Editor: PeachyChiều hôm ấy, Phó Thừa Lâm đến Hồng Kông.
Anh gửi tin nhắn cho cho Khương Cẩm Niên: “Anh vừa xuống máy bay, đang trở về khách sạn.”
Khương Cẩm Niên hồi đáp rất nhanh: “Hôm nay mấy giờ anh mới xong việc?”
Phó Thừa Lâm cân nhắc trả lời: “Mười một giờ? Hoặc là mười hai giờ.”
Mặc dù anh đoán có lẽ sẽ bận rộn không được ngủ không được cả đêm, những vẫn cho cô một đáp án cực kì lạc quan. Anh biết nếu bây giờ để lộ ra một chút đáng thương thì có thể lấy được sự đồng cảm và thương tiếc của Khương Cẩm Niên, nhưng anh không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt cô.
Anh là kiểu đàn ông dù lăn lộn bên ngoài ngậm đắng nuốt cay, nhưng chỉ cần về nhà sẽ không đề cập đến một lời.
Trước đây anh không như vậy.
Hồi học cao trung, Phó Thừa Lâm rất hoạt ngôn, tỏa ra năng lượng tích cực, hoạt bát hiếu động, đam mê bất tận với bóng rổ. Đến hai năm trước đại học, trạng thái tâm lý của anh đột ngột thay đổi, từ một người vui vẻ rộng lượng trở thành một người u sầu ngang ngược. Anh bi quan, chán nản, hoài nghi hết thảy mọi thứ.
Anh mua rất nhiều đồ hộp, lần lượt mở ra từng cái một, sau đó dùng tay trần chậm rãi bóp nghiến, cho đến khi chất lỏng sền sệt tung tóe đầy mu bàn tay, từng giọt tí tách rơi xuống đất, róc rách thành tia nước nhỏ… Anh cảm thấy bản thân chẳng khác gì một kẻ kẻ biến thái.
Đầu năm 2009, iPhone3G được quảng bá rầm rộ trên thị trường, thế nhưng người tiêu dùng đều thích “bẻ khóa”. Phó Thừa Lâm bị hai chữ “bẻ khóa” kích thích, mua một đống điện thoại, hết bẻ gãy rồi lại đập nát như một tên đao phủ táng tận lương tâm. Sau khi làm xong hết những chuyện này, anh ý thức được tình hình nghiêm trọng của bản thân, lập tức đi khám bác sĩ tâm lý.
Trợ lý bác sĩ nói với anh: Nhịp điệu cuộc sống trong xã hội hiện đại quá nhanh, hầu như ai ai cũng gặp phải chút ít vấn đề. Ở nước ngoài, chi phí đào tạo bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp hết 40 vạn nhân dân tệ, còn ở trong nước, nghiên cứu tâm lý bây giờ vừa mới chỉ bước vào giai đoạn chập chững.
Phó Thừa Lâm hiểu ý, cực kì phối hợp trị liệu.
Thời gian cứ thế trôi qua, bệnh tình của anh tựa hồ đã thuyên giảm. Anh vẫn cứ thắc mắc, đến tột cùng Khương Cẩm Niên thích kiểu người như nào, sự nhiệt tình của cô sẽ sẽ vì điều gì mà bộc phát?
Anh chưa tìm được câu trả lời.
Còn Khương Cẩm Niên cũng không đáp lại tin nhắn của anh nữa.
Khương Cẩm Niên không cố ý làm ngơ anh, mà thật sự là do lịch trình hôm nay của cô rất gấp gáp. Cô đi cùng nhóm của La Hạm tới một công ty bảo hiểm để thực hiện roadshow cho quỹ đầu tư của bọn họ
Cái gọi là roadshow này thực tế là một hình thức xúc tiến thương mại.
Bắt nguồn từ từ tiếng Anh “roadshow”, đúng như tên gọi, ban tổ chức phải trưng bày sản phẩm của mình bằng nhiều cách khác nhau ở những nơi công cộng để thu hút sự quan tâm của các nhà đầu tư.
Giá trị ròng của quỹ đầu tư mà La Hạm quản lý đang tăng một cách chậm rãi.
Cô ấy nắm bắt thời cơ, gần đây liên lạc với một công ty bảo hiểm tên là Hoán Năng, hai bên đã hẹn nhau thời gian và địa điểm cho buổi roadshow. La Hạm muốn công ty Hoán Năng cân nhắc về chuyện hợp tác cùng bọn họ.
La Hạm đặc biệt dẫn theo Khương Cẩm Niên, tựa như mang theo một cái bình hoa trang trí. Khương Cẩm Niên không cần làm gì cả, cô chỉ cần đứng ở đây là đã có thể lôi kéo được sự chú ý một bộ phận khán giả.
Rất nhanh, Khương Cẩm Niên phát hiện ra sự tồn tại của bản thân là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Cô chắp hai tay ra phía sau, đứng vào một góc trên sân khấu.
Cô tựa như một vị khán giả có thẩm quyền, lắng nghe La Hạm giới thiệu về quỹ đầu tư của bọn họ, tiềm năng phát triển, lĩnh vực cạnh tranh chính, và thành tựu trong suốt những năm qua.
La Hạm đang giơ tay lên, chỉ vào màn hình chiếu, tự tin cười nói: “Công ty của chúng tôi luôn giữ vững phong độ ổn định, tỷ suất sinh lời hàng năm dẫn đầu hầu hết các công ty cùng, tỉ lệ Sharpe [1] trong ngưỡng 20%, tỷ lệ thoái lui lớn nhất trong năm vẫn thấp hơn nhiều so với giá trị trung bình của mặt bằng chung các quỹ đầu tư. Lựa chọn quỹ đầu tư của chúng tôi không chỉ đem lại lợi nhuận cao, rủi ro thấp mà còn có thể mở ra một lối đi mới trong bối cảnh thị trường chứng khoán đang mất giá như hiện tại.”
[1] Tỷ lệ Sharpe: là một thước đo xem lợi nhuận thu được là bao nhiêu trên một đơn vị rủi ro khi đầu tư vào một tài sản hay đầu tư theo một chiến lược kinh doanh, được sử dụng để giúp các nhà đầu tư hiểu được lợi tức của khoản đầu tư so với rủi ro của nó.Khương Cẩm Niên gật đầu.
Lúc roadshow luôn tốt khoe xấu che, lấy ưu điểm của mình lặp đi lặp lại rồi tự tán dương. Mấy hôm trước, Khương Cẩm Niên viết xong bản dự thảo đầu tiên cho buổi diễn thuyết rồi cầm tới cho La Hạm chỉnh sửa, La Hạm còn phê bình cô một câu: Những từ ngữ này của em vừa bình bình vừa nhàm chán, lúc người ta nghe xong, trong đầu sẽ không đọng lại bất cứ thứ gì.
La Hạm bắt tay sửa lại bản thảo từ đầu ngay trước mặt cô, hiện tại xem ra hiệu quả có vẻ cũng không tệ lắm.
Buổi roadshow rất nhanh đã kết thúc, La Hạm tổng kết lại: “18 nhà nghiên cứu trong nhóm của chúng tôi bao quát tất cả các ngành nghề trên thị trường, theo dõi tất cả các công ty đã niêm yết trong thời gian dài, lựa chọn cổ phiếu một cách khôn ngoan và phân bổ vị trí linh hoạt. Trong những năm qua, chúng tôi luôn vượt trội so với thị trường, tỷ suất lợi nhuận đầu tư cao tới 100%!”
La Hạm vừa nói xong, dưới sân khấu đã có người cười khẽ một tiếng.
Khương Cẩm Niên đảo mắt qua thì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Tên anh ta là gì ấy nhỉ?
Thẩm Lạc Quan.
Đúng rồi, tên anh ta là Thẩm Lạc Quan, một nhân viên môi giới chứng khoán.
Mấy tháng trước, Khương Cẩm Niên đã gặp người này ở khách sạn trong chuyến công tác tới Thượng Hải. Khi đó, cô còn hiểu lầm anh ta làm nghề đặc thù, tình cảnh lúc ấy cực kì xấu hổ.
Thẩm Lạc Quan vào làm ở công ty bảo hiểm từ lúc nào thế?
Khương Cẩm Niên và anh ta bốn mắt nhìn nhau, anh còn bất đắc dĩ nhướn vai một cái.
Ngồi bên cạnh Thẩm Lạc Quan là một người đàn ông mặc âu phục đi giày da, người đó kia bỗng nhiên cất cao giọng: ” Quản lý La, tôi muốn hỏi một vấn đề được không?”
La Hạm cười một tiếng, không đáp lại. Cô ấy có dự cảm không lành, đang chuẩn bị bước xuống bậc thang thì tên đàn ông trẻ tuổi kia đã mở miệng: “Dựa theo tin tức trên mạng, quỹ đầu tư của các cô rất coi trọng cổ phiếu của “Long Thất Võng”. Hiện tại, cổ phiếu của “Long Thất Võng” đã giảm sâu bốn lần, với mức định giả dưới 5 nhân dân tệ, quản lý La có ý kiến đối với tiềm năng phát triển trong tương lai không?”
Bên ngoài La Hạm tỏ ra rất điềm đạm nhưng thật ra nội tâm đang cực kì tức giận.
Cô không nghĩ rằng bản thân tự làm roadshow mà vẫn đụng phải phóng viên tài chính và kinh tế.
Trưa nay cô ấy còn chưa ăn cơm, mới chỉ uống nửa bình nước khoáng. Thời gian diễn thuyết kéo dài tới bốn mươi phút, mà gần đây cô ấy thường xuyên mất ngủ, sức chịu đựng không tốt, vốn dĩ định để Khương Cẩm Niên lên thay, nhưng lại lo lắng Khương Cẩm Niên vẫn còn nhỏ tuổi, kinh nghiệm quá ít, sẽ mắc phải sai lầm.
Phóng viên phía dưới đặt câu hỏi xong, La Hạm vững vàng đáp: “Long Thất Võng bắt đầu phát triển từ nền tảng video trực tuyến. Trong hai năm gần đây, ngành phát sóng trực tiếp đang cực kì phát triển, chúng ta vẫn đang cái nghiên cứu ngành nghề này và thử nghiệm một lần…”
La Hạm còn chưa nói xong, người phóng viên kia đã ngắt lời: “Quản lý La cho rằng đây là một lần thử nghiệm thất bại sao?”
Ôi chao, hùng hùng hổ hổ dọa người quá rồi đấy. Khương Cẩm Niên nghĩ thầm.
Cô vẫn đứng trong góc nhỏ, có thể quan sát các thính giả bên dưới qua góc nhìn thứ 3. Cô cảm thấy, La Hạm sắp gục ngã trong buổi roadshow lần này rồi.
Quả nhiên, La Hạm yếu ớt giải thích: ” Thất bại và thành công của chúng tôi không thể bị định nghĩa chỉ bởi một cổ phiếu. Tôi hi vọng quý vị có thể nhìn thấy triển vọng phát triển trong tương lai, tất cả các quỹ đầu của công ty chúng tôi trước sau như một, luôn đặt lợi ích của khách lên đầu.”
Cô ấy nhận lại được những tiếng vỗ tay thưa thớt.
La Hạm tự vỗ tay cho bản thân, cúi đầu xoay người xuống dưới.
Khương Cẩm Niên thở dài, cúi đầu đi theo cô ấy.
Sau khi tan họp, Khương Cẩm Niên ở lại sắp xếp tài liệu. Trong lúc đó, có vài người đàn ông tiến đến bắt chuyện với cô. Bọn họ lấy lý do muốn bàn chuyện hợp tác với công ty, xin phương thức liên lạc của cô.
Khương Cẩm Niên liếc nhìn La Hạm, La Hạm khẽ lắc đầu, Khương Cẩm Niên không chút gánh nặng đáp: “Nếu có bất cứ phản hồi nào, chúng tôi có thể liên hệ với các anh thông qua email của công ty. Tôi sẽ viết địa chỉ email cho các anh nhé.”
Có người đặt xuống một tờ giấy ghi chép.
Khương Cẩm Niên lấy bút ra, khom người viết chữ.
Điện thoại Khương Cẩm Niên đặt trên bàn không ngừng rung. Màn hình điện thoại hiện lên ba chữ: Chồng của em.
Sáng sớm hôm nay, Khương Cẩm Niên đã đổi tên danh bạ như vậy theo yêu cầu của Phó Thừa Lâm rồi chụp ảnh màn hình gửi cho anh. Anh lưu hình ảnh vào máy tính, thậm chí còn lấy đoạn video nhỏ của Khương Cẩm Niên ngày hôm đó để chung vào một thư mục, lúc rảnh rỗi sẽ mở ra xem.
Mà bây giờ, cách lưu tên danh bạ này cũng phát huy tác dụng rồi.
Bên cạnh có một người hỏi: “Cô Khương đã kết hôn rồi à?”
Khương Cẩm Niên lập tức đỏ mặt, cầm điện thoại ra ngoài nghe.
Phó Thừa Lâm bảo cô qua điện thoại: “Phải đến tháng sau anh mới có thể trở về Bắc Kinh.”
Khương Cẩm Niên lại nói: “Hiện tại em đang bận quá, đợi chút nữa gọi lại cho anh sau nhé.” Cô cảm thấy có chút vi diệu nên lại hỏi anh một tiếng: “Anh đang rảnh à?”
Phó Thừa Lâm thoáng nhìn qua văn phòng, vẫn còn nhân viên đang tăng ca. Anh đứng ở trong bóng tối nơi ban công, mập mờ trả lời: “Có chút. Thủ tục cho khách sạn cần không ít.”
Trước mặt anh là một thành phố phồn hoa, những tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, những con đường tấp nập xe cộ. Xi măng cốt thép tạo nên một thế giới đầy màu sắc, gió từ nơi xa thổi tới mang theo cảm giác bồng bềnh của cảng biển.
Khương Cẩm Niên nhẹ giọng an ủi anh: “Anh đã chuẩn bị lâu như vậy rồi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Mà cho dù có vấn đề đi chăng nữa, anh cũng có thể giải quyết được mà… Tháng sau anh trở về Bắc Kinh, em sẽ tới sân bay đón anh.”
Phó Thừa Lâm cười hỏi cô: “Bây giờ em đang bận gì thế?”
Khương Cẩm Niên đáp: “Làm roadshow cho quỹ đầu tư đó.”
Phó Thừa Lâm tận lực kéo dài thời gian nói chuyện cùng cô: “Có thuận lợi không?”
Khương Cẩm Niên “Haizz” một tiếng: “Khó nói lắm. Lãnh đạo cấp cao không có ai tới cả, hiện trường tổ chức cũng rất hỗn loạn. Đúng là sông có khúc, người có lúc, bọn em chưa từng bị đối xử thế này bao giờ cả.”
Phó Thừa Lâm rất quan tâm đến quỹ đầu tư mà Khương Cẩm Niên tham gia quản lý. Ngày nào anh cũng kiểm tra các chỉ số kinh tế nên thuận miệng nói một câu: “Quỹ đầu tư của em đang tăng trưởng rồi, đừng gấp gáp, tình hình sẽ càng ngày càng tốt lên thôi.”
Khương Cẩm Niên không hiểu vì sao lại vô cùng tin tưởng anh.
Nghĩ đến một tháng tới không được gặp mặt, tâm trạng cô lại sa sút. Trước khi đi Phó Thừa Lâm còn đưa cho cô một cái chìa khóa, bảo rằng Tỉ Suất Hối Đoái đang được dì giúp việc chăm sóc ở nhà anh, nếu Khương Cẩm Niên không yên lòng, cô có thể thường xuyên tới giám sát.
Khương Cẩm Niên hít nhẹ một hơi: “Thôi, quản lý La tìm em rồi, lát nữa lại gọi cho anh sau nhé.”
Hành lang rộng rãi, sáng sủa sạch sẽ.
La Hạm mang theo túi đi về phía cô, trực tiếp hỏi: “Ai vậy? Là Phó Thừa Lâm à?”
Khương Cẩm Niên không đáp lại, chỉ nói: “Người vừa đặt câu hỏi là ai vậy ạ? Em thấy anh ta ngồi bên cạnh Thẩm Lạc Quan, hai người bọn họ chắc không quen biết nhau chứ. Tin tức về Long Thất Võng đã trôi qua được hơn hai tháng, giá trị ròng của quỹ đầu tư của chúng ta cũng đang tăng trưởng...”
“Đừng oán trách nữa, ” La Hạm ngăn cô lại, “Người ta phê bình đúng mà. Còn nữa, đừng xen lẫn tình cảm vào trong công việc, quỹ đầu tư có tốt hay không là do khách hàng đánh giá. Khách hàng không nhận được lợi nhuận, dù chúng ta có tâng bốc lên chín tầng mây cũng vô dụng mà thôi.”
Hết chương 33Từ editor: Nói thật thì mình thấy tên chương trong truyện này tác giả chỉ đặt cho vui thôi, mọi người để ý đến nội dung là được rồi =))