Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 62

Tạ Tuân phản ứng hơi chậm, chớp chớp mắt, chậm rãi gật đầu đáp "Phải".

Khương Thư Yểu không hiểu sao lại thích hắn lúc hơi ngơ ngẩn này, lòng mềm lại, nói: "Đã uống canh giải rượu chưa?"

Tạ Tuân lắc đầu, dường như lắc đầu khiến hắn không thoải mái, nhíu mày: "Chưa."

Hina

Khương Thư Yểu nhận lấy chiếc đèn lồng trong tay hắn: "Để ta pha cho chàng chút nước mật ong, uống vào sẽ dễ chịu hơn."

Nói xong, dẫn Tạ Tuân đến Đông sương phòng, tự mình vào phòng lấy lọ mật ong, pha cho Tạ Tuân một cốc nước mật ong ấm.

Ánh nến dịu dàng, trong phòng yên tĩnh, ngay cả một nha hoàn cũng không thấy. Tạ Tuân nhận lấy cốc nước mật ong, nhấp từng ngụm nhỏ, dạ dày thoải mái hơn rất nhiều, hỏi: "Nha hoàn trong phòng nàng đâu?"

"Ta ngủ muộn, các nàng không chịu nổi. Hơn nữa các nàng không giống ta, ban ngày còn phải dậy sớm làm việc, cũng là một đám tiểu nha đầu, ngủ không đủ không tốt cho sức khỏe." Khương Thư Yểu chuyển sang hỏi: "Còn chàng, sao đến cả một hạ nhân pha nước mật ong cũng không có."

Tạ Tuân uống xong nước mật ong, đặt cốc xuống, nói: "Ta thích yên tĩnh, ban đêm không muốn cố ý gọi người đến hầu hạ."

"Điểm này chúng ta thật khá giống nhau." Sau khi Khương Thư Yểu nói xong, Tạ Tuân không đáp lời, trong phòng chìm vào một sự im lặng kỳ lạ.

Tạ Tuân uống xong nước mật ong liền ngồi yên tại đó không nhúc nhích, hắn cụp mắt xuống, hàng mi dài dày rậm đổ một bóng mờ dưới mắt, ngồi yên lặng như vậy lại có vẻ hơi yếu đuối. Khương Thư Yểu lúc này mới phát hiện, hắn và cháu trai nhỏ Tạ Diệu có vài phần giống nhau.

Nàng vốn định mở miệng bảo hắn uống xong rồi thì có thể lăn đi, thấy hắn như vậy lại do dự một cách khó hiểu, liền gợi chuyện: "Vừa rồi chàng định đi đâu?"

Tạ Tuân hoàn hồn, nói chậm hơn bình thường rất nhiều, đáp: "Hơi đói bụng, muốn đến nhà bếp lớn tìm chút gì ăn."

"Ồ." Khương Thư Yểu gật đầu, hai người lại chìm vào im lặng.

Tạ Tuân trả lời xong, chậm một nhịp mới cảm thấy mình nên đi, ngoan ngoãn đứng dậy, xách đèn lồng chuẩn bị rời đi.

Hắn mặc chiếc áo mỏng rộng thùng thình, bóng lưng trông có vẻ hơi mỏng manh, Khương Thư Yểu nhìn hắn bước qua ngưỡng cửa, đột nhiên lên tiếng gọi hắn lại: "Bây giờ chắc nhà bếp lớn không còn gì ăn đâu, hay để ta làm cho chàng chút gì đó thanh đạm nhé?" Nàng vốn định đến nhà bếp nhỏ làm chút đồ ăn khuya, làm cho một người cũng là làm, làm cho hai người cũng là làm.

Tạ Tuân ngẩn người một chút, quay lại nhìn nàng, bỗng nở một nụ cười có phần trẻ con: "Được thôi." Hắn hiếm khi để lộ cảm xúc ra mặt như vậy, nhìn thế này lại giống như một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi.

Khương Thư Yểu đứng dậy đi về phía nhà bếp nhỏ, Tạ Tuân lặng lẽ đi theo sau, đứng bên cạnh xách đèn lồng chiếu sáng cho nàng.

Sủi cảo làm buổi tối còn khá nhiều, được xếp ngay ngắn trên thớt, trông nhỏ nhắn xinh xắn. Buổi tối Khương Thư Yểu ăn không nhiều, vốn định nấu một bát nhỏ là đủ, phần còn lại để dành sáng mai làm bữa sáng, bây giờ có thêm Tạ Tuân, e là không giữ được bữa sáng nữa.

Tạ Tuân nhìn thấy sủi cảo, đôi mắt trong veo sáng long lanh: "Đây là gì vậy?"

"Sủi cảo." Khương Thư Yểu đáp, lửa dưới bếp vẫn còn, khẽ kéo một cái, lửa liền bùng lên. Nàng bắc nồi lên, đun sôi nước hầm xương.

Tạ Tuân đầu óc vẫn còn hơi men, khác hẳn với vẻ ít nói thường ngày, nói nhiều hơn, hỏi: "Nàng rất thích nấu nướng sao?"

Khương Thư Yểu buồn chán chờ nước sôi, đáp lời hắn: "Đúng vậy. Ta từ nhỏ đã thích mày mò chuyện ăn uống, mỗi lần nấu nướng đều cảm thấy tâm hồn bình yên thanh thản, thấy người khác thích món ăn ta làm, cũng rất vui."

"Thiếu nữ khuê các thường kiêng dè việc bếp núc, nàng quả là khác biệt."

Dù là nguyên chủ hay bản thân nàng đều không thể coi là khuê các, nàng nói: "Nấu nướng vốn là để tìm niềm vui, ta hưởng thụ việc nấu nướng, cũng thích chia sẻ món ăn ta làm với người khác, đối phương ăn vui vẻ, ta cũng vui vẻ. Người sống trên đời, chẳng phải là cầu một sự tự tại, thuận lòng, vui vẻ hay sao."

Bình Luận (0)
Comment