Cẩm Nguyệt Như Ca - Thiên Sơn Trà Khách

Chương 77

Bên cạnh Diễn Võ Trường trong Lương Châu Vệ Sở, Trịnh Huyền cùng hai tên tân binh đang đứng bất an. Khi thấy Tiêu Giác đi tới, Thẩm Hãn vội bước lên hành lễ, bẩm: “Đô đốc.”

“Nghe nói đã tìm được người rồi?” Tiêu Giác hỏi.

“Lương Bình đang trông nom.” Thẩm Hãn thưa.

Thẩm Hãn thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại Hòa Yến bị hoài nghi, nay lại đột nhiên mất tích khiến người ta chẳng khỏi lo rằng nàng cố ý chạy trốn. Người có điểm đáng ngờ, giữ dưới tầm mắt quan sát vẫn là thượng sách.

Nay đã tìm được người, liền phải xem xét các việc khác.

“Theo lời của Trịnh Huyền thì Hòa Yến tự ý vượt đỉnh núi, nhưng Thẩm Hồng lại nói rằng nàng vì cứu bọn Trịnh Huyền nên mới qua núi. Đô đốc thấy thế nào?” Thẩm Hãn dò hỏi.

Tiêu Giác thản nhiên nói: “Trịnh Huyền nói dối.”

Thẩm Hãn sửng sốt.

“Trên đường qua núi, ta thấy dấu vó ngựa và dấu vết sói con bị ném chết.” Tiêu Giác tiếp tục, “Hòa Yến quả thực đã cứu người.”

Sắc mặt Thẩm Hãn tối lại: “Nếu vậy thì bọn Trịnh Huyền thật là kẻ không có đạo nghĩa.” Trong quân, dù tài giỏi đến mấy, nếu đã phản bội đồng đội thì lên chiến trường, ai dám chắc chúng sẽ không trở cờ? Quân đội Đại Ngụy có thể chết dưới đao giặc nhưng không thể chết bởi sự phản bội của chính đồng đội.

“Chỉ là,” Thẩm Hãn nghĩ ngợi thêm, “Nếu lời của Thẩm Hồng là thật, liệu có thể rửa sạch hiềm nghi trên người Hòa Yến không?” Nếu nàng thật sự là kẻ dám quên mình cứu đồng đội, có lẽ cũng nên nhìn nàng bằng con mắt khác.

“Không thể.” Tiêu Giác đáp lãnh đạm, “Trong bẫy rập trên núi, nàng tay không g.iết ch.ết sói. Người như vậy không đơn giản, trong người tất có bí mật.”

Thẩm Hãn không dám nói thêm. Lương Châu Vệ tuy cách Sóc Kinh ngàn dặm, nhưng tình thế hiện nay phức tạp, chẳng ai dám lơi là cảnh giác.

Thẩm Hãn liếc nhìn đám người Trịnh Huyền đang đứng cách đó không xa. Sắc mặt bọn họ hiện rõ vẻ bất an, tuy Trịnh Huyền cố giữ bình tĩnh nhưng không biết rằng lời nói dối của mình đã bị vạch trần.

“Đô đốc định xử lý bọn chúng thế nào?” Thẩm Hãn dè dặt hỏi.

“Tự ý rời đội ngũ, dối trên lừa dưới, miệng lưỡi xảo quyệt, đảo lộn thị phi,” Tiêu Giác nói, giọng điệu lạnh nhạt, “Coi thường quân luật, trảm.”

Thẩm Hãn nghe mà rùng mình, cúi đầu đáp: “Vâng!”

Ngày hôm sau, khi Hòa Yến tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, trong phòng vắng lặng không một bóng người. Nàng ngồi dậy, nhìn ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, lòng không khỏi ngẩn ngơ.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, một bóng dáng yểu điệu bước vào. Thấy người tới là Thẩm Mộ Tuyết, Hòa Yến ngạc nhiên thốt lên: “Thẩm cô nương?”

“Đây là chén thuốc hôm nay, ngươi mau uống đi.” Thẩm Mộ Tuyết đặt chén thuốc lên bàn nhỏ bên giường, dịu giọng nói: “Hôm qua Đô đốc đã sai người đưa thuốc trị ngoại thương cho ngươi, cứ mỗi ba canh giờ thay thuốc một lần.”

Hòa Yến đón lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch, rồi thuận miệng hỏi: “Thẩm cô nương, sao những người khác không thấy đâu? Bọn họ không gọi ta sao?”

“Ta đã nói với Lương giáo đầu rằng thân mình ngươi cần nghỉ ngơi, hôm nay không cần phải đến Diễn Võ Trường.” Thẩm Mộ Tuyết đáp.

Hòa Yến khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu. Nàng ngắm nhìn Thẩm Mộ Tuyết, vị cô nương này tuổi chỉ độ mười sáu, mười bảy, da dẻ trắng mịn như ngưng chi, dung mạo đoan trang, thanh nhã, khiến người khác có cảm giác vô cùng dễ chịu. Thẩm Mộ Tuyết bỗng nhiên cau mày, có lẽ do thấy Hòa Yến cứ nhìn chăm chú, liền hỏi: “Tiểu ca, có gì không ổn sao?”

“Không có gì,” Hòa Yến cười đáp, “Ta chỉ cảm thấy Thẩm cô nương có chút quen thuộc, hình như đã từng gặp qua ở đâu đó.”

Thẩm Mộ Tuyết thoáng ngạc nhiên, rồi lắc đầu cười nhạt: “Ta chưa từng gặp qua tiểu ca, có lẽ ngươi nhớ lầm rồi.”

“Có lẽ là vậy.” Hòa Yến gãi đầu cười gượng. Thẩm Mộ Tuyết thấy nàng đã uống xong thuốc liền cầm chén không rồi xoay người rời đi.

Căn phòng trở lại yên tĩnh, Hòa Yến chẳng biết nên làm gì. May sao chưa ngồi ngơ ngác được bao lâu thì có tiếng gõ cửa.

“Ai đó?” Nàng hỏi.

Một giọng nói dè dặt đáp lại: “Là ta.”

Hòa Yến ngẩn ra. Cửa phòng khẽ mở, một cái đầu thập thò nhô vào. Người tới là Thẩm Hồng.

Sắc mặt hắn tái nhợt, môi tím tái, không còn vẻ hoạt bát như lần đầu gặp mặt. Hắn khập khiễng bước vào phòng, cúi đầu, lắp bắp nói: “Thật xin lỗi.”

Hòa Yến đã sớm nghe từ Hồng Sơn về mọi chuyện, nàng liền nói: “Không sao, chẳng phải ngươi đã nói ra chân tướng rồi sao?”

“Nhưng ta… suýt nữa thì…” Thẩm Hồng cúi đầu, vẻ mặt áy náy vô cùng.

Hòa Yến hiểu rõ con người Thẩm Hồng. Người như hắn chưa từng trải qua sóng gió, lại nhát gan, bị Trịnh Huyền đe dọa tất sẽ hoảng loạn. Nàng nói: “Hiện tại ta bình an vô sự, không có gì đáng lo.”

Thẩm Hồng gật đầu.

“Nhìn ngươi đi đứng khó nhọc, có chuyện gì sao?” Hòa Yến hỏi.

“Ta… ta vi phạm quân lệnh, bị phạt 40 trượng, giờ bị giáng làm hỏa đầu binh, không thể ra tiền tuyến nữa.” Thẩm Hồng đáp, giọng buồn bã.

Hòa Yến im lặng. Bị đánh 40 trượng, may mắn không mất mạng là tốt rồi.

“Còn những người khác thì sao?” Nàng hỏi.

“Trịnh Huyền và hai người kia… đã bị chém đầu trước mặt toàn bộ tân binh.” Thẩm Hồng lắp bắp, sắc mặt trắng bệch.

Hòa Yến không thấy ngoài ý muốn. Năm xưa khi nàng làm Phi Hồng tướng quân, đã từng nghe về Tiêu Giác. Kỷ luật của Phong Vân tướng quân cực kỳ nghiêm minh, dù là nhi tử của đại quan cũng không thoát khỏi trừng phạt nếu phạm luật.

“Thật ra làm hỏa đầu binh cũng tốt,” Hòa Yến vỗ vai Thẩm Hồng, “Ngươi vốn hiền lành, ra tiền tuyến cũng chẳng dám giết ai.”

Thẩm Hồng miễn cưỡng cười. Hắn lấy ra một nắm hạt thông, nhét vào tay Hòa Yến: “Ngươi là người tốt. Trước đây ta quá yếu đuối, suýt nữa hại ngươi. Số hạt thông này tặng ngươi, ngươi… từ từ mà ăn.”

Nói rồi, hắn khập khiễng rời đi, vừa ra đến cửa thì đụng phải nhóm Hồng Sơn trở về. Thấy hắn, Hồng Sơn hỏi: “Tên đó đến làm gì?”

“Đến nhận tội.” Tiểu Mạch nói, rồi tò mò hỏi: “Ơ, A Hòa ca, từ đâu ra lắm hạt thông vậy?”

Hòa Yến đặt nắm hạt thông lên bàn: “Ai muốn ăn thì tự bóc mà ăn. Sao mọi người về sớm thế?”

“Tổng giáo đầu vừa ra thông báo,” Thạch Đầu nói, “Mấy ngày tới không cần vác nặng chạy bộ.”

“Có chuyện gì sao?” Hòa Yến kỳ quái.

“Chúng ta ở Lương Châu Vệ đã huấn luyện suốt cả mùa hè,” Hồng Sơn cầm lên mấy hạt thông vừa lột vừa nói, “Tổng giáo đầu nói muốn chọn tân binh có tư chất tốt đi tiên phong doanh.”

Hòa Yến nhướng mày, tính thời gian thì lúc này đúng là đã đến lúc.

“Tổng giáo đầu nói, qua mười mấy ngày nữa chúng ta sẽ phải lên núi cướp cái gì, cướp cái gì đệ nhất ấy?”

“Cướp cờ.” Thạch Đầu tiếp lời hắn.

“À, đúng, đúng, đúng, cướp cờ. Ai có nhiều cờ trong tay nhất người đó chính là đệ nhất, có khả năng sẽ được chọn vào tiên phong doanh.” Hồng Sơn vừa nhai hạt thông vừa nói.

“A Hòa ca nhất định không thành vấn đề,” Tiểu Mạch chống cằm, “A Hòa ca lợi hại như vậy nhất định sẽ được chọn.”

Hòa Yến cười lắc đầu, nếu chỉ vào tiên phong doanh thì tất nhiên không có gì phải lo, tuy nhiên nếu vào Cửu Kỳ Doanh của Tiêu Giác thì chỉ sợ phải tốn không ít công sức.

Thật đúng là mở võ đài, chỉ có người mạnh nhất mới có thể bước tiếp.

Bình Luận (0)
Comment