Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 55

Tạ Tuân hiếm khi thấy người khác nấu ăn, thấy vậy tò mò hỏi: "Làm món này có phiền phức không?"

"Cũng bình thường, làm từ tối qua, phết dầu xong để đó, hôm nay chỉ cần nướng là được." Cuộc sống giải trí của người xưa quá ít, từ lúc trời tối đến khi đi ngủ còn vài canh giờ, nàng không có hứng thú đọc sách, nên vào bếp nấu nướng để g.i.ế.c thời gian.

Tạ Tuân đứng bên cạnh nhìn nàng nướng bánh, bỗng nhiên nhớ đến chiếc bánh cuốn nàng đã nhét cho mình vào buổi sáng hôm đó, nếu sau này khi vào triều hắn vẫn có thể ăn được thì tốt biết mấy.

Nghĩ đến việc mỗi ngày Lâm Thành đều mua bánh nướng ở góc ngõ sau, nếu hắn ta thấy mình ngày nào cũng cầm bánh nóng nhà làm, chắc chắn sẽ ghen tị lắm.

Hắn đang mải mê suy nghĩ, thì bánh đã nướng xong. Khương Thư Yểu phết một lớp nước sốt lên bánh, đặt rau diếp và thịt thăn đã cắt nhỏ lên, cuộn lại bằng giấy dầu, chiếc bánh nướng thơm ngon ra lò.

Làm nhanh mà đơn giản, nhưng cảm giác thành tựu lại rất lớn, đây chính là niềm vui khi làm bữa sáng.

Tạ Tuân nhận lấy, cũng không nghĩ đến việc cầm bánh ăn trong bếp là không đúng quy củ, khi hơi nóng từ chiếc bánh truyền đến đầu ngón tay qua lớp giấy dầu, hắn bỗng cảm thấy thèm ăn.

Đưa lại gần, mùi thơm của bánh nướng càng thêm nồng nàn.

Hắn cắn một miếng, vỏ bánh nướng bên ngoài giòn tan, bên trong mềm mại, lớp lớp chồng lên nhau, mềm xốp mà dai.

Mùi thơm của dầu bên ngoài và mùi thơm của bột mì bên trong kết hợp hoàn hảo với nhau, nước sốt hơi mặn, vừa ăn vừa ngon miệng.

Tạ Tuân cắn một miếng này chỉ cắn vào vỏ bánh, chưa ăn được thịt thăn và rau diếp cuộn bên trong, nên vừa nuốt xuống đã vội cắn thêm một miếng lớn.

Hina

Thịt thăn được ướp đậm đà, chiên giòn cả trong lẫn ngoài, thịt bên trong mềm mại mọng nước; rau diếp giải ngấy, làm nổi bật hương thịt và dầu, nhai kỹ còn có vị ngọt hậu thanh mát.

Hắn ăn ngon lành, cho đến khi nghe thấy tiếng nhai của mình, mới nhận ra mình vừa rồi đã cắn miếng lớn một cách mất kiểm soát.

Chưa kịp nhai kỹ, hắn đã vội vàng nuốt xuống để che giấu. Ngẩng đầu lên nhìn, Khương Thư Yểu cũng giống hắn, cắn một miếng lớn, hai má phồng lên, nhai có vẻ khó khăn.

Khương Thư Yểu nhai qua loa rồi nuốt miếng trong miệng xuống, lập tức bị nghẹn, vội vàng uống một ngụm sữa đậu nành để nuốt xuống.

Sữa đậu nành có thêm đường, thơm ngon đậm đà, mùi đậu nành nồng nàn, uống một ngụm lớn cảm giác thỏa mãn vô cùng.

"A~" Nàng thoải mái thở dài, bữa sáng vẫn phải ăn như thế này mới thoải mái.

Khương Thư Yểu thấy Tạ Tuân nhìn mình chằm chằm, cũng múc cho hắn một bát.

Tạ Tuân nhận lấy, vừa uống sữa đậu nành vừa nhanh chóng ăn hết chiếc bánh nướng trên tay. Khương Thư Yểu thấy trên thớt còn thừa hai miếng bột bánh, liền làm luôn cho hắn, tiện thể bảo hắn uống hết sữa đậu nành.

Đây là lần đầu tiên Tạ Tuân đứng trong bếp ăn hết bữa sáng.

Khương Thư Yểu vui vẻ cho ăn, bánh và sữa đậu nành thừa đều để Tạ Tuân giải quyết hết, không lãng phí chút nào, ngoại trừ việc Tạ Tuân ăn hơi no quá, bữa sáng này có thể coi là rất viên mãn.

Khương Thư Yểu lần đầu tiên xuất phủ, cố ý ăn mặc trang điểm một phen, lại bảo Bạch Chỉ mang theo một xấp ngân phiếu dày cộp, phấn khích như học sinh tiểu học đi dã ngoại mùa thu.

Tạ Tuân đợi nàng ở ngoài phòng để cùng nhau xuất phủ, mãi không thấy người ra. Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên trong đời hắn trải nghiệm sự chậm chạp của nữ nhân khi ra ngoài, hắn chắp tay sau lưng đi tới đi lui trên hành lang, sắp hết kiên nhẫn thì cuối cùng Khương Thư Yểu cũng xuất hiện.

Tạ Tuân đánh giá nàng một lượt. Ừm... tóc tai chải gọn gàng hơn một chút, trang phục cũng rực rỡ hơn thường ngày một chút, ngoài ra dường như không có gì khác biệt.

"Nàng ở trong phòng sửa soạn gì mà lâu vậy?" Hắn nhìn mặt trời đang dần lên cao, cau mày hỏi.

Bình Luận (0)
Comment