Hòa Yến khi còn nhỏ không thông minh như bây giờ, nếu dùng ánh mắt hiện tại để nhìn lại quá khứ, nàng cảm thấy mình thực sự quá khờ khạo.
Khi ấy, cả văn lẫn võ đều không tốt, giống như Trình Lý Tố bây giờ, cũng là một “nàngng tử phế vật.” Nhưng khác với Trình Lý Tố có người cậu tài giỏi chống lưng, gia thế nhà Hòa gia trong Quán Hiền Xương cũng chẳng có gì nổi bật, vì vậy nàng không được yêu thích như hắn.
Hơn nữa, lúc nhỏ Hòa Yến luôn đeo một chiếc mặt nạ, trông lúc nào cũng lạc lõng so với mọi người xung quanh. Vì có bí mật trong lòng, nàng luôn tránh tiếp xúc nhiều với các thiếu niên khác để không bị lộ tẩy. Dần dần, nàng bị các học trò khác trong Quán Hiền Xương xa lánh.
Sự xa lánh của thiếu niên đến rất trực tiếp. Ban đầu, họ chỉ không chơi cùng nàng, không rủ nàng đá cầu. Nhưng về sau, mọi thứ trở nên nghiêm trọng hơn, nguyên nhân không có gì to tát, chẳng qua là vì nàng quá chăm chỉ.
Hòa Yến lúc nhỏ khá bướng bỉnh, tin vào câu “chim chậm phải bay sớm” nên thực sự hành động như một con chim chậm. Văn võ không tốt, càng phải học chăm hơn ai hết. Các thầy trong Quán Hiền Xương mặc dù biết rằng Hòa Yến không phải là người có tố chất xuất sắc về học tập hay luyện võ, nhưng họ vẫn cảm động trước tinh thần chăm chỉ của nàng, thường xuyên khen ngợi nàng trong lớp.
“Cần cù như mầm non mùa xuân, không thấy nó lớn lên nhưng mỗi ngày đều có sự tiến bộ. Các trò hãy nhìn Hòa Như Phi mà học tập!”
Thiếu niên ở độ tuổi 14-15 thường hiếu thắng, học ai cũng được, nhưng học theo Hòa Yến? Học chăm chỉ để luôn đứng cuối lớp sao? Đúng là chuyện điên rồ.
Nhưng các thầy dường như đều rất yêu quý Hòa Yến.
Sự ganh tị và khinh miệt dồn nén lâu ngày, các thiếu niên càng nhìn Hòa Yến đeo mặt nạ càng thấy chướng mắt, lâu lâu lại tìm cách gây phiền toái cho nàng.
Hôm nay thì khi đấu kiếm cố ý rạch áo nàng, ngày mai thì cho ngựa ăn cỏ hắt hơi khi luyện cưỡi ngựa. Đôi khi họ còn cố ý làm rách giày của nàng, khiến nàng ngã nhào xuống đất, và bị đá cắt chân. Khi nàng chật vật đứng dậy, những thiếu niên khác lại đứng một góc cười nhạo nàng.
Hòa Yến thời đó thật ngốc, miệng lưỡi cũng không linh hoạt, không muốn mách thầy về những trò bắt nạt đó. Các thầy không hề biết những trò đùa ác ý diễn ra sau lưng họ. Hòa Yến đã trải qua một khoảng thời gian rất khó khăn.
Một ngày mùa đông, trời rất lạnh, các thiếu niên đang tập kiếm trong Quán Hiền Xương thì có ai đó đổ một xô nước ra sân. Nước nhanh chóng đóng băng trên mặt đất. Họ đứng ngoài thúc giục Hòa Yến: “Hòa Như Phi, mau lên, thầy gọi ngươi!”
Hòa Yến vội vã chạy ra, chân trượt trên lớp băng và ngã sóng soài.
Cú ngã rất đau, nàng chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, nằm đó một lúc lâu không thể dậy nổi. Những thiếu niên đứng trong góc cười phá lên: “Đúng là mắc lừa rồi!”
Hòa Yến ngồi bệt dưới đất một lúc lâu mới đứng dậy được, mím chặt môi không nói gì. Mỗi tháng nàng chỉ được về nhà một lần, mà quần áo mang theo tháng này đã không còn cái nào sạch sẽ. Bị bắt nạt thường xuyên như vậy, thần tiên cũng không có đủ quần áo thay, thời tiết lạnh thế này, phơi mãi quần áo cũng không khô được.
Hòa Yến đành mặc quần áo ướt suốt cả ngày. Đêm đó, nàng bò dậy khỏi giường, không đi luyện kiếm mà chạy đến sảnh học của Quán Hiền Xương.
Cây cỏ cũng có sự kiên cường, huống chi nàng dù sao cũng là đại thiếu gia của Hòa gia, vẫn có chút lòng tự trọng. Tuy nhiên, nàng cũng biết liệu cơm gắp mắm, bọn thiếu niên kia to lớn hơn, võ nghệ cao hơn nàng nhiều, đánh nhau thì không lại. Chẳng lẽ cứ để chuyện này qua đi? Không đời nào.
Làm sao để xả cơn giận này đây?
Nàng nghĩ mãi và cuối cùng tìm ra một cách.
Đêm đó tuyết rơi. Nàng mặc áo chưa khô, chịu đựng gió tuyết ra giếng sau viện xách một xô nước, rồi mang nó vào sảnh học.
Nàng nhớ rõ vị trí ngồi của từng người trong đám thiếu niên kia. Nàng tìm dưới bàn của họ những quyển vở đã chép bài tập. Thầy giao nhiệm vụ chép năm lần “Tính Lý Tự Huấn” và ngày mai là ngày cuối cùng để nộp bài.
Hòa Yến hắt cả xô nước lên vở của họ.
Nước thấm vào giấy, làm mực loang lổ, chữ nghĩa nhòe hết. Nàng cảm thấy một luồng kh.oái cảm trỗi dậy, nhưng rồi ngay lập tức lại thấy lo lắng.
Nàng vội vàng cất vở lại chỗ cũ và xách xô nước rỗng nhanh chóng chạy ra ngoài. Lần đầu làm chuyện như vậy, lòng nàng không khỏi bồn chồn, không dám thắp đèn nên chạy vội trong bóng tối. Đến cửa, không nhìn thấy ngưỡng cửa, nàng ngã mạnh xuống đất.
Nàng đau đến hít hà, cả ngày bị ngã đến hai lần, và lần này thậm chí còn tệ hơn. Khuỷu tay nàng đập phải một cái dằm trên ngưỡng cửa, để lại một vết cắt sâu, máu bắt đầu chảy ra. Nàng cố ngồi dậy, nhìn vết thương mà tự nhủ, đây có phải là quả báo không?
Nàng mới chỉ làm điều ác một lần thôi mà, sao ông trời lại nghiêm khắc với nàng như vậy?
Dù thế nào, nàng vẫn phải trả xô nước về chỗ cũ. Nhưng xô đâu rồi? Nàng chợt nhớ ra cú ngã lúc nãy hẳn đã làm chiếc xô rơi xuống đất tạo nên tiếng động lớn, lẽ ra phải đánh thức mọi người dậy, nhưng tại sao vẫn im ắng thế này?
Hòa Yến bối rối ngẩng đầu lên, đứng dậy bước về phía trước vài bước thì thấy ngoài cửa có một bóng người đứng đó từ lúc nào. Người đó lười biếng dựa vào khung cửa, quay lưng về phía nàng, trong tay còn xách chiếc xô.
Là Tiêu Giác.
Trong khoảnh khắc, Hòa Yến căng thẳng đến mức không thốt nên lời.
Hắn nhìn thấy nàng rồi sao? Hắn chắc chưa thấy gì đâu nhỉ? Không thể nào, chắc chắn hắn đã nhìn thấy, bằng không sao lại cầm chiếc xô đó. Nhưng nếu hắn không nhìn thấy thì sao? Giải thích thế nào đây? Đêm khuya thế này ra đây để tưới cây chắc?
Đầu óc nàng rối bời. Tiêu Giác thấy nàng đứng đơ tại chỗ, nhướn mày hỏi: “Ngươi không thấy đau sao?”
Hòa Yến ngơ ngác: “Hả?”
Ánh mắt hắn rơi vào khuỷu tay của nàng. Vì phải múc nước, nàng đã xắn tay áo lên, để lộ khuỷu tay trắng nõn với vết máu đỏ thẫm, trông cực kỳ nổi bật dưới ánh đèn lờ mờ.
Hòa Yến theo phản xạ giấu tay ra sau lưng.
Thiếu niên nhìn nàng với vẻ không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Đi theo ta.”
Hòa Yến cũng không hiểu tại sao mình lại nghe lời hắn. Có lẽ vì sợ quá nên nàng ngơ ngác đi theo.
Tiêu Giác đặt chiếc xô sắt trở lại bên giếng, quay lại nhìn nàng vẫn đứng ngẩn ngơ, hắn khẽ cười khẩy, ánh mắt đầy ẩn ý: “Lá gan bé thế này mà cũng học đòi làm chuyện xấu.”
Hòa Yến siết chặt nắm đấm, không nói gì. Trong lòng nàng đang rất lo lắng. Tiêu Giác thường chỉ chơi với nhóm bạn thân của hắn, không quá gần gũi với các thiếu niên khác trong Quán Hiền Xương. Nàng cũng không biết hắn đang nghĩ gì. Nếu hắn đi tố cáo nàng…
Một chiếc bình lạnh lẽo rơi vào tay nàng.
Hòa Yến cúi xuống nhìn. Đó là một chiếc bình sứ tinh xảo, trên thân bình còn khắc những hoa văn phức tạp.
Nàng nghe thấy giọng mình, nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Đây là gì?”
“Ngươi không biết dùng à?” Thiếu niên quay đầu lại, vẻ lười biếng, “Là thuốc.”