Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 71

Tạ Tuân nhìn nàng: "Nàng cũng là..."

"Ta là gì?" Có tiền án từ trước, Khương Thư Yểu tưởng Tạ Tuân mượn cớ dạy dỗ cháu trai để dạy dỗ nàng, âm dương quái khí chê bai quy củ của nàng, liền không khách khí đáp trả: "Ta không có quy củ?"

Tạ Tuân sững sờ, đáng tiếc trên mặt không lộ ra, vẫn là bộ mặt lạnh như quan tài.

Khương Thư Yểu thấy vậy, tưởng mình nói đúng, trong lòng hừ một tiếng, quay sang nói với Tạ Chiêu: "Xem Tam thúc của con kìa, ghen rồi."

Ầm——

Trong đầu Tạ Tuân vang lên một tiếng nổ lớn, lòng dậy sóng dữ dội, nàng nàng nàng nàng nói gì vậy, ta ghen rồi ư? Làm sao ta có thể ghen được? Ta ghen với ai chứ? Tại sao nàng biết ta đang ghen? Không đúng không đúng, ta không có ghen!

Bên này hắn lòng dạ xao động suýt làm rơi cây kẹo hồ lô, Khương Thư Yểu lại từ từ nói tiếp: "Các con chỉ khen ta, không khen Tam thúc, thúc ấy không vui rồi. Nào nào nào, nói xem Tam thúc của các con là gì nào?"

Tạ Chiêu phản ứng nhanh nhạy, Khương Thư Yểu nói gì nó cũng tin, nghe vậy liền đáp ngay: "Con biết con biết! Tam thúc là mỹ nhân tuyệt thế chim sa cá lặn, hoa thẹn trăng hờn, nghiêng nước nghiêng thành!"

Tạ Tuân đờ người.

Hắn còn chưa kịp hiểu ra, lại nghe thấy cháu trai Tạ Diệu vốn ít nói, trầm lặng, lễ phép từ nhỏ hiếm khi không như thường lệ nói nhỏ như muỗi kêu, cẩn thận nhưng khá trôi chảy tiếp lời: "Tam thúc là mỹ nhân hoa dung nguyệt mạo, quốc sắc thiên hương, lệ chất thiên thành." Câu này nói hơi dài, nửa sau suýt không thở nổi.

Khương Thư Yểu cũng ngớ người, nàng thật sự không ngờ hai đứa nhỏ này lại tiếp lời như vậy, đợi đến khi nàng phản ứng lại, suýt nữa cười lăn từ ghế xích đu xuống đất.

Nàng cười đến hoa cả mắt, sắc mặt Tạ Tuân dần dần đỏ lên, bị nàng cười đến nỗi lộ ra vẻ xấu hổ giận dữ, nghiến răng nói: "Khương Thư Yểu."

Khương Thư Yểu cố gắng nín cười, đưa mắt nhìn Tạ Tuân từ trên xuống dưới: "Tuy các con nói như vậy cũng không sai..."

Tạ Tuân: ???

"... Nhưng vẫn không nên khen nam nhân như vậy, phải nói Tam thúc phong thần tuấn lãng, phong tư vô song."

Tạ Tuân đã không biết phản ứng thế nào nữa, vừa xấu hổ vừa bực bội, tai càng lúc càng đỏ, cũng không biết có phải do bị Khương Thư Yểu chọc giận không.

Đúng lúc đó Tạ Chiêu lại không biết nhìn mặt mà bắt hình dong, chăm chú nhìn cây kẹo hồ lô trong tay Tạ Tuân, mở miệng hỏi: "Tam thúc, đây là mua cho chúng con phải không ạ?"

Tạ Diệu nghe vậy, cũng ngẩng đầu tò mò nhìn hắn.

Hina

Đương nhiên là không phải! Tạ Tuân hồi phủ làm sao biết được bọn chúng sẽ đến sân của mình.

Hắn liếc mắt nhìn Khương Thư Yểu, thấy nàng không có phản ứng gì, giận dỗi đưa cây kẹo hồ lô cho Tạ Chiêu và Tạ Diệu, giả vờ như mặc nhiên công nhận.

Tạ Chiêu chưa từng được ăn đồ bán ngoài đường, vui vẻ nhận lấy, cảm ơn Tạ Tuân.

Khương Thư Yểu nhìn lớp đường trong suốt, quả táo tàu đầy đặn tươi đỏ của cây kẹo hồ lô, cảm thán: "Ta cũng lâu rồi chưa ăn kẹo hồ lô."

Tạ Chiêu nghe vậy đưa cây kẹo hồ lô cho Khương Thư Yểu: "Tam thúc mẫu nếm thử ạ?"

Khương Thư Yểu cũng không khách sáo, cắn một miếng ở đầu, nhai rôm rốp.

Tạ Tuân nhìn bọn họ thân thiết gần gũi như vậy, trong lòng bỗng nổi lên những bong bóng chua chát, vỡ ra, tràn ngập cảm giác ấm ức.

Hắn quay người đi về thư phòng, viện vẫn còn ồn ào náo nhiệt.

Đến thư phòng, Tạ Tuân lấy ra xấp tiểu thuyết vừa mua, lật xem từng cuốn.

Nhưng ngay từ đầu đã là chuyện tài tử giai nhân nhất kiến chung tình, rồi hai trái tim cùng rung động tâm đầu ý hợp, làm sao mà chung tình, vì sao mà chung tình lại không được miêu tả rõ ràng.

Hắn bực bội lật hết tất cả các cuốn tiểu thuyết, cuối cùng cũng không tìm thấy câu trả lời, thực sự muốn túm lấy mấy tên thư sinh viết sách ấy bắt hắn ta viết lại một cuốn.

Hắn đi đến bên chậu đồng rửa tay, nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt nước, mơ hồ có chút linh cảm.

Bình Luận (0)
Comment