88
Kỳ lạ, tê tê dại dại.
Nhưng nàng đâu có dùng sức mấy, sao lại có thể đau tê được?
Hắn nghĩ không ra, xoay người lên ngựa hồi phủ, nghĩ đến nụ cười rực rỡ xinh đẹp nàng vừa bừng nở lúc nãy, khóe miệng nhếch lên.
Hắn chậm rãi cưỡi ngựa về phủ, tâm trạng rất tốt ngắm nhìn ráng chiều nơi chân trời, ánh tà dương ấm áp dịu dàng, mây mỏng nhuốm màu đỏ thẫm, rìa bung ra ánh vàng kim, đỏ giống như sợi cà rốt trong món thịt sợi vị cá Khương thị làm cho hắn...
Khoan đã! Khương thị về nhà ngoại rồi, vậy chẳng phải là hắn không có cơm nóng ăn nữa sao?!
Nụ cười trên mặt Tạ Tuân sụp đổ.
*
Khương Thư Yểu đến Tương Dương Bá phủ, Tương Dương Bá phu nhân mắng nàng một trận, trách nàng đã xuất giá còn chạy về nhà ngoại, không giữ quy củ, nhưng thấy nàng về lại rất đỗi vui mừng.
"Nhanh, bảo nhà bếp làm cho con ít đồ ăn, hôm nay vừa hay có thịt bò, con về đúng lúc lắm." Bà lấy lại chút sinh khí, kéo Khương Thư Yểu vào phòng, đưa mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Sao lại mập lên nhiều thế?"
"Mẹ, đâu có gọi là mập?" Nguyên chủ trước kia đói đến nỗi gầy gò xanh xao, giờ mới lấy lại chút thịt, mới thể hiện được vẻ đẹp vốn có của nàng.
Lâm thị định nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng chuyển thành tiếng cười nhẹ: "Cũng phải, con đã xuất giá rồi, mẹ cũng không quản con nữa." Bà nắm tay Khương Thư Yểu nói: "Ăn ngon mặc đẹp, muốn thế nào thì thế ấy, chúng ta bám chắc lấy Tạ Quốc Công phủ rồi!"
Khương Thư Yểu nghe câu cuối cùng của bà sững người một chút, nàng vốn là người đã từng nghĩ đến chuyện hòa ly về nhà, thăm dò nói: "Tạ Bá Uyên không ưa con, lỡ như hắn bỏ con thì sao?"
Lâm thị đắc ý nhướng mày: "Không đâu, khi xưa mẹ chọn Tạ Quốc Công phủ cho con không phải không có lý do. Mẹ mưu kế không đủ, cả đời này tâm tư đều dồn vào buôn bán, sống rất mơ hồ, nhưng trong chuyện này dám nói đã chọn cho con nhà chồng phù hợp nhất, cô mẫu của con cũng tán thành." Cô mẫu của Khương Thư Yểu chính là người đã vượt qua năm ải c.h.é.m sáu tướng để lên vị trí Quý phi.
Khương Thư Yểu nghe lời bà có ý tứ, chưa kịp suy nghĩ kỹ, Lâm thị đã lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, bảo người làm cho Khương Thư Yểu một bát canh thịt bò.
Hina
Khương Thư Yểu hoàn hồn, quan sát Lâm thị, thấy sắc mặt bà tái nhợt, tuy sau khi nàng về tinh thần bà hồi phục được một chút, nhưng cũng chỉ là gắng gượng, trên người phủ một lớp khí tối mỏng manh, dường như ý chí chiến đấu còn sót lại đã tan biến sau khi gả Khương Thư Yểu đi.
"Gần đây mẹ có ăn uống tốt không?"
Lâm thị nghe vậy có chút an ủi, vuốt ve mặt nàng: "Lớn rồi, biết quan tâm mẹ rồi, không lỗ mãng như trước kia nữa."
Thấy bà tránh né không nói, Khương Thư Yểu nhíu mày, nghiêm túc nói: "Mẹ, người vốn đã yếu, giờ lại mang thai, không ăn uống tốt sao được."
Từ thị lắc đầu, thở dài: "Cái gì mà mang thai không mang thai, ai biết được cái thai này..." Bà chuyển chủ đề: "Gần đây không có khẩu vị, chỉ có thể ăn được chút đồ chua, toàn ăn mơ cũng chán rồi."
"Làm chút canh chua nhé?"
"Canh chua là canh giấm à? Khó ăn lắm." Từ thị chê bai nói.
Khương Thư Yểu "soạt" một cái đứng dậy: "Không khó ăn đâu, con đi làm cho mẹ. Con gái tự tay làm, mẹ cũng phải ăn thêm vài miếng chứ phải không!"
Nói xong không đợi Lâm thị đồng ý đã chạy mất.
Lâm thị nhìn theo hướng nàng rời đi ngẩn người một lúc, hoàn hồn lại, đột nhiên cười một tiếng, rồi lại giơ tay áo lên lau khóe mắt.
Khương Thư Yểu đến nhà bếp, trù nương đang chuẩn bị băm thịt bò để nấu canh với lá đậu.
Trong triều đại cấm g.i.ế.c trâu cày này, thịt bò là món xa xỉ, dùng để nấu canh thịt thật lãng phí quá.
Khương Thư Yểu ngăn trù nương lại, nói rõ mình muốn tự tay nấu bữa tối cho Tương Dương Bá phu nhân.