Trên đời không có buổi tiệc nào không tàn. Đêm đã khuya, Phong Lạc Lâu chỉ còn lại cảnh chén đĩa ngổn ngang, những người trẻ tuổi đã lần lượt ra về, cố gắng níu giữ chút ấm áp cuối cùng trước khi rời xa.
Trong phòng, một nữ tử xinh đẹp đang cẩn thận xếp từng bộ y phục vào trong túi hành lý, bỗng bị một người đàn ông vừa bước vào nhìn thấy và giành lấy.
“Thừa Tú, đã nói là mấy việc này để hạ nhân làm, nàng không cần động tay vào.” Yến Hạ kéo nàng đến ngồi xuống bên giường, “Giờ nàng đang mang thai, cần phải cẩn thận, nhỡ mệt thì làm sao?”
Hạ Thừa Tú đáp: “Ta chỉ mang thai, chàng có cần phải làm như nghiêm trọng thế không?”
“Không nghiêm trọng ư? Mang thai mà không nghiêm trọng sao?” Yến Hạ nhăn mặt, “Những việc vặt này cứ để hạ nhân làm, nàng chỉ cần nghỉ ngơi và chăm sóc bản thân là được.”
Hạ Thừa Tú im lặng, rồi cất lời: “Ta nhớ là có làm mấy bộ y phục mới cho chàng, chàng còn chưa kịp mặc, lần này ta muốn gói chung để chàng mang theo.”
Yến Hạ gần đây rất ít khi về Sóc Kinh, đôi khi những bộ y phục mới mà Hạ Thừa Tú chuẩn bị vẫn chưa được chàng mặc thì đã phải rời đi rồi.
“Ta đi đánh trận, mặc đẹp làm gì.” Yến Hạ nói ngay mà không suy nghĩ, “Cũng không cần mang quá nhiều.”
Hạ Thừa Tú trở nên im lặng.
Sự im lặng này khiến Yến Hạ có chút lo lắng. Mỗi lần trước khi xuất chinh, điều hắn sợ nhất là Hạ Thừa Tú trở nên trầm lặng như thế. Vị tiểu thư nhà họ Hạ, dịu dàng nhưng kiên cường, chưa bao giờ rơi nước mắt hay giữ hắn lại, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh những người thân khóc lóc níu giữ người ra trận mà hắn từng thấy, thậm chí là cả mẫu thân của mình. Nhưng sự im lặng này lại khiến hắn càng cảm thấy day dứt và thương xót hơn. Làm tướng quân, khi đất nước lâm nguy phải ra tay gánh vác là chuyện đương nhiên, nhưng nợ nần với vợ con, hắn luôn cảm thấy có lỗi.
Yến Hạ ngập ngừng, kéo Hạ Thừa Tú vào lòng, khẽ thở dài: “Thừa Tú, là ta khiến nàng thiệt thòi rồi.”
Hạ Thừa Tú hơi bất ngờ, rồi cười: “Đây thì có gì là thiệt thòi? Chàng ra chiến trường là để giữ gìn giang sơn của Đại Ngụy, ta ở trong kinh thành bình an, chẳng phải cũng nhờ sự bảo vệ của chàng sao?”
“Nhưng mà ta…” Yến Hạ nhíu mày, “Nàng lại đang mang thai, mà ta không thể ở bên cạnh.”
Có con với Hạ Thừa Tú là điều khiến Yến Hạ hạnh phúc, nhưng cùng với đó là những nỗi lo và cảm giác có lỗi khi không thể bên cạnh nàng trong thời điểm quan trọng này.
“Nếu đã lấy chàng, ta đã biết sẽ có ngày như hôm nay. Nếu ta oán trách thì thật quá ích kỷ rồi.” Hạ Thừa Tú cười nhẹ, “Tình thế cấp bách, chàng không ở trong kinh, con của chúng ta cũng sẽ hiểu điều này thôi.”
Yến Hạ đặt tay lên bụng nàng, khẽ nói: “Không biết là con trai hay con gái…”
“Ban ngày ta nghe chàng ở Phong Lạc Lâu nói vậy, còn tưởng chàng không để tâm.” Hạ Thừa Tú cười khúc khích.
“Ta vốn không quan tâm là trai hay gái, dù là ai thì cũng đều mang dòng máu của ta.”
“Nếu là con trai, chàng có hy vọng nó cũng trở thành tướng quân như chàng không?” Hạ Thừa Tú hỏi.
Yến Hạ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ta mong nó làm tướng quân, nhưng nếu nó không thích, muốn làm gì khác cũng được. Mà nếu là con gái của chúng ta muốn học võ, ta cũng không phản đối. Năm xưa, vị tướng Phi Hồng là nữ tử mà, con gái chúng ta có muốn trở thành người thứ hai như Phi Hồng tướng quân, ta sẽ hết lòng ủng hộ. Ta chắc chắn sẽ dạy con tất cả tuyệt kỹ của mình, để con có thể vượt qua cả Phi Hồng tướng quân.”
Hạ Thừa Tú nhìn hắn rồi gật đầu: “Ta hiểu rồi, chàng vẫn mong đó là con gái.”
Bị đoán trúng, Yến Hạ không tức giận mà mỉm cười đáp: “Đúng vậy!”
Hạ Thừa Tú không nhịn được cười, sau đó nàng tựa nhẹ vào vai hắn, khẽ nói: “Nếu… ta chỉ nói là nếu, khi con của chúng ta chào đời mà có chàng ở bên cạnh thì tốt biết mấy.”
Yến Hạ khựng lại, nhưng một khi trận chiến đã bắt đầu, ai có thể nói trước được ngày kết thúc. Có lẽ hắn sẽ kịp về, cũng có thể không… Hắn nắm chặt tay Hạ Thừa Tú: “Ta sẽ cố gắng, Thừa Tú, ta cũng muốn được chứng kiến khoảnh khắc con chúng ta chào đời.”
———–
Đêm Ban đêm ở Sóc Kinh dường như không còn lạnh như những ngày trước.
Những chiếc lò sưởi trong phòng đã được dỡ xuống hết. Sau khi tắm xong, Hòa Yến bước vào phòng ngủ, liền thấy Tiêu Giác đang ngồi trước bàn lau kiếm.
Thanh kiếm Ẩm Thu trong tay hắn sáng bóng, phát ra ánh sáng lung linh, trông không giống một thanh kiếm mà như một món báu vật hiếm có. Thật khó tưởng tượng rằng một thanh kiếm đẹp như vậy trên chiến trường lại có thể sắc bén đến mức chém đứt đao của kẻ địch và nhanh chóng chẻ đôi những mũi tên của đối phương.
Hắn dùng tấm lụa để lau đi lớp bụi cuối cùng trên mũi kiếm, vừa mới cất kiếm vào vỏ thì một thanh kiếm khác đã được đưa đến trước mặt hắn, kèm theo tiếng cười tinh nghịch của người bên cạnh: “Tiêu Đô đốc, giúp ta lau luôn nhé.”
Tiêu Giác liếc nhìn nàng một cái, Hòa Yến cười tít mắt nhìn hắn, một lát sau, hắn không nói gì mà cầm lấy thanh kiếm, rút kiếm ra và thật sự bắt đầu giúp nàng lau kiếm.
Hòa Yến cũng ngồi xuống bên bàn.
Thanh Thanh Lang và Ẩm Thu là hai thanh kiếm hoàn toàn khác nhau. Theo lẽ thường, kiếm của nữ nhân phải nhẹ nhàng, linh hoạt, nhưng Thanh Lang lại rất nặng, ngay cả nam nhân khi cầm cũng không phải dễ dàng. Lưỡi kiếm xanh biếc, cổ kính, thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy nó khác biệt, giống như chủ nhân của nó.
Hòa Yến chống cằm nhìn người thanh niên trước mắt.
Hắn cũng vừa mới tắm xong, bên trong chỉ mặc một bộ trung y màu ngọc, bên ngoài khoác hờ một chiếc áo choàng, mặc một cách lười biếng. Thoạt nhìn hắn là một mỹ nhân ung dung, nhưng khi lau kiếm lại vô cùng nghiêm túc, khiến cho khí lạnh lùng sát khí dâng lên, kết hợp với vẻ đẹp lười biếng đó, tạo nên một sức hút không thể rời mắt.
Tiêu Giác nhận thấy ánh mắt chăm chú của Hòa Yến, hắn hỏi: “Nhìn gì vậy?”
“Ta đang nghĩ,” Hòa Yến không giấu diếm, “Khuôn mặt của chàng thật không hổ danh với biệt danh ‘Ngọc Diện Đô Đốc’.”
Làm tướng quân mà lại có dung mạo như vậy, quả là một sự sỉ nhục đối với các tướng quân khác.
Tiêu Giác nhếch miệng cười.
Rất kỳ lạ, hắn không thích người khác bàn tán về dung mạo của mình, bởi vì hắn cho rằng đánh giá người qua vẻ bề ngoài là một việc rất nông cạn. Nhưng mỗi khi Hòa Yến thẳng thắn khen ngợi nhan sắc của hắn, hắn lại không thấy khó chịu, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ. Có lúc, Tiêu Giác cũng tự hỏi liệu hắn có trở nên nông cạn hay không, khi cảm thấy vui chỉ vì điều đó.
Sau khi lau xong thanh Thanh Lang, Tiêu Giác cất kiếm vào vỏ, đứng dậy treo cả hai thanh kiếm lên tường.
Vừa mới treo kiếm xong, chàng đã bị ôm từ phía sau.
Hòa Yến rất thích ôm hắn như vậy, giống như một đứa trẻ bám lấy người lớn. Có lẽ vì nàng quá thấp, hoặc có lẽ không phải nàng thấp, mà là Tiêu Giác quá cao. Dù sao đi nữa, mỗi khi nàng nhào vào ôm lấy eo hắn, nét mặt nàng luôn hiện lên vẻ hạnh phúc thuần khiết, khiến cho người nhìn cũng không khỏi cảm thấy trong lòng ấm áp từng chút một.
“Nữ anh hùng,” hắn đứng yên, trong giọng nói có chút giễu cợt vui vẻ, “Nàng định siết chết ta sao?”
Phía sau truyền đến giọng nói hờ hững của nàng: “Ta còn chưa dùng lực mà, Tiêu Đô đốc, sao chàng lại yếu ớt như vậy?” Vừa nói, tay nàng đã bắt đầu mò mẫm quanh eo chàng.
Tiêu Giác: “… Hòa Yến.”
Hòa Yến sờ đến túi hương trên eo hắn, liền giật lấy, giơ lên trước mặt hắn rồi nói: “Tiêu Giác, chàng thật là mang nữ công của ta đi khắp nơi khoe khoang sao?”
Tiêu Giác xoay người lại, nhìn túi hương trong tay nàng, hơi nhướn mày: “Hình như đó là ‘của ta’.”
Hòa Yến nghẹn lời.
Thực ra ban đầu nàng không để ý. Nhưng hôm nay, khi chuẩn bị đi, Lâm Song Hạc đã nói với nàng: “Hòa Muội muội, chiếc túi hương trên người Hoài Cẩn là chuyện gì vậy? Dù sao hắn cũng là nhị công tử của nhà họ Tiêu, mang một món phụ kiện xấu xí như vậy thật khó coi quá. Muội đã là thê tử của hắn, thỉnh thoảng cũng phải để ý chút chứ.”
Hòa Yến đã “để ý” một chút, mà càng để ý thì càng thấy buồn cười.
Trước đây, Bạch Dung Vi đã đưa cho Tiêu Giác một chiếc bùa bình an, chiếc bùa này được bỏ vào túi hương. Khi ấy, vì một ý nghĩ nào đó trong lòng, Hòa Yến đã thêu một mặt trăng lên túi hương đó. Phải nói thật rằng, mặt trăng ấy thêu không đẹp chút nào. Nhưng dù sao nó cũng là tâm ý của nàng, mà bây giờ xem ra, Tiêu Giác chắc hẳn đã phát hiện ra bí mật bên trong. Nhưng dù có phát hiện, sao hắn lại treo ngược túi hương, để mặt có thêu lộ ra ngoài như vậy?
Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây là một chiếc túi hương xấu xí.
“Chàng không nói với họ rằng cái này là do ta thêu chứ?” Hòa Yến lo lắng hỏi, “Xấu thế này, chắc chắn không phải ta thêu!”
Tiêu Giác cười khẽ: “Ồ, ta chỉ nói rằng đó là do phu nhân ta thêu thôi.”
Hòa Yến cảm thấy như trời sập.
Nàng đưa lại túi hương cho Tiêu Giác: “Cứ để vậy đi, dù sao cũng đã mất mặt rồi. Nhưng chàng mang nó bên người, thật sự không thấy xấu lắm sao?”
Chuyện này giống như việc Lâm Song Hạc, một công tử phong nhã, lại cầm một cái cuốc sắt làm vật trang trí. Xấu chỉ là phụ, chủ yếu là không hợp.
“Có sao?” Tiêu Giác buộc lại túi hương lên nút áo ngoài, “Ta thấy cũng không tệ.”
Hòa Yến thầm nghĩ, chẳng lẽ việc mù quáng có thể lây nhiễm sao?
Hắn quay người, nhìn Hòa Yến, “Đến Vân Tư, khi nhìn thấy nó, ta sẽ nghĩ đến nàng.”
Hòa Yến khựng lại: “Chàng đang gián tiếp nói rằng ta xấu sao?”
Hắn ngẩn ra một lúc, rồi bật cười, giọng nói ung dung: “Suy nghĩ của nàng lúc nào cũng khác người.”
Hòa Yến cũng cười, nàng đâu có khác người, chỉ là đêm trước ngày ra trận, không muốn tạo bầu không khí buồn bã mà thôi. Khi đối mặt với chia ly, con người thường trở nên yếu đuối và dễ xúc động, nhưng nàng không muốn như vậy. Nếu đã biết mục tiêu của mình ở phía trước, và biết rõ nơi mình sẽ trở về, vậy thì hãy bước tiếp, bước đi thật tự tin.
Cái gọi là điểm yếu, chính là mặt khác của áo giáp.
“Tiêu Giác, chàng có thể hứa với ta một điều không?” nàng hỏi.
“Điều gì?”
“Cửu Xuyên và Vân Tư không nằm cùng một hướng. Khi chiến tranh xảy ra, tin tức của chúng ta phải mất thời gian để đến được với nhau. Trước đây ta là một người không có gì vướng bận, nhưng giờ chúng ta là vợ chồng, ta muốn chàng hứa với ta, bất kể có tin tức gì, dù là tin gì đi nữa, hãy cứ làm điều chàng cần làm, đừng để nó ảnh hưởng đến đại cục, đừng dừng lại.” Nàng nhìn vào người đàn ông trước mặt, “Hãy tiếp tục tiến về phía trước.”
Không ai có thể đảm bảo kết quả của chiến tranh.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng cùng người mình yêu thương ra trận. Trên chiến trường, một tướng quân không thể phân tâm. Khi tướng quân ở trên chiến trường, toàn bộ tinh thần phải tập trung vào trận chiến và kẻ thù trước mặt. Bất kỳ sự phân tâm nào cũng là một điều tối kỵ. Lúc ấy, những danh xưng như chồng, cha, con đều phải bỏ lại phía sau. Trên chiến trường, chỉ có binh lính và tướng quân, chỉ vậy mà thôi.
Dĩ nhiên, nàng cũng không ngoại lệ.
“Lời này cũng dành cho ta,” Hòa Yến nói, “Bất kể gặp chuyện gì, bất kể nghe được tin gì, ta cũng sẽ dẫn binh mã của mình tiến lên, không vì bất kỳ chuyện gì mà lùi bước hay dừng lại.”
Đôi mắt của cô gái sáng long lanh, dường như chứa đựng một chút áy náy. Nàng ngập ngừng, “Có lẽ chàng sẽ nghĩ ta rất vô tình…”
“Ta hứa với nàng.” Tiêu Giác ngắt lời nàng.
Hòa Yến sững sờ.
Tiêu Giác nói: “Nàng cũng hứa với ta một điều.”
“…Điều gì?”
Hắn cúi nhẹ người, đặt một nụ hôn lên trán nàng.
“Hãy trở về an toàn.”
——-
Nắng xuân sớm xuyên qua những bông hoa vừa cắt trên cửa sổ, ánh mặt trời bị chia nhỏ thành từng chùm tia sáng li ti, lấp lánh trên mặt đất trong sân.
Một tên thị vệ cao lớn từ ngoài đi vào, tay xách theo một cái túi hành lý. Sắp rời kinh thành ra trận, thị vệ trước kia cũng phải trở về Cửu Kỳ Doanh để cùng tiến về Vân Tư.
Một bóng dáng nhỏ bé đang quét dọn sân, Xích Ô đứng phía sau cô gái đó, do dự không biết có nên lên tiếng gọi cô hay không.
Theo lý mà nói, trước đây hắn từng “ở nhờ” nhà họ Hòa một thời gian ngắn, dù không giúp đỡ được nhiều cho Hòa Yến, nhưng ít nhất cũng đã quen biết với nha hoàn thân cận của nàng, Thanh Mai. Thậm chí Xích Ô từng nghĩ rằng quan hệ giữa hắn và Thanh Mai không tệ, bởi cả đời hắn chưa bao giờ bị một nữ tử sai khiến đến mức này, nhưng vì thái độ thản nhiên của cô gái kia, dần dần hắn cũng cảm thấy đó là chuyện nên làm.
Chỉ là sau khi Hòa Yến gả vào nhà họ Tiêu, mỗi khi Thanh Mai nhìn thấy hắn thì đều tránh đi, như thể hắn là dịch bệnh. Xích Ô không hiểu tại sao, cũng không tiện kéo cô gái nhỏ lại để hỏi cho rõ ràng, thêm vào đó nhiều việc xảy ra liên tục, khiến hắn không gặp được Thanh Mai nhiều nữa.
Hôm nay rời đi, có lẽ phải rất lâu mới gặp lại tiểu nha hoàn này, Xích Ô đang phân vân không biết có nên tiến lên chào tạm biệt không.
Hắn còn đang suy nghĩ, Thanh Mai đã quay đầu lại, nhìn thấy Xích Ô, có chút ngạc nhiên, nói: “Xích Ô thị vệ?”
“À… ta sắp đi rồi.” Xích Ô gãi đầu, “Tình cờ đi ngang qua thôi.” Nói xong, lại không biết nên nói gì nữa, đành định quay người rời đi.
“Đợi đã!” Thanh Mai gọi hắn lại, rồi lấy từ bàn đá bên cạnh một cái gói vải, nhét vào tay Xích Ô, “Ngươi đến thật đúng lúc, nếu ngươi không đến, ta đã phải nhờ phu nhân đưa cho ngươi rồi.”
“Cái gì đây?” Xích Ô ngạc nhiên.
“Phu nhân bảo rằng Vân Tư gần biển, rất ẩm ướt, ta làm cho ngươi một đôi giày, đế hơi cứng, nhưng có thể chống nước. Tay nghề của ta không tốt, ngươi cứ tạm dùng vậy.” Cô nàng còn nhấn mạnh: “Coi như là trả công cho việc ngươi từng giúp ta quét dọn sân.”
Giày? Xích Ô nhìn gói vải trong tay, lòng dậy lên cảm xúc khó tả.
Thanh Mai thấy hắn còn đứng đó, liền chống nạnh nói: “Sao còn chưa đi? Sắp muộn rồi, không sợ thiếu gia sẽ phạt quân lệnh sao?”
Lúc này Xích Ô mới bừng tỉnh, do dự một chút rồi nói “Cảm ơn,” sau đó xoay người định rời đi.
Thanh Mai lại gọi với theo: “Này!”
“Còn chuyện gì nữa?” Xích Ô hỏi.
Nàng cầm lấy cái chổi bên cạnh, xoay người bước vào sân, vừa đi vừa nói: “Đao kiếm vô tình, ngươi nhớ cẩn thận đấy!”
Xích Ô nhìn theo bóng lưng của nàng, khẽ ho một tiếng, dường như muốn cười nhưng lại kiềm lại, nhét gói vải vào trong áo, rồi bước nhanh rời đi.
Bên ngoài cổng thành, dân chúng đến xem náo nhiệt đã chen chật, cùng với những người thân tiễn đưa.
Bên cạnh Tiêu Cảnh, Bạch Dung Vi nắm chặt tay Hòa Yến, không ngừng dặn dò nàng phải cẩn thận. Nàng còn đưa cho Hòa Yến một lá bùa bình an, cẩn trọng đặt vào tay nàng, nói: “Đây là bùa bình an mà đại sư ở chùa Ngọc Hoa đã khai quang, tổng cộng có hai cái. Một cái cho muội, một cái cho Hoài Cẩn. A Hòa,” nàng nói, “Ta biết trong lòng muội có đại nghĩa, nhưng… muội cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt.”
Hòa Yến đeo túi hương đựng bùa bình an bên hông cùng với ngọc đen, cười đáp: “Muội biết rồi, đại tẩu.”
“Yến Yến, muội cứ yên tâm đi Cửu Xuyên, cha sẽ ở nhà chờ con trở về!” Hòa Tuy hùng hồn vẫy tay chào nàng, cố tỏ ra hào sảng, nhưng vành mắt lại không khỏi đỏ lên.
Trong mắt Hòa Yến cũng thoáng chút ngấn nước.
Hòa Vân Sinh thì không nói gì, chỉ đến khi Hòa Yến bước đến trước mặt, cậu mới không nhịn được, cắn răng nhắc nhở: “Hòa Yến, lời ngươi đã nói, tốt nhất là giữ lời đấy.”
“Ta biết, ta biết mà,” Hòa Yến gật đầu liên tục, “Nhất định sẽ trở về an toàn, yên tâm đi.” Nàng lại xoa đầu Hòa Vân Sinh: “Lúc ta không ở đây, Hòa gia nhờ đệ chăm sóc nhé, Vân Sinh.”
Hòa Vân Sinh đáp lời: “Ngươi yên tâm.”
Ba từ ngắn gọn, nhưng âm vang mạnh mẽ.
Trong lòng Hòa Yến dâng trào cảm xúc khó tả, kiếp trước mỗi lần ra trận, nàng đều chỉ có một mình. Nhưng giờ đây, dù có nhiều mối bận tâm hơn, điều đó không làm nàng cảm thấy bị ràng buộc, ngược lại còn khiến nàng tràn đầy sức mạnh.
Hòa Tâm Ảnh hôm nay cũng đến, nấp trong đám đông, nhưng bị Hòa Yến phát hiện. Sau một chút do dự, nàng bước ra, đưa cho Hòa Yến một gói hành lý.
Hòa Tâm Ảnh nói: “Tỷ là nữ nhân, ở trong quân chắc chắn sẽ có nhiều bất tiện. Đây là mấy bộ y phục và vật dụng nhỏ do chính tay ta làm, tỷ sẽ dùng được.”
Hòa Yến mỉm cười: “Cảm ơn muội, Tâm Ảnh, muội thật chu đáo.”
Hòa Tâm Ảnh mím môi, khẽ nói: “Tỷ ra chiến trường, những gì a có thể làm chỉ có vậy thôi. Tỷ tỷ,” nàng gọi nhỏ, “Tỷ nhất định phải bình an trở về.”
Hòa Yến nháy mắt với nàng: “Yên tâm, chờ ta trở về, ta sẽ dùng quân công để đổi thưởng, rồi mua trang sức đẹp nhất cho muội!”
Hòa Tâm Ảnh bật cười trước lời nói của nàng. Phía xa, Yến Hạ ở cổng thành hối thúc: “Vũ An Hầu, ngươi còn chần chừ gì nữa? Mau lên đường thôi!”
“Đến đây, đến đây!” Hòa Yến vừa nói, vừa tiến tới, nhẹ nhàng leo lên ngựa.
Bên cạnh nàng, Tiêu Giác trong bộ giáp trông uy nghi, lưng đeo thanh kiếm dài, cưỡi ngựa đi song hành cùng nàng.
Hạ Thừa Tú, được thị nữ dìu đỡ, đứng nhìn theo bóng dáng đoàn quân rời thành, ánh mắt dõi theo cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, mới nhẹ nhàng v.uốt ve bụng mình, khẽ thì thầm: “Mộ Hạ, con mau chào tạm biệt cha đi nào.”
Trình Lý Tố trốn ra khỏi nhà, đang nấp trong đám đông. Hắn ghé sát hỏi Tống Đào Đào, người cũng lén chạy theo: “Ngươi nói xem, khi nào họ mới trở về?”
Tiểu cô nương hiếm khi không tỏ ra khó chịu trước câu hỏi của hắn, chỉ đáp: “Không biết.” Một lúc sau, nàng chậm rãi nói tiếp: “Nhưng ta mong rằng tất cả bọn họ đều sẽ trở về.”
Cổng thành mở rộng, dưới ánh mặt trời, gió thổi làm cỏ cây khẽ lay động, đoàn xe ngựa cùng binh mã tiến về phía trước, như một con rồng uốn lượn, không chút sợ hãi tiến ra chiến trường.
Cờ bay phấp phới, uy danh vang dội khắp nơi.