Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)

Chương 51

Edit & Beta: SwaniSwania.

Chương 51: Gả cho ba của bạn trai. (5)

Bùi Hồi mở một gói hàng khác, từ bên trong lấy ra một cái thùng ngâm chân, vỗ lên thùng hai lần: "Thùng ngâm chân có chế độ tự động xoa bóp." Sư phụ cậu vẫn luôn muốn mua một cái, buổi tối trước khi ngủ ngâm chân một chút, rồi xoa bóp mười mấy phút, thúc đẩy máu huyết tuần hoàn, bảo đảm sống lâu trăm tuổi. "Khí trời Hải Thành lạnh, vừa đến mùa đông thì tuyết rơi. Thân thể Tạ tiên sinh yếu, giấc ngủ cũng không quá tốt. Cho nên trước khi ngủ ngâm chân, trong nước ngâm chân bỏ chút dược liệu."

Cậu đem thùng ngâm chân đến trước mặt Tạ Tích cùng lão quản gia, xoay người đi mở một gói hàng khác: "Lòng trắng trứng." Vừa dứt lời, cậu liền cảm thấy tặng lễ vật này cũng không quá tốt.

Lòng trắng trứng bổ sung albumin, nói như vậy người lớn tuổi dùng tương đối thích hợp. Cậu suy nghĩ một chút, thu hồi cái lon lại: "Tạ tiên sinh không thích hợp dùng lòng trứng trắng này lắm, thôi để tôi chọn dược liệu khác cho ngài." Vẫn là đưa lòng trắng trứng cho bà lão đầu bếp, bà vừa bị ngã còn đang nằm viện, chờ tỉnh lại thì cần bồi bổ.

Ngón tay Tạ Tích có chút ngứa, đem tầm mắt chuyển đến trêи giá sách mới miễn cưỡng nhịn xuống xúc động muốn đem toàn bộ đống lễ vật trêи đất vứt vào thùng rác. Hắn hít sâu ngụm khí: "Tôi không cần, mấy cái này đều lấy về đi."

Tạ Tích chưa bao giờ cảm thấy mình già, chỉ có vào đúng lúc này, bị Bùi Hồi nhiều lần cường điệu, bỗng nhiên thiếu chút nữa hồ đồ thật sự coi chính mình là một ông lão bảy tám chục tuổi.

Bùi Hồi kinh ngạc: "Tại sao chứ?"

Tạ Tích đỡ trán: "Cậu đây là rất nghiêm túc kinh ngạc sao?"

Bùi Hồi: Rõ ràng sư phụ cùng các sư đệ đều rất yêu thích mấy món này mà.

Cậu cúi đầu liếc nhìn cái quần mặc mùa thu xấu đến khó có thể hình dung trong tay, lại nhìn về phía Tạ Tích mặc một thân thường phục mềm mại tơ lụa, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói rằng: "Ngài ngại xấu đúng không? Đúng là có hơi xấu một chút, thế nhưng rất là giữ ấm. Rất nhiều người giống ngài, lúc mới bắt đầu cũng rất bài xích, sau khi mặc vào liền biết nó tốt bao nhiêu. Chú Dũng, chú nói xem?"

Lão quản gia không tự chủ được tán thành gật đầu, nhận được ánh mắt lạnh lùng của Tạ Tích mới lắc đầu cấp tốc. Không không, hình ảnh tiên sinh mặc quần mùa thu này thật đáng sợ, ông từ chối hiểu.

Ánh mắt Tạ Tích sắc bén, nhẹ giọng hỏi: "Cậu cảm thấy rằng tôi sẽ lạnh sao? Hay là do cậu ở tòa nhà phụ không được ấm, cho nên cậu mới cảm thấy lạnh?"

Bùi Hồi sửng sốt một chút, cái này ngược lại là không có. Các phòng trong biệt viện đều có mấy sưởi ấm, đến cả chỗ cậu ở là phòng gác xép nhỏ cũng thật ấm. Hiện tại đứng trong phòng này dưới chân cũng rất ấm áp, lúc cậu vào còn cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc quần dài cùng trường sam mỏng manh thôi mà thôi.

"Thời điểm đi ra ngoài mặc cũng được mà." Bùi Hồi lại rất kiên trì: "Mấy chỗ bên ngoài cũng không phải chỗ nào cũng có máy sưởi, để ngừa vạn nhất. Dù cho bước xuống xe cũng có thể bị gió lạnh thôi mà bị cảm mạo."

Tạ Tích kiên định từ chối, quần áo mùa đông của hắn phần nhiều là lông dê cùng vải nỉ, không chỉ cao cấp mà hơn nữa giữ ấm rất tốt. Còn loại quần mùa thu tà vật này vẫn nên nhanh chóng bị trục xuất ra khỏi thế giới của hắn đi.

Bùi Hồi nhỏ giọng thầm thì: "Làm sao lại trả về? Quần mùa thu rất tốt. Aiz, từng tuổi này rồi mà còn học mấy người thanh niên thích chưng diện, hà tất gì phải vậy?" Cậu cũng không có quá nhiều suy nghĩ, tự thân thể cũng có năng lực chống lại giá lạnh.

Bùi Hồi vô cùng phiền muộn mà thở dài, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn Tạ Tích một cái.

Tạ Tích cảm thấy được mình có thể từ ánh mắt thỉnh thoảng liếc lại đây kia nhìn ra một cái ẩn ý —— 'Ba không nghe lời, tính cách thật không được tự nhiên'. Hắn co rút khóe miệng, theo bản năng xem kỹ lại bản thân mình, chẳng lẽ là bệnh tật còn làm khí thế bên ngoài của hắn trông rất yếu ớt? Chứ không tại sao lúc này có người dám ở trước mặt hắn tùy tiện càn rỡ?

Bùi Hồi mặc dù đối với việc Tạ Tích không nghe lời cảm thấy bất mãn, nhưng cậu có thói quen giao thiệp cùng trưởng bối, biết được biện pháp đối phó với bọn họ chính là 'Dỗ dành', dỗ dành thuận theo. "Vậy cái thùng ngâm chân kia không thể không nhận, tôi đây là lần đầu tiên kiếm tiền mua lễ vật để tặng người khác. Tạ tiên sinh, ngài không thể cự tuyệt được." Biểu tình Bùi Hồi rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc: "Phải biết rằng, có rất nhiều người muốn được nhận lễ vật do tôi lần đầu tiên tặng này. Thế nhưng, vì Tạ Kỳ Phong ——" vì hai trăm vạn.

"Tôi lựa chọn tặng cho ngài."

Tạ tiên sinh chẳng hề cảm động thậm chí rất lạnh lùng, còn muốn đem Bùi Hồi đuổi ra khỏi cửa. Chỉ là tại lúc muốn nói lời cự tuyệt, đôi mắt không cẩn thận nhìn thấy một thanh niên ôm thùng ngâm chân ánh mắt kiên định, lời chưa kịp ra khỏi miệng liền quẹo đi: "... Để đó đi."

Bùi Hồi nở nụ cười, đem thùng ngâm chân đưa cho lão quản gia: "Dược liệu đông y cải thiện máu huyết tuần hoàn, xúc tiến sự trao đổi chất, có lợi cho việc cải thiện chất lượng giấc ngủ. Ngài bẩm sinh có di chứng bệnh, thân nhược thể hàn, chất lượng giấc ngủ kém, dễ dàng sinh bệnh, đây đều là do căn bệnh từ trong bụng mẹ mang tới, cần phải bồi dưỡng thật tốt—— "

"Làm sao cậu biết?!" Lão quản gia trước tiên đánh gãy lời nói của Bùi Hồi, mơ hồ đoán ra chút gì, có chút kϊƈɦ động lại có chút hoài nghi nhìn cậu.

Bùi Hồi đón nhận ánh mắt Tạ Tích bình tĩnh không có gợn sóng, mặc dù người sau nghe đến chuyện mình có có thể được trị hết bệnh, nói tới chuyện kéo dài tuổi thọ cũng không có phản ứng gì lớn, có thể thấy được tính cực lạnh và lý trí quá mức. Cậu nói rằng: "Tôi nhìn ra được."

Tạ Tích không phản ứng gì, ngồi dựa ghế nằm, có chút lười nhác hỏi: "Cậu có thể dưỡng tốt cho cơ thể tôi vốn sinh ra đã mắc bệnh rồi? Từ nhỏ đến lớn, tôi đi thăm qua nhiều danh y, bọn họ cũng chỉ có thể bảo đảm tôi sống sót bình thường, kéo dài tuổi thọ thêm hai ba năm, không ai có thể vỗ ngực nói rằng nhất định sẽ chữa khỏi cho tôi. Cậu lấy cái gì bảo đảm rằng sẽ chữa khỏi bệnh của tôi?"

Bùi Hồi: "Điều dưỡng là được, không phải việc khó."

Tạ Tích: "Nói thì mạnh miệng."

Bùi Hồi cũng không sinh khí, ôn hòa nhã nhặn nêu ví dụ: "Thất sư đệ của tôi cũng mang bệnh từ trong bụng mẹ, vốn sinh ra đã kém cỏi, hai mươi mấy tuổi mới đến bái sư phụ tôi. Sư phụ tôi hái tới nhiều dược liệu điều dưỡng thân thể cho hắn, ba năm rưỡi qua đi tình hình đã tốt rồi." Nhảy nhót tưng bừng, chạy loạn khắp nơi. "Tạ tiên sinh đi thăm danh y, vẫn luôn chú trọng bảo dưỡng, cơ năng thân thể đều còn rất tốt, so với Thất sư đệ của tôi tốt hơn rất nhiều, cho nên càng dễ dàng điều dưỡng hơn."

Tạ Tích: "Thất sư đệ của cậu?"

Bùi Hồi trầm mặc một thời gian ngắn, chân thành nói rằng: "Tạ tiên sinh không biết rằng người học hệ âm nhạc cũng có bái sư học nghệ sao? Nghề này của chúng tôi đều rất truyền thống, hơn nữa sư phụ tôi là một người dưỡng sinh sáng suốt."

Tạ Tích ngược lại không hoài nghi mấy cái này, hắn biết Trương nữ sĩ mẫu thân Kiều Tuyên không chỉ là nhà dương cầm nổi danh trong giới âm nhạc, còn là một người dưỡng sinh sáng suốt. Tài năng âm nhạc của Trương nữ sĩ càng là nổi danh trong thế giới âm nhạc, trước mắt ẩn lui nhiều năm, nghe đồn đúng là một người chuyên gia dưỡng sinh. Hắn không hứng thú lắm mà nói rằng: "Danh y nói thiếu sót của căn bệnh này cũng không phải là không có cách trị liệu, chỉ là dược liệu khó tìm."

"Tôi có nha." Bùi Hồi một chút cũng không cảm thấy lời mình nói ra có bao nhiêu kinh thiên động địa, tự nhiên thoải mái tiếp tục mở hàng chuyển phát nhanh. Thật giống như lời cậu nói rằng những dược liệu kia có thể được người trồng tràn lan trêи đất hoang vậy.

Lão quản gia không nhịn được hỏi: "Cậu Kiều, mạnh miệng như vậy ai nói chẳng được. Mà cậu biết sẽ cần loại dược liệu nào sao? Cậu có biết những dược liệu kia quý hiếm bao nhiêu không, căn bản là có tiền cũng không thể mua được, hơn nữa có có vài cái chỉ tồn tại trong truyền thuyết, căn bản là trong hiện thực không có cách nào chứng thực dược liệu đó có tồn tại hay không."

Bùi Hồi quay đầu, rất kinh ngạc dò hỏi: "Thuốc gì mà chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà hiện thực không có chứ?"

Lão quản gia: " 'Phong', có từng nghe qua chưa?" (T chẳng biết mấy vị thuốc đâu, QT sao t edit lại vậy:(()

'Phong' là một loại sinh vật tồn tại ở trong sách cổ, hình người, không có chân cùng ngón tay, không có máu, thường bị người khác tưởng lầm là thịt thái tuế linh chi (?). Nhưng thật ra là một loại dược liệu quý giá, dù người đang thoi thóp cũng có thể cứu sống được.

Bùi Hồi có chút mờ mịt, cậu chưa từng nghe qua loại dược liệu 'Phong' này, liền hỏi loại thuốc kia có hình dáng ra sao, nhìn xem có thể để cho sư phụ cậu đi tìm hay không. Lão quản gia cảm thấy cậu lại nói chuyện viển vông, nhưng vẫn miêu tả một phen. Bùi Hồi vuốt nhẹ cằm suy tư, cậu xác thực không biết loại dược liệu 'Phong' được miêu tả từ sách cổ này, chỉ là nghe miêu tả hình dáng thì lại thấy loại dược liệu rất giống một loại thái tuế cậu từng thấy.

Cậu nói rằng: "Tôi chưa từng nghe tới dược liệu mà ông nói, nhưng mà qua miêu tả của ông, rất giống một loại thái tuế giả linh chi mà tôi biết." Lắc đầu một cái, phủ nhận nói: "Cái kia không đáng giá đâu, không đáng giá bằng thịt thái tuế linh chi."

Cậu có hiểu biết thị trường về giá cả thịt thái tuế linh chi, vẫn luôn rất thèm muốn trông mong. Lúc nhỏ đã từng nỗ lực trồng ra được, mỗi ngày tha thiết mong chờ nhìn nó sinh trưởng, nhưng mà vẫn không mọc ra. Sau đó có một lần đi nhầm đường lạc lối, hái cái loại thái tuế giả kia đi ra ngoài lừa người, sau đó bị sư phụ đánh một trận no nê.

Lão quản gia một mặt biểu tình quả nhiên như vậy, ngược lại là Tạ Tích, trêи mặt hiện lên biểu tình suy tư. Hắn vẫn còn rơi vào trầm tư, không có phát hiện lão quản gia đang hứng thú trò chuyện vui vẻ cùng Bùi Hồi vì có gu thẩm mỹ giống nhau, một già một trẻ, đều tranh xem ai nói được nhiều hơn rồi.

Tạ Tích đột nhiên hỏi: "Cậu học nấu các món ăn đến đâu rồi?"

"A?" Một già một trẻ cùng nhau quay đầu lại, mặt đầy mờ mịt.

Lão quản gia ngượng ngùng đứng dậy, lặng lẽ nhìn Bùi Hồi nói nhỏ: "Chờ chút nữa đem tên cửa hàng nói cho tôi biết nhé."

Bùi Hồi: "Không thành vấn đề."

Cộc cộc cộc.

Tạ Tích không nhịn được gõ bàn nhắc nhở.

Bùi Hồi: "Tôi sẽ không nấu ăn, tôi chưa vào phòng bếp bao giờ." Cậu nói năng hùng hồn: "Trù nghệ của Tạ tiên sinh tuyệt vời, nếu không ngài rút chút thời gian ra để chỉ dẫn tôi đi.

Tạ Tích không chút do dự mà từ chối.

Bùi Hồi cảm thấy kinh ngạc: "Tại sao? Tôi đưa ngài rất nhiều thứ." Cậu chỉ vào đống bao hàng linh tinh trêи đất, tiếp tục nói: "Hơn nữa chúng ta sẽ có nhiều thời gian ở chung hơn, biết rõ lẫn nhau, hai bên cùng tiếp xúc, mới có thể có ấn tượng tốt lẫn nhau. Chỉ có chung sống cùng nhau, Tạ tiên sinh sẽ phát hiện ra tôi là một người xứng với Tạ Kỳ Phong."

Tạ Tích không hề che giấu thẳng thắn cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm Bùi Hồi, rõ ràng cậu là thật tâm muốn mang lại niềm vui cho hắn. Nhưng mục đích tìm niềm vui ấy của cậu là vì Tạ Kỳ Phong, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút không thích. Chưa từng có người nào đem hắn đặt ở sau Tạ Kỳ Phong, đến cả đối xử cũng chưa từng bị đối xử trước sau như vậy, vì căn bản là không ở cùng một phương diện, làm sao mà so sánh? Muốn bắt nạt Tạ Kỳ Phong sao?

Có thể Bùi Hồi ở nơi này, cậu chân thành ý thức được, Tạ Kỳ Phong còn trọng yếu hơn so với Tạ Tích này (vì 200 vạn). Mà Tạ Tích từ trước đến giờ lãnh tâm lãnh tình, cảm thấy một tia không vui cùng một chút tức giận.

Hắn muốn Bùi Hồi đem hắn ra so sánh cùng Tạ Kỳ Phong, cũng không vì lý do gì cả, không có tính chất công bằng, vốn phần thắng không thể nghiêng về phía Tạ Kỳ Phong rồi. Nhưng hắn lại không ý thức được rằng trước giờ hắn chưa từng vì ánh mắt của người khác mà tâm tình chập trùng đến như vậy.

"Kiều Tuyên, không cần tôi phải dạy cậu chứ, cậu nên biết rõ là làm sao để lấy lòng, đây đều là chuyện của cậu, tôi không cần phối hợp với cậu." Tạ Tích trực tiếp chỉ ra, người cần thiết chủ động là Bùi Hồi. Hắn có muốn phối hợp hay không, Bùi Hồi không có quyền quyết định.

Bùi Hồi mặt không hề có cảm xúc, khí thế tăng vọt, ánh mắt sắc bén như trường kiếm. Cậu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tạ Tích, hai tay nắm chặt lấy tay vịn ghế nằm, cúi người tới gần Tạ Tích: "Tạ tiên sinh, ngài là một vị thương nhân thành công, hẳn biết là nên hi sinh lợi ích nhỏ nhất để giành được lợi ích lớn nhất chứ. Như vậy, tôi nấu ăn cùng ngài thì như thế nào?"

"Tôi chữa khỏi bệnh của ngài, ngài dạy tôi nấu đồ ăn, chúng ta cùng tìm hiểu nhau."

Tạ Tích bật cười, cho dù đang nằm ở thế hạ phong, nhưng khí thế nửa điểm cũng không bị áp bức. Hắn bình tĩnh đối diện cùng Bùi Hồi nửa ngày, đột nhiên gật đầu đáp ứng: "Được."

Bùi Hồi: "Cứ quyết định như vậy đi, lúc chạng vạng năm giờ mỗi ngày tôi sẽ lại đây." Nói xong, cậu liền bỏ đi.

Nhìn theo bóng dáng Bùi Hồi rời đi, Tạ Tích thu hồi nụ cười, trầm ngâm chốc lát: "Điều tra Kiều Tuyên này một lần nữa, từ nhỏ đến lớn, còn có tính cách làm người như vậy sao."

Lão quản gia gật đầu: "Được." Ông cũng nhận ra được 'Kiều Tuyên' này cùng người trong tài liệu không giống nhau lắm, đối phương lại nhiều lần nhắc tới dược liệu, hơn nữa có quen biết với bà lão đầu bếp. Vậy mấy dược liệu quý giá trước đó rất có thể có thể là của chính cậu, nhưng Kiều Tuyên chân chính không thể hiểu những thứ này.

Hiệu suất của lão quản gia rất cao, lúc chạng vạng đã đem tư liệu của Bùi Hồi đến trước mặt Tạ Tích.

Bùi Hồi, một thanh niên đến từ vùng hẻo lánh đơn độc tinh khiết vô tri.

Từ khi nhỏ đã bị người mẹ có bệnh tâm thần ngược đãi, sau đó lại được Cậu nhận nuôi, lớn lên dưới sự khắt khe của Mợ, thật vất vả trốn chạy cả cái gia đình đó ra bên ngoài làm công, lại giống với bạch nguyệt quang mong mà không được của một tên phú ba đời. Phú ba đời coi cậu là thế thân của bạch nguyệt quang, thời điểm cao hứng thì liếc mắt một cái, mất hứng thì như xem là thùng rác mà phát tiết, cuối cùng còn bị lừa dối, trở thành bia đỡ đạn của bạch nguyệt quang.

Nhưng mà thanh niên không biết gì cả đối với chuyện này, vẫn cứ xem tên phú ba đời kia là tín ngưỡng, toàn thân toàn tâm yêu quý.

Mà cái tên phú ba đời kia, chính là Tạ Kỳ Phong.

—— kịch bản này được đồng học Tất Kỳ Trí biên soạn lại.

Cái này phải nói tới chuyện hôm qua, Tạ Kỳ Phong liên hệ chú nhỏ của Tất Kỳ Trí, hơn nữa để phòng ngừa bị Tạ Tích phát hiện chân tướng mà bắt đầu ra tay chuẩn bị. Cậu ta (Tạ Kỳ Phong) đưa ra yêu cầu, một lần nữa bịa đặt thân thế Bùi Hồi. Về thân thế mới, Tạ Kỳ Phong lo thân thế Bùi Hồi quá kém, cho nên không thể không đem cậu nuôi lớn tương tự như thân thế Kiều Tuyên, an ổn ở bên người Tạ Kỳ Phong.

Đến lúc đó, Tạ Kỳ Phong chỉ cần đem tin tức này lan rộng ra ngoài, những người khác có tìm đến trả thù thì sẽ tìm Bùi Hồi mà không phải tìm Kiều Tuyên. Còn Tạ Tích, cậu ta cũng không phải lo lắng. Bởi vì Tạ Tích sẽ không tốn tâm tư để ý những người không liên quan, chờ đến khi hắn phát hiện ra có điểm nào đó khác thường, Tạ Kỳ Phong đã lau sạch mọi chuyện.

Tất Kỳ Trí xuất phát từ quan tâm đại ca nhà mình mà dò hỏi chú nhỏ, lúc biết chuyện thân thế mới của Bùi Hồi được bịa ra mà tức giận bất bình. Vì vậy lén vào công ty an ninh của chú nhỏ bóp méo tư liệu, đem chuyện tình ngược luyến mình tự não bổ ra thay vào. Vừa vặn, công ty an ninh của chú nhỏ cậu lại khá có tên tiếng trong vòng này, lão quản gia chính là mời công ty an ninh này điều tra.

Kết quả cuối cùng, hiện ra trước mặt Tạ Tích.

Lão quản gia: "Tiểu thiếu gia lần này... thật quá phận." Ai cho cậu ta có thể tùy ý đạp lên tình cảm của người khác như vậy?

Tạ Tích đem mấy tư liệu này khóa trong tủ, đối với lão quản gia nói rằng: "Bùi Hồi cũng không dễ bị lừa gạt như vậy, trừ phi là cam tâm tình nguyện. Coi như là bị lừa gạt, cũng là cậu ta tự làm tự chịu."

Lão quản gia há mồm muốn nói tiên sinh có phải là có suy nghĩ phiến diện hơi lớn với Bùi Hồi không. Mà sau một giây lại nghe được Tạ Tích nói: "Tạ Kỳ Phong chắc là chán ghét không có ai quản nó, nên mới nhởn nhơ dám lừa gạt đến trêи đầu tôi. Kêu nó sớm đến công ty rèn luyện, từ chức quản kho mà làm lên."

—— coi như cho đi rèn luyện cũng không nên từ quản kho làm lên chứ.

Lão quản gia: "Vậy tiền tiêu vặt mỗi tháng gửi vào thẻ của tiểu thiếu gia thì..."

Tạ Tích: "Ngừng."

Hai phòng ngủ một phòng khách ở trong nhà ấm áp, Tạ Kỳ Phong đột nhiên nhảy mũi liên tiếp hai cái. Kiều Tuyên quan tâm hỏi: "Bị cảm sao?"

Tạ Kỳ Phong một mặt mờ mịt lắc lắc đầu, lập tức lộ ra nụ cười xấu xa, ôm chặt lấy Kiều Tuyên đè xuống ghế sa lon hôn sâu: "Tiểu Tuyên, em chừng nào thì chuyển tới đây ở? Không đáp ứng anh liền hôn đến khi em đáp ứng mới thôi."

Tạ Tích mở báo ra cúi đầu nhìn, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Trước tiên rửa rồi để ráo nước, chuẩn bị nồi đất, nấu nước."

Bùi Hồi thò đầu ra từ trong phòng bếp: "Nấu nước?"

Tạ Tích: "... Trước tiên đổ nước vào nồi đun sôi, rồi lại chuẩn bị gia vị tiến hành bước kế tiếp."

Bùi Hồi nghe theo chỉ đạo của Tạ Tích từng bước một nấu thành thịt kho tàu Đông Pha, nhìn đồ ăn lần đầu tiên trong đời mình làm ra, trong lòng cậu cảm giác thành công không gì sánh được. Cậu mang đồ ăn bưng ra đặt trước mặt Tạ Tích, có chút rụt rè xoa đầu: "Chủ yếu là món này không quá khó nấu ha."

Tạ Tích chấp đũa: "Nhìn vẻ ngoài có vẻ không sai, qua ải." Hắn gắp một khối nhỏ bỏ vào trong miệng nhai, dừng lại trong chốc lát, sau đó mặt không hề cảm xúc nuốt xuống. Để đũa xuống, đối mặt với ánh mắt mong đợi được khen của Bùi Hồi, cười cười: "Nếm thử đi."

Bùi Hồi nhìn mặt hắn đầy vẻ không thành vấn đề, hiển nhiên cho là mình thành công rồi. Vì vậy tiếp nhận đũa, vui vui vẻ vẻ gắp một khối thịt lớn thả vào trong miệng, mới nhai một chút thì cả khuôn mặt lập tức nhăn nhó, khó chịu chạy đi nhả ra.

"Ngài gạt tôi."

Tạ Tích: "Trong cuộc đời tôi chưa từng ăn qua món thịt khó ăn như vậy, không cho cậu tự mình nếm thử, trong lòng tôi không bỏ qua được."

Bùi Hồi nhỏ giọng: "Đời tôi cũng chưa từng ăn qua món thịt khó ăn như vậy." Tâm tình nản lòng.

Tạ Tích: "Sắc hương vị, ngoại trừ vị quá kém, ít nhất sắc, hương đã đạt. Lần đầu tiên mà có thể nấu như vậy, đã rất tốt."

Bùi Hồi dịch đến bên người Tạ Tích: "Tạ tiên sinh lần đầu tiên nấu ăn cũng như vậy phải không?"

"Không phải." Tạ Tích hơi lạnh lùng: "Tôi làm, có thể ăn."

Ý là, Bùi Hồi nấu đồ ăn chính là có sắc, hương nhưng không thể ăn. Bùi Hồi không vì vậy mà bị đả kϊƈɦ, cậu tán dương: "Tạ tiên sinh quả nhiên là rất lợi hại."

Tạ Tích nghiêng đầu đối diện Bùi Hồi, nhìn thấy lời khen chân thành trong mắt cậu không khỏi thoải mái: "Sau này tôi bị ngã bệnh, từ đó về sau, người trong nhà nghiêm cấm tôi tiến vào phòng bếp. Nhưng không cho tôi tiến vào bếp, đồ ăn của người khác làm ra, hương vị khiến tôi cảm thấy ăn không được."

Bùi Hồi đánh tay trái, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Tôi thiếu chút nữa quên mất một chuyện, Tạ tiên sinh ngài chờ chút đã." Nói xong cậu bỏ chạy về tòa nhà nhỏ, qua một hồi lâu mới trở về, trong tay mang theo cái túi nhựa màu đen. Chạy vào nhìn thấy lão quản gia còn dừng lại hỏi thăm một chút, cũng nhờ ông đem cái thùng ngâm chân hôm trước cậu đưa cho Tạ Tích lấy ra.

Lão quản gia nhìn về phía Tạ Tích, người sau nghiêng mặt sang một bên giả vờ ho. Cái thùng ngâm chân kia bị hắn cất vào trong phòng tạp vật khóa lại, dự là bỏ lơ nó ở trong đó luôn.

Bùi Hồi: "Chú Dũng, nhanh lên."

Tạ Tích liếc mắt nhìn Bùi Hồi công khai ra vào tòa nhà chính còn dám sai khiến chú Dũng, cảm thấy được cậu thật không biết khách khí là gì. Thế nhưng nhiệt tình mười phần, liền đến chú Dũng cũng không tự chủ bị cậu mua chuộc. Rõ ràng ngày hôm qua còn nói đôi mắt không phải đôi mắt, mũi không phải mũi, hiện tại hai người gọi thân thiết gọi một tiếng Hồi Hồi —— "Chú Dũng gọi cậu là Hồi Hồi?"

Bùi Hồi: "Là nhũ danh của tôi." Cậu đi vào phòng bếp cầm một chiếc kéo bén ra, trở về thì lấy từ trong túi nhựa màu đen ra một mảnh gỗ, cậu đưa lưng về phía Tạ Tích cắt xuống mảnh vụn, rớt xuống mâm một lớp mỏng manh, tiện tay đem mảnh gỗ ném vào trong túi nhựa màu đen. Chờ chú Dũng ôm thùng rửa chân lại đây liền nhận lấy, trực tiếp đem lớp gỗ vụn trêи mâm đổ vào thùng ngâm chân.

Dũng thúc còn ngửi được mùi thơm ngọt, vừa hiếu kỳ vừa hỏi: "Đây là dược liệu à?"

Bùi Hồi: "Đúng vậy. Hoa lan kết, tuy rằng rất nhiều người cảm thấy nó không sánh bằng Oanh ca lục, nhưng thực ra số tuổi nó sống được còn nhiều hơn Oanh ca lục, hiệu quả cũng tốt hơn."

Chú Dũng chẳng hề biết Hoa lan kết, Oanh ca lục là vật gì, ngược lại là Tạ Tích sau khi nghe xong, mu bàn tay run lên, mí mắt nhảy lên hai lần, đỡ trán nói: "Đó là hai loại cực phẩm Kỳ Nam hiếm thấy, được gọi là Tử kỳ, Lam kỳ." Đáng giá ngàn vàng.

Trầm Hương Kỳ Nam hiếm thấy thuộc hàng trung phẩm, mà Hoa lan kết, Oanh ca lục lại là loại Kỳ Nam hiếm thấy thuộc hàng cực phẩm. Bùi Hồi đem đống đồ đáng giá ngàn vàng hiếm thấy này cứa thành mảnh vụn ngâm chân cho hắn, Tạ Tích nhất thời không biết nên trách Bùi Hồi vô tri không nhìn được, hay là trách cậu hào hoa xa xỉ lãng phí.

Chú Dũng ngạc nhiên không thôi, xốc túi nhựa màu đen lên nhìn thấy mảnh gỗ mặt cắt màu xanh sẫm bên trong, ngửi thấy được vị thơm ngọt kia, đúng là cực phẩm Kỳ Nam hoang dại không thể nghi ngờ. Dù có người nuôi Kỳ Nam cũng tuyệt đối không thể nuôi thành hương vị thuần khiết như vậy, mà một khối nhỏ này, Bùi Hồi liền trực tiếp cắt thành mảnh vụn đem ngâm chân? Ông nhìn về phía thùng nước ngâm chân kia, trị giá ít nhất trăm vạn.

Một trăm vạn, đem ra ngâm chân. Toàn thân Tiên sinh được mạ vàng à? Không, không đủ, hẳn là phải nạm kim cương.

Bùi Hồi ngồi xổm trước mặt Tạ Tích, ngẩng đầu nói rằng: "Tạ tiên sinh, mời ngài cởi giày."

Tạ Tích vậy nhưng bất động, quan sát sắc mặt Bùi Hồi, ngón tay trỏ như có như không gõ tay vịn. Hỏi cậu: "Cậu có biết giá của Kỳ Nam hoang dại hiếm thấy này trêи thị trường không?"

Bùi Hồi: "Sư phụ có nói qua, có tiền cũng không thể mua được." Cậu thúc giục: "Nhanh cởi giày đi tiên sinh, nước sẽ nguội."

Tạ Tích nắm chặt tay của Bùi Hồi, dùng sức hơi mạnh. Hắn nghiêng người tới gần Bùi Hồi: "Tại sao lại muốn đối xử tốt với tôi như vậy?"

Bùi Hồi nghi hoặc: "Tôi muốn đối xử tốt với Tiên sinh, còn cần lý do sao?" Nếu như nói là vì hai trăm vạn của Tạ Kỳ Phong, cậu ngược lại cũng không làm đến mức độ này. "Hoa lan kết là có tiền cũng không thể mua được, tác dụng chủ yếu là dược liệu. Một khối dược liệu, đương nhiên phải dùng đúng chỗ cần dùng. Tuy rằng quý hiếm, mà dùng ở trêи người Tạ tiên sinh, tôi không cảm thấy đáng tiếc."

Huống chi, mang ngọc mắc tội*. Cậu ở bên ngoài không có biện pháp khác, lại cầm trong tay đồ vật trị giá thiên kim, nhất định sẽ gặp tai họa. Còn nữa, cậu không thể đem Kỳ Nam này đi bán vì cậu không muốn ngồi không cũng được hưởng lợi! Cậu muốn dựa vào chính sức của một mình mình mà kiếm bộn tiền, đem sư môn phát triển huy hoàng thịnh vượng.

*Nguyên gốc là Hoài bích kỳ tội trong tục ngữ Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội ý nói Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.

Không thể không nói, Bùi tiểu Hồi chí hướng bay xa.

Cậu một phen bộc bạch, lời này rơi vào trong tai của Tạ Tích lại đặc biệt êm tai. Như là yêu tinh giỏi nhất trêи thế giới này dùng lời ngon tiếng ngọt đầu độc nhân loại, ngọt đến khiến người khác không tự chủ được mà nhường nhịn, thuận theo, dung túng, sau đó từng bước một giẫm vào cạm bẫy, không có cách nào tự kiềm chế mà trầm luân vào.

Tạ Tích cởi giày, vói chân vào trong thùng, nhìn Bùi Hồi vùi đầu giúp hắn xoa bóp lòng bàn chân. Trong đầu, nơi ngực dâng lên một trận khói mỏng nhạt nhòa, khói mỏng từ từ tràn ngập. Nhưng hắn bất động thanh sắc, ánh mắt rơi vào cần cổ trắng nõn của Bùi Hồi do cúi đầu mà lộ ra, làn da nơi đó trắng nõn mịn màng, khiến người khác không nhịn được ảo tưởng, nếu mà nhiễm phải vệt đỏ thì màu sắc sẽ xinh đẹp đến như thế nào nữa?

Nếu là... hôn lên đó, lưu lại vết tích, vậy thì màu sắc đó sẽ dụ người biết bao nhiêu?

Tạ Tích bất động thanh sắc, cỗ khói nhẹ kia tùy ý tràn ngập cả tròng mắt, sau đó từ từ đem cảm xúc trong mắt đều mở ra. Rồi lại có thể giữ vững bình tĩnh, dùng giọng nói khàn khàn hỏi: "Ở trong mắt cậu, tôi quan trọng hơn đống đồ vật quý hiếm này sao?"

"Ừm." Bùi Hồi nói rằng: "Bất luận là đồ vật gì trêи thế giới này đều có thể định giá, nhưng với tài năng, trí tuệ, tướng mạo, gia thế bối cảnh của Tạ tiên sinh... Đều không thể đưa ra một mức giá nào."

Tạ Tích: "Gia thế bối cảnh cũng coi như được tính ở trong đó?"

Bùi Hồi: "Đó thuộc về ưu điểm của ngài mà, tại sao lại không thể tính? Tạ tiên sinh một mình chống đỡ lấy một xí nghiệp khổng lồ như vậy, tạo ra rất nhiều vốn lưu động, có lẽ ngài không biết chỗ xí nghiệp của ngài cung cấp rất nhiều cơ hội lao động cho người dân vân vân... Như vậy không thể đánh giá ngài được, đôi mắt có khả năng nhìn thấy những điều rộng lớn hơn trời đất, đương nhiên ngài sẽ không chú ý con đường mình đã đi qua, để lại bước chân, từng trợ giúp qua vô số người. Tạ tiên sinh nho nhã khiêm tốn, lòng dạ rộng rãi, ở trong mắt tôi, ngài còn quý trọng hơn với bất kỳ bảo vật vô giá nào khác."

Tạ Tích từ cười khẽ chuyển thành cười cao giọng, ý cười xuất phát từ nội tâm. Đám khói nhạt trong lồng ngực kia dần chuyển thành đậm, lan khắp toàn thân, cơ hồ muốn xông ra khoang ngực, nơi ngực truyền đến một trận đau nhẹ, lại khiến người cảm thấy thích ý.

Lão quản gia ở bên hông nghe được mấy lời này một mặt tê dại, đây là lần đầu tiên ông nghe được lời nịnh hót thanh tân thoát tục, vượt qua chân trời, khoa trương cực kỳ này. Cố tình vỗ ʍôиɠ ngựa lại vỗ chân thành như vậy, khiến người cảm thấy cậu thật ra không có nói dối, lời nói xuất phát từ đáy lòng, vừa êm tai lại vừa chân thành, ai mà chống lại được?

Bùi Hồi tranh thủ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tạ Tích, sau đó liền chăm chú vào chân của hắn. Hai chân Tạ Tích sạch sẽ trắng nõn, lớn hơn một chút so với chân mình, ở trêи có chút gân xanh, tổng thể mà nói thì thật rất dễ nhìn. Cậu tìm tòi huyệt vị, dựa theo ký ức dùng khí lực ấn xuống, nghe Tạ tiên sinh trầm thấp hít một ngụm khí thanh, nhân tiện nói: "Tạ tiên sinh, tôi giúp ngài xoa bóp huyệt vị, cải thiện thân thể."

Thanh âm của Tạ Tích lại càng khàn hơn, tới gần Bùi Hồi, nhưng chú ý khoảng cách không để chạm đối phương. Hắn lại như đè lên trêи người Bùi Hồi, giống như muốn đem cả người cậu ôm khảm vào trong ngực. Tư thái này, rước lấy ánh mắt kỳ dị của lão quản gia.

"Cậu làm nhiều chuyện như vậy, chính là vì muốn thay đổi thân thể của tôi?"

Bùi Hồi: "Đương nhiên."

Ầm —— cỗ khí nồng nặc kia rốt cuộc lao ra khỏi khoang ngực, tràn khắp toàn thân, tràn đến cặp mắt ác quỷ đáng sợ kia, cuối cùng —— ɖu͙ƈ vọng bắt đầu nảy sinh.

P/s: t lười spoil quá, toàn spoil trật lất:v

Mấy nay bị bịnh nằm một cục, không edit được gì cả mn:((((

Bình Luận (0)
Comment