu ý, vỗ vỗ vai hắn đầy thông cảm.

Tạ Tuân là người tài giỏi xuất chúng trong số những người cùng trang lứa, được Hoàng thượng đích thân chọn làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, trong sáng như trăng, khiêm tốn, xứng đáng với danh xưng "Bác vật quân tử". Tuấn tú xuất chúng, không ai sánh bằng, thiếu niên lang ở kinh thành ai cũng xem hắn là tấm gương.

Nhưng mà, chính là như vậy một vị lang quân, lại cưới một vị nữ tử như thế, thật sự là…

Lâm Thành trước đây từng gặp Khương Thư Yểu, nữ tử này ăn mặc kỳ quái, cử chỉ thô tục, toàn thân không có một điểm nào xứng đôi với Tạ Tuân.

Nghĩ đến Tạ Tuân thành thân đã hơn một tháng, ngày ngày phải đối mặt với người vợ như vậy, e là ngày ngày đều chịu đựng dày vò.

Hắn ta đề nghị: "Hôm nay tan làm, chúng ta rủ bằng hữu đến Túy Tiêu lâu uống vài chén, huynh thấy sao?"

Tạ Tuân nhướng mày, lắc đầu nói: "Để hôm khác đi, hôm nay trong nhà có việc, ta muốn về sớm." Hôm nay Khương Thư Yểu nói muốn dùng bữa tối cùng hắn, khụ... hắn đã đồng ý rồi, thì không thể để người khác chờ đợi vô ích.

Lâm Thành gật đầu, định nói gì đó rồi lại thôi, lại vỗ vai Tạ Tuân một cái.

Tạ Tuân bị vỗ vai một cách khó hiểu, nhìn Lâm Thành buồn bã rời đi, thu hồi ánh mắt nhìn xuống vai mình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hết phiên trực, Tạ Tuân từ biệt đồng liêu, phi ngựa về phủ. Đến cửa Tạ Quốc Công phủ, thấy trời còn sớm, ngẫm nghĩ, không xuống ngựa, thong dong dạo thêm vài vòng mới quay lại.

Xuống ngựa, bước thong thả về hậu viện, giữa đường gặp cháu trai trưởng Tạ Diệp.

"Tam thúc, sớm vậy đã dùng bữa tối xong rồi đi tiêu thực sao?" Tạ Diệp chưa từng thấy tam thúc phong độ ngời ngời lại đi dạo thế này, lấy làm lạ.

Hina

Tạ Tuân vốn mặt lạnh như băng càng thêm lạnh lẽo, liếc Tạ Diệp một cái, rồi khôi phục dáng vẻ ung dung, thong thả bước đi.

Tạ Tuân tức giận.

Không phải giận Tạ Diệp, mà giận chính mình.

Hắn chột dạ cái gì, cố ý cái gì? Cả đời này làm việc gì chẳng quang minh chính đại, chẳng qua hôm nay về sớm hơn thường lệ, có cần câu giờ sợ Khương Thư Yểu nghĩ hắn thèm cơm nàng nấu không?

Đến Thính Trúc viện, Tạ Tuân đã suy nghĩ thấu đáo, thần thái tự nhiên ung dung, vừa bước vào sân, đã ngửi thấy một mùi thơm nức mũi.

Xem ra cũng chẳng về sớm lắm, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.

Mùi thơm này lan tỏa khắp sân, mấy nha hoàn tham ăn bỏ dở công việc chạy đến gần bếp nhỏ dòm ngó, thấy Tạ Tuân từ cửa viện đi tới, hoảng sợ chạy tán loạn.

Tạ Tuân lại bắt đầu không thoải mái, hiện giờ Khương Thư Yểu hẳn là đang ở bếp nhỏ, hắn nên trực tiếp đến đông sương phòng chờ hay là đến nhà bếp nhỏ xem nàng?

Hắn đứng giữa sân suy nghĩ.

Trong sân thoang thoảng mùi thơm, các nha hoàn vừa chạy vừa nhảy đã khuất xa, dưới mái hiên cũng không thấy bóng dáng ai. Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều như lụa mỏng, mờ ảo mà rực rỡ, phủ lên mái nhà, ngọn cây một màu ấm áp.

Nghĩ về Thính Trúc viện trước kia lạnh lẽo, ngăn nắp, Tạ Tuân có chút ngơ ngẩn.

Thì ra cuộc sống sau khi thành thân là như vậy, ánh tà dương, cơm canh ấm nóng, hơi thở cuộc sống đời thường.

Lúc Tạ Tuân còn đang xoắn quýt ngoài phòng, Khương Thư Yểu ra khỏi nhà bếp.

Ánh mắt Tạ Tuân chạm phải nàng, có chút ngượng ngùng.

Khương Thư Yểu không bận lòng, cười với hắn: "Về vừa lúc, mới ra lò." Nói rồi thẳng bước về đông sương phòng.

Cử chỉ nàng ung dung tự tại, Tạ Tuân cũng bị cuốn theo, sải bước theo sau.

Hai người ngồi đối diện nhau. Khương Thư Yểu khi dùng bữa không ưa kẻ hầu người hạ, nha hoàn bày biện xong liền lui xuống.

Thấy Tạ Tuân đối diện ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm nghị, Khương Thư Yểu có chút căng thẳng.

Bình Luận (0)
Comment