Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 53: Gả cho ba của bạn trai. (7)
Hơi nước mờ mịt, tiếng nước rơi, bóng người trong màn hơi nước như ẩn như hiện. Phảng phất như là bị đầu độc, không tự chủ mà muốn tới gần bóng người kia, nhưng dù đi như thế nào cũng không đi tới trước mặt người kia được.
Hơi nước càng ngày càng dày đặc, bóng người lại rõ ràng không ít. Tiếng nước ào ào, từng giọt nước dội lên trêи người rồi bắn ra ngoài, từng giọt một óng ánh long lanh như ngọc châu.
Cậu mặc trêи người kiện áo sơ mi trắng, rõ ràng thấy áo có vẻ rộng hơn vài số, không quá vừa vặn, bởi vì có nước mà áo dính sát thân thể. Áo sơ mi trong suốt dán vào người hiện lên đường cong uyển chuyển, từng giọt nước thuận theo thân thể chậm rãi chảy xuống.
Cậu tựa hồ nhận ra có người đang nhìn lén, vậy nên quay đầu, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ sáng ngời, mặt mày vốn là sắc bén lạnh lẽo, bây giờ như là bị hơi nước ấm hung cho hồng lên, khóe mắt cũng bị nhuộm đỏ, lộ ra mị thái ngây thơ tinh khiết của trẻ con. Cậu giống như nhận ra người nhìn lén, cảnh giác chợt lóe lên, sau đó là kinh ngạc trong nháy mắt, cuối cùng thì tỏa ra nụ cười hoàn toàn tính nhiệm.
Cậu đối với người vừa tới gọi một tiếng: "Tạ tiên sinh."
Cực kỳ tín nhiệm, không hề đề phòng, lại không biết mình ở trong mắt những người khác, cậu chính là Thiên Nga trắng ngửa cổ chờ hiến tế. Người đáng tin tưởng nhất lại mơ ước cậu, trong đầu có ý nghĩ dơ bẩn, muốn đem cậu kìm tại bồn rửa mặt, trong bồn tắm, thậm chí là dưới vòi sen hay trêи mặt sàn gạch, tùy ý làm bậy.
Trêи mặt cậu lộ ra kinh ngạc, khó hiểu cùng kinh ngạc: "Tạ tiên sinh?"
Sau đó bị người kia tàn nhẫn áp chế xuống sàn gạch, tiếp nhận phản bội từ chính người mình tín nhiệm nhất.
Cậu muốn phản kháng, lại vô lực phản kháng, cái cổ thon dài ngẩng lên, dáng dấp như thiên nga ở thời điểm sắp chết hí vang tiếng bi thương. Cảnh này ở trong mắt người kia, lại đặc biệt mỹ lệ, như yêu tinh ma mị bò ra từ trong nước, dù cho chuyện chiếm lấy cậu khiến hắn biến thành hôn quân, thì cũng là vui vẻ chịu đựng.
Hai tay bị giữ chặt lại, nước văng lên trêи lưng, lách tách lách tách, như hạt ngọc, đẹp cực kỳ. Độ cong của thân hình rất hoàn mỹ, từ gáy đến phần lưng rồi tới chỗ eo kia.
Ánh mắt nhìn đến mỗi nơi, băn khoăn nên dừng chỗ nào, cuối cùng rơi vào phần eo đáng thương lại đáng yêu kia.
Tàn nhẫn mà không giữ lại nửa điểm tình cảm, mở ra cướp đoạt cậu, mặc cho cậu tức giận mắng la, hay xin tha đến bi thương khóc lóc, lòng dạ cũng không có nửa điểm mềm yếu.
Cậu rất vô tội, khóc đáng thương như vậy, nhưng đó cũng là lỗi của cậu, ai bảo cậu cứ muốn cố ý mê hoặc hắn? Nếu như cậu không cố ý mê hoặc, thì hắn sẽ không để con ác quỷ trong lòng mình thoát ra ngoài. Ác quỷ này vì cậu mà sinh ra, nó tên là ɖu͙ƈ vọng, cho nên tự nhiên là lỗi của cậu. Vì vậy, chỉ có cậu mới xoa dịu động viên được con ác quỷ này, đây cũng coi như là chuyện đương nhiên.
Nam nhân dù bận rộn vẫn ung dung nghĩ, sau đó nói cho dưới thân đây là chuyện đương nhiên, rõ ràng ngữ khí ôn nhu ngọt ngào đến có thể chảy ra nước, động tác lại tàn nhẫn đến cực điểm. Tâm khẩu bất nhất (trong lòng và ngoài miệng nói không giống nhau), mặt dày vô sỉ, còn muốn đem tất cả cái sai đều đổ xuống người dưới thân. Nhưng mà người bị bắt nạt kia cũng không có cách nào khác, chỉ có thể bi thương cầu xin khóc lóc, không làm gì được.
"Hồi Hồi..."
Tạ Tích bỗng nhiên tỉnh giấc, sắc mặt khó coi. Bấm mở đèn đầu giường, nhìn thấy dưới thân hỗn độn, mặc dù không dám tin tưởng cũng không thể không tin rằng mình nhập mộng giật mình. Cho dù là ở trong mơ cưỡng bách Bùi Hồi, sau khi tỉnh lại càng thèm thuồng dư vị đó.
Thanh tâm quả ɖu͙ƈ hơn ba mươi mấy năm, một chốc lại thua dưới thanh niên nhỏ hơn mình mười mấy tuổi, ɖu͙ƈ vọng còn nặng đến mức ở trong mơ cưỡng bách thanh niên kia, trải nghiệm như thế này hắn chưa bao giờ có. Mới đầu thật là khó có thể tiếp thu loại cảm giác không chịu khống chế này, đối với Tạ Tích luôn khống chế ɖu͙ƈ, hắn không thể nào vui vẻ đối với chuyện này được.
Tạ Tích mở vòi sen, nhiệt độ nước nóng thích hợp từ vòi sen rơi xuống dưới, mà bản thân hắn lại chậm rì rì nhớ lại mỗi một tình cảnh trong mộng. Từ Bùi Hồi trong hơi nước, đến khi đem cậu áp xuống gạch, trêи mặt đối phương dường như thống khổ lại như sung sướиɠ, còn hắn giống như thưởng thức một món ăn sơn hào hải vị, tinh tế xé ra, từng chút từng chút thưởng thức.
Hồi ức lúc kết thúc, Tạ Tích thoả mãn ɭϊếʍ ɭϊếʍ khóe môi, mặc dù chuyện không khống chế cảm giác này rất không tốt, nhưng nếu như đối tượng là Bùi Hồi vậy thì là chuyện khác.
Sau khi tắm rửa xong, Tạ Tích đứng ở bên cửa sổ nhìn tầng gác ở tòa nhà phụ, cũng chính là chỗ ở của Bùi Hồi, lẳng lặng mà ngóng nhìn hồi lâu. Giữa đêm lạnh mà trầm thấp nỉ non: "Lại cho cậu một cơ hội, nếu mà không chạy thoát được thì đừng có trách tôi."
Giả mù sa mưa, căn bản là không cho Bùi Hồi có cơ hội rộng lượng lựa chọn. Kỳ thực ở trong lòng còn suy nghĩ lập mưu làm sao để làm cái võng lớn, để tiện đem Bùi Hồi kéo vào trong lồng ngực.
Tạ Tích trầm thấp cười, thừa nhận tâm của chính mình đen đến không thuốc nào trị được.
Lần trước Bùi Hồi đem hai mươi mấy người đánh vào bệnh viện, gây ra không ít chuyện. Trong hai mươi mấy người kia có mấy tên có gia thế bối cảnh không tầm thường, biết con nhà mình bị đánh đến gãy xương đương nhiên không thể nuốt giận vào bụng cứ cho qua như vậy. Bọn họ trước tiên điều tra thân thế Bùi Hồi, xác định là không có bối cảnh, vì vậy liền muốn ra tay giáo huấn cậu.
Ba mẹ của Lưu Dương cùng Cao Cường đều dành ra thời gian tự thân đi đến trường cấp ba gần đại học Hải Thành tìm giáo viên muốn bàn chuyện, ba mẹ của Lưu Dương ở trong đơn vị cơ quan có quan hệ giao thiệp rất rộng, ngược lại là khiến giáo viên có chút kiêng kỵ, đương nhiên cũng bởi vì Bùi Hồi không đáng để bọn họ đắc tội với ba mẹ Lưu Dương. Còn Cao Cường, ngoại trừ Lưu Dương thì hắn chính là tên sinh viên hệ thể ɖu͙ƈ lúc trước xông lên đầu tiên muốn cắt đứt cánh tay Bùi Hồi, trong nhà mở võ quán, ba mẹ là người bình thường, nhưng tính cách rất ương ngạnh.
Lần này, Lưu Dương cùng Cao Cường cũng đến phòng hiệu trưởng. Bùi Hồi vừa tới cửa phòng hiệu trưởng liền nghe âm thanh nói chuyện của ba mẹ Lưu Dương đang uy hϊế͙p͙ giáo viên từ trong phòng, kêu giáo viên chớ xen vào việc của người khác, thiệt thòi này của bọn họ tất nhiên là phải đòi lại. Nói lời hung ác cũng không chịu bỏ qua, mà thật sự có ý muốn chỉnh Bùi Hồi, trước đây kẻ đắc tội với bọn họ đều bị chỉnh đến mức phải rời khỏi Hải Thành.
Về phần ba mẹ Cao Cường, nói thẳng là muốn cắt một cái chân của Bùi Hồi. Sau này con trai nhà họ dự định thi vào đội võ thuật quốc gia, thậm chí là có khả năng đoạt được chức quán quân thế giới, rồi thuận tiện tiếp nhận võ quán. Cho nên ba mẹ Cao Cường đặt kỳ vọng rất cao ở con trai mình, mà Bùi Hồi lại dám đánh gãy chân của con trai, bọn họ tất nhiên phải nổi giận.
Lớp trưởng và ủy viên học tập ngăn lại Bùi Hồi: "Để em về nhà nói với ba mẹ một tiếng, tuy rằng không nhất định có thể giúp thầy tiếp tục dạy ở Hải Thành, nhưng ít ra có thể an toàn rời đi."
Bùi Hồi cũng tỏ vẻ từ chốị: "Quay lại lớp học đi."
Ủy viên học tập vô cùng đau đớn: "Đều đến mức này mà còn tính toán cùng em mấy chuyện này làm gì?" Nếu mỹ nhân phải chịu khổ, cô nàng ủy viên học tập này sẽ đau lòng lắm đó. "Thầy Bùi, thầy yên tâm đi. Có em ở đây, nhất định sẽ không để cho mấy người xấu xa kia bắt nạt thầy đâu!"
Lời nói của cô bé đầy căm phẫn sục sôi, nội tâm làm cái tính toán nhỏ: Nếu như thầy Bùi muốn trả ơn, cô sẽ từ chối, cô cũng không phải người luôn quấn lấy người khác đòi trả ơn. Thế nhưng nếu như thầy Bùi vẫn kiên trì muốn trả ơn, cô cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc đồng ý để thầy Bùi lấy thân báo đáp, đây cũng là không còn cách nào khác. Cô từ chối một lần, nếu từ chối thêm lần nữa thì làm tổn thương trái tim của thầy Bùi mất. Dù sao cô cũng không phải loại người mơ ước thân thể của thầy Bùi.
Bùi Hồi: "Thầy rõ tâm ý của em, nhất định sẽ không đòi trả ơn."
Gương mặt xinh đẹp của ủy viên học tập mất sắc: "Em nói ra hết lời trong đáy lòng mình rồi sao?"
Tâm tình của lớp trưởng rất phức tạp, quả nhiên là lời nói từ đáy lòng. Cậu cũng không nghĩ rằng bạn học của mình vậy mà lại là người như thế!
Ủy viên học tập: Thật muốn bóp cổ tay mà.
Lớp trưởng:... Lời nói từ đáy lòng thì cứ để bên trong đi đừng nói ra, sẽ thành cầm thú.
Bùi Hồi đẩy cửa đi vào, Lưu Dương và Cao Cường nhìn thấy cậu, vì bị đánh gãy xương vẫn còn hơi đau, lập tức gọi gia trưởng nhà mình: "Ba mẹ, cậu ta chính là Bùi Hồi."
Ba Lưu Dương vẫn không có động tác gì, mẹ Lưu Dương trước tiên đứng lên, kiêu căng ngạo mạn giẫm giày cao gót tới trước mặt Bùi Hồi, giơ bàn tay lên muốn đánh xuống. Bùi Hồi hạ thấp người tránh khỏi, không ngờ trong mắt ba Cao Cường ở phía sau loé ra một đạo ánh sáng tàn nhẫn, thừa dịp cậu không chú ý mà đánh lén. Thủ đoạn hung tàn vô liêm sỉ, bay thẳng đến vùng khớp xương sống ở sau lưng cậu mà ra tay.
Bùi Hồi tránh thoát khỏi trong gang tấc, mặt lập tức trầm xuống, đối diện với ánh mắt tàn nhẫn của ba Cao Cường, trong lòng hiếm thấy nổi lên tức giận cùng một vệt sát ý. Chẳng trách lúc đầu Cao Cường tưởng nhầm cậu là Kiều Tuyên học dương cầm mà lại vẫn ác độc muốn bẻ gãy cánh tay của cậu, quả nhiên là ba nào con nấy.
Hai cha con họ đều là một mạch kế thừa, thủ đoạn tàn nhẫn đến cực điểm. Con mình muốn đánh gãy cánh tay của người ta, thân là ba lại trực tiếp đến đánh lén, hướng đến vùng khớp cột sống của người khác mà đá vào. Phải biết rằng, cột sống của con người là cột chống đối thân thể trọng yếu, cho dù té bị thương cũng có thể dẫn đến bại liệt toàn thân. Mà vùng khớp cột sống lại càng yếu đuối, một khi bị đá nát tan, dùng trình độ y học hiện nay, căn bản là không có cách nào chữa trị.
Nếu như ra tay nặng hơn một chút, cũng có khả năng bị mất mạng tại chỗ. Chỉ là một cước đá kia của ba Cao Cường bất kể là xuất lực hay góc độ cũng đều rất có chừng mực, tệ lắm là làm cho nửa người cậu bại liệt chứ không bỏ mạng. Ông ta cũng không có ngu đến mức đối mặt người khác mà ra tay giết người, dù sao giết người là phạm pháp, nhưng nếu chỉ đánh gãy cột sống thì lại coi là chuyện khác.
Chỉ cần thao tác thoả đáng, ra một ít tiền bồi thường là được. Đặc biệt là đối với loại người như Bùi Hồi đến từ vùng núi hẻo lánh, có lẽ đến tiền bồi thường cũng không cần trả. Quả nhiên là thủ đoạn thâm độc, lại thành thục như vậy, sợ rằng đây không phải lần đầu tiên.
Một cước đá kia của ba Cao Cường thất bại, lại đá ghế tựa nát tan, sắc mặt âm trầm nói rằng: "Tránh được một lần, lần thứ hai thì không nhất định. Cậu đánh gãy chân con trai tôi, phá huỷ một quán quân võ thuật cấp bậc quốc gia của Cao gia tôi, thì tôi liền muốn một đôi chân của cậu!"
Bùi Hồi mặt không hề có cảm xúc: "Tôi tránh được một lần, cũng có thể tránh lần thứ hai. Nhưng nếu ông không thể đánh gãy chân của tôi lần thứ hai, tôi cũng sẽ muốn một cái chân còn lại của con trai ông."
So tàn nhẫn mà thôi, ai sợ ai?
Ba Cao Dương phẫn nộ: "Mày!" (Lúc này ông kia tức quá t đổi xưng hô)
Ba Lưu Dương: "Khẩu khí thật là lớn. Bùi Hồi, cậu đến từ một thôn làng hẻo lánh ở sâu trong núi đi ra, không có quyền không có thế, vậy mà can đảm cũng không nhỏ. Nhưng đáng tiếc, hữu dũng vô mưu." Mặt ông ta lạnh xuống nói rằng: "Tôi nghe nói cậu muốn thi vào hệ thể ɖu͙ƈ ở đại học Hải Thành phải không? À không —— đã thi đậu rồi? Đáng tiếc, cậu không đi vào được."
Bùi Hồi: "Ông có ý gì?"
Ba Lưu Dương đắc ý: "Đánh rơi hồ sơ của một người mà thôi, đối với tôi mà nói, không khó."
Vừa vặn lúc này Bùi Hồi nhận được một cú điện thoại, cuộc điện thoại này được gọi tới từ chủ nhiệm khoa hệ thể ɖu͙ƈ đại học Hải Thành, thông báo thư thông báo trúng tuyển lúc trước của cậu mất hiệu lực. Bùi Hồi còn dò hỏi nguyên nhân, lại chỉ được một câu trả lời qua loa 'Vấn đề về nhân phẩm', bởi vì có người đem chuyện cậu đánh hơn hai mươi người gãy tay gãy chân báo cáo cho bên trong trường học, đặc biệt là hai mươi mấy người kia lại là tân sinh viên của đại học Hải Thành. Cho nên, đối với loại người có vấn đề với học sinh như Bùi Hồi, bọn họ tuyệt đối sẽ không chịu nhận.
Tuy rằng cuộc gọi này không mở loa ngoài, nhưng xem sắc mặt Bùi Hồi khó coi, Lưu Dương và Cao Cường cùng với ba mẹ bọn họ đều đoán được là chuyện gì xảy ra, khá là kɧօáϊ ý. Sau đó mẹ Lưu Dương vẫn không chịu buông tha Bùi Hồi: "Hiện tại công việc của cậu mất rồi, học vị cũng mất luôn, cảm giác như thế nào? Tôi nói cho cậu biết, cậu tốt nhất đừng nên ở Hải Thành tiếp tục chờ đợi, biến trở về thôn trang hẻo lánh ở trong vùng núi kia đi."
Bùi Hồi nhìn về phía hiệu trưởng, ông ta thở dài, biểu thị vô cùng bất đắc dĩ. Ông đồng ý để Bùi Hồi dạy lớp 12 trọng điểm là bởi vì một thầy giáo trong trường đặc biệt thỉnh cầu, mà Bùi Hồi đắc tội với những người này, ông cũng không có cách nào. Bởi vì có mấy người đem chuyện Bùi Hồi kéo bè kéo lũ đánh nhau báo cáo đến cục giáo ɖu͙ƈ, còn nói cậu mang theo học sinh kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, có khuynh hướng bạo lực, đáng sợ hơn chính là cậu không có giấy chứng nhận tư cách giáo viên.
Cũng may Bùi Hồi vẫn chưa vào biên chế, chỉ là tới dạy một vài tiết, trường học chỉ bị phê bình mà thôi. Ngược lại là ba mẹ của các học sinh đối với chuyện này vô cùng bất mãn, thiếu chút nữa đứng ra tố cáo.
Bùi Hồi rơi vào trầm mặc, điều này trước mặt những kẻ kia xem ra là bất đắc dĩ thỏa hiệp, Lưu Dương dương dương tự đắc ngồi chờ. Bùi Hồi thì đang suy nghĩ nên tìm mối quan hệ nào đây, mặc dù cậu lớn lên ở trong núi, nhưng quan hệ thì vẫn rất nhiều. Ví dụ như mấy vị sư đệ sư muội tuổi tác lớn hơn nhiều so với cậu, chỉ là một khi mở miệng, hành tung của cậu liền bị biết đến, ý nguyện muốn tự lực cánh sinh sẽ không quá dễ dàng thực hiện nữa.
Ba Cao Cường đi tới trước mặt Bùi Hồi, nhỏ giọng uy hϊế͙p͙: "Tôi bảo đảm cậu không thể toàn thân rời khỏi Hải Thành!" Nói cho cùng, ông cũng không nghĩ tới chuyện buông tha Bùi Hồi, tức là ông phải đánh gãy được hai chân cậu thì mới bỏ qua.
Người ba Cao Cường này khi còn trẻ quát tháo đấu đá, còn từng lăn lộn qua đấu trường, đánh qua hắc quyền. Khi còn trẻ từng vì nảy sinh mâu thuẫn với người khác mà một cước đá chết người trong một quán rượu ở nước ngoài, bởi vì quán bar lúc đó tương đối hỗn loạn, cho nên sau khi đá chết người thừa dịp náo loạn đào tẩu về nước, đến nay không người nào biết. Những lúc ông ta dùng Đả Hắc quyền đánh lên khớp xương của người khác, thua dưới tay ông ta, hơn nửa là bị tàn phế.
Cao Cường thân là con trai duy nhất của ông, nguyên nhân tính tình tàn nhẫn cũng từ giáo ɖu͙ƈ của gia đình mà ra.
Con ngươi Bùi Hồi lóe lên một vệt sáng lạnh, cậu cũng không muốn tra cứu, cũng vì đây là một xã hội pháp chế, có những hình phạt riêng với những kẻ phạm pháp. Nếu ba Cao Cường không đem luật pháp để ở trong mắt, vậy hãy để cho ông ta nếm thử nắm đấm thép của chủ nghĩa xã hội lợi hại hay không.
Bùi Hồi: "Nếu như không còn chuyện gì, hiệu trưởng, tôi đi trước."
Hiệu trưởng còn chưa đáp lại, mẹ Cao Cường 'Cộp' một tiếng đứng lên, âm thanh sắc nhọn hô to: "Không được đi! Cậu nhất định phải nhận lỗi với con trai của tôi!"
Bùi Hồi cảm thấy buồn cười, vậy là đôi ba mẹ cực phẩm này không những không muốn buông tha cậu, mà còn muốn cậu phải nói xin lỗi? Mạch não kiểu quái gì vậy. Nhưng mà đề nghị này lại được mẹ Lưu Dương gật đầu đồng ý.
Mẹ Lưu Dương ngước cằm lên, như người ở địa vị cao đối đầu với người ở địa vị thấp miễn cưỡng nói rằng: "Nếu cậu quỳ xuống xin lỗi, nhất định phải xin con trai tôi tha thứ mới được."
Ủy viên học tập bắt đầu kéo ống tay áo: "Mẹ nó cái thể loại người gì đây, sao lại bắt nạt người khác như vậy? A? Dám bắt nạt thầy Bùi của tôi như vậy? Thực sự là ra tay trêи đầu thái tuế, chán sống mà."
Lớp trưởng: "... Thời điểm như thế này thì đừng nói đã rồi bỏ lửng."
Ủy viên học tập: "Thời điểm như thế này cũng đừng nói lí luận cùng tôi. Phải nhanh chóng đi vào, tôi phải mắng chết bọn họ, dù gì cũng còn có ba tôi mà. Tôi nhõng nhẽo đòi hỏi, phải thuyết phục ba tôi đồng ý hỗ trợ mới được."
Lớp trưởng trầm mặc chốc lát: "Còn có tôi, tôi tìm chú mình hỗ trợ."
Ủy viên học tập cảm động: "Lớp trưởng thật trượng nghĩa, tôi thay thế thầy Bùi nhà tôi cảm ơn cậu."
Lớp trưởng:... Có thể thu liễm một chút được không vậy?
"Bạn học này, sửa lại một chút, Hồi Hồi không phải là của cô."
Lớp trưởng rất hài lòng, vị anh hùng hảo hán nào nói ra tiếng lòng của hắn vậy? Hai người bỗng nhiên quay đầu lại, liền thấy một người đàn ông nho nhã khí độ bất phàm đứng phía sau, mà ở bên cạnh hắn là một quản gia rất xuất sắc.
Ủy viên học tập ngơ ngác hỏi: "Anh là ai?" Vừa dứt lời, lớp trưởng liền đem cô kéo đến bên cạnh, kéo xong cũng hướng về phía người đàn ông cười lấy lòng.
Người đàn ông này—— chính là Tạ Tích, hắn liếc mắt nhìn hai người lớp trưởng và ủy viên học tập, sau đó đẩy cửa ra đi vào: "Lưu chủ nhiệm cũng thật là uy phong, bắt nạt người bạn nhỏ này của tôi vậy mà lại không gọi người nhà đến?"
Người bạn nhỏ? Ủy viên học tập há to mồm, trong lòng hiện lên dự cảm không tốt.
Lão quản gia hướng về hai bạn nhỏ lộ ra nụ cười hòa ái hòa đồng: "Thì ra là thiên kim nhà Phó đại đội, và cháu trai của Thẩm thượng tá, cảm ơn hai người đã quan tâm chăm sóc cho tiểu thiếu gia nhà chúng tôi."
Lão quản gia cáo già, cố ý cường điệu mấy chữ 'Nhà chúng ta', rõ ràng là đang cùng ủy viên học tập cường điệu Bùi Hồi có chủ quyền rồi. Ủy viên học tập lúc này tức đến xụ mặt, dự cảm không rõ trong lòng quả nhiên ứng nghiệm.
Về phần lớp trưởng, ngay tại lúc bị quản gia gọi ra họ tên thì biết bọn họ không cần ra tay nữa, thầy Bùi có chỗ dựa, hơn nữa chỗ dựa này còn là một tòa núi lớn. Ủy viên học tập tràn ngập oán niệm: "Cái người đàn ông cùng ta cướp thầy Bùi kia là ai?"
Lớp trưởng: "Hải Thành, Tạ tiên sinh."
Hải Thành Tạ tiên sinh, ngoại trừ vị kia nắm giữ xí nghiệp Tạ thị còn ai có thân phận được người khác tôn trọng gọi tiên sinh đâu? Vốn Ủy viên học tập biểu tình nghiêm nghị, lập tức trở nên thương tâm. Không có cách nào làm anh hùng cứu mỹ nhân, không chờ được cơ hội người kia lấy thân báo đáp, thật là vô cùng khổ sở mà.
Ba mẹ Cao Cường còn không biết Tạ Tích là ai, nhưng với thân phận của ba mẹ Lưu Dương kỳ thực cũng có thể là không quen biết, nhưng bọn họ có chút tìm tòi hiểu biết, cũng sẽ có giao thiệp trong kinh doanh. Đã từng dựa vào bảy phần lừa gạt tám phần quan hệ tiến vào một dạ hội, ở trong lần tham gia dạ hội kia, xa xa nhìn thấy đám người vây lấy Tạ Tích, bởi vậy đến nay vẫn còn nhớ.
Vợ chồng Lưu Dương trố mắt tại chỗ, vợ chồng Cao Cường thì xem Tạ Tích là chỗ dựa của Bùi Hồi, mặc dù vì khí thế của đối phương mà cẩn thận, nhưng không để ở trong lòng nhiều.
Ba Cao Dương: "Đây là ai?"
Tạ Tích đi tới bên người Bùi Hồi, người sau ngẩng đầu, có chút ngượng ngùng: "Tạ tiên sinh, tôi làm lỡ thời gian của ngài à?"
Tạ Tích vỗ vỗ đầu của cậu, nhẹ giọng nói: "Không phải." Sau đó đem cậu kéo về phía sau, đối mặt trực diện với ba Cao Dương, nhưng nhìn lướt qua ông ta nhìn tới vợ chồng Lưu Dương ở phía sau: "Lời vừa rồi của Lưu phu nhân như thế nào nhỉ? Muốn người bạn nhỏ này của tôi quỳ xuống xin lỗi sao?"
Ba Lưu Dương không ngừng lau mồ hôi lạnh, nhanh chóng cười làm lành nói: "Không phải... Bà ấy không phải có ý đó, làm sao, làm sao sẽ —— đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Chúng tôi thật không biết tiểu... tiểu thiếu gia có quan hệ với Tạ tiên sinh ngài... Nếu mà chúng tôi biết, chắc chắn sẽ không làm khó dễ Bùi tiên sinh đâu. Lưu Dương, mau tới đây xin lỗi Bùi thiếu gia đi."
Lưu Dương vô cùng sợ hãi khi biết Bùi Hồi có quan hệ với Tạ Tích, hắn tất nhiên biết thế lực Tạ gia ở Hải Thành, cũng có nghe đồn chủ nhân nhà họ Tạ đáng sợ bao nhiêu, nếu không hắn cũng sẽ không ghét Tạ Kỳ Phong nhưng lại không dám đắc tội đến. Mặc dù lúc trước muốn giáo huấn Kiều Tuyên vì hiểu lầm Tạ Kỳ Phong chỉ muốn vui đùa một chút mà thôi, còn có Cố Thư giúp đỡ, hắn mới dám trắng trợn đắc tội Tạ Kỳ Phong.
Nhưng mà hắn thật sự không dám đắc tội với Tạ Tích!
Nếu như sớm một chút biết Bùi Hồi có quan hệ với Tạ tiên sinh, dù cho hắn có bị cắt đứt hai chân cũng chịu làm con rùa đen rút đầu. Trong lòng đồng thời cũng oán giận Bùi Hồi, nếu có thể khiến Tạ tiên sinh đứng ra bảo vệ cậu ta, tại sao còn thật sự coi chính mình là một tên đến từ vùng thôn xóm nghèo túng hẻo lánh ở trong núi? Thôn xóm nghèo túng hẻo lánh ở trong núi chó má gì chứ!
"Tạ tiên sinh, tôi thật sự không biết Bùi thiếu có quan hệ với ngài, đây đều là một hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Bùi thiếu, xin lỗi, mong ngài tha thứ cho sự vô tri ngu xuẩn của tôi. Tôi nói xin lỗi xong sẽ quỳ xuống dập đầu lạy ——" nói xong, Lưu Dương còn thật sự quỳ xuống dập đầu lạy.
Bùi Hồi khϊế͙p͙ sợ cho rằng hắn co được dãn được, liền một cước nhảy ra xa cũng không chấp nhận cái xin lỗi dập đầu này. Cậu lắc đầu nói rằng: "Tôi vốn nghĩ cậu cùng lắm là làm mấy chuyện xấu như vơ vét uy hϊế͙p͙, cho nên mới cho một giáo huấn nhỏ. Bây giờ nhìn lại, cũng không hẳn là vậy."
Cái tên Lưu Dương này cũng coi như thông minh, co được dãn được, rõ ràng bị đánh đến gãy tay nhưng nói quỳ xuống dập đầu lạy liền quỳ xuống dập đầu lạy, nửa điểm chần chờ cũng không có. Mà trước đây hắn còn định đụng tới cậu, còn muốn chỉnh cho cậu chạy trở về vùng thôn xóm nghèo túng hẻo lánh ở trong núi, hung tàn ác độc như vậy, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ rằng đã làm qua không ít chuyện xấu.
"Cậu không cần dập đầu xin lỗi với tôi, có sai hay không, pháp luật sẽ đưa ra phán quyết." Ngược lại, cậu cũng có quen biết, truy tra một nhà Lưu Dương có phạm pháp hay không cũng không phải chuyện khó.
Lưu Dương bị ba mẹ kéo dậy, nhìn về phía Tạ Tích, không nhìn ra người sau sâu cạn, từ biểu tình bình tĩnh trêи gương mặt cũng nhìn không ra là tán thành hay phản đối. Trong tay bọn họ cũng làm mấy chuyện không sạch sẽ, nếu như Tạ Tích thật sự muốn chỉnh thì bọn họ cũng hết cách rồi, nhưng bọn họ cũng không phải là người ăn chay.
Ba Lưu Dương hướng Tạ Tích nói rằng: "Tạ tiên sinh, ngài biết tôi cũng có giao thiệp rộng. Lời nói không êm tai, dựa vào những nhân mạch này, tôi chính là khối kẹo mạch nha, nếu thật sự muốn đem tôi kéo xuống, sợ rằng cũng kéo xuống một lớp da của ngài."
Nghe vậy, Tạ Tích cười như không cười liếc mắt nhìn ba Lưu Dương một cái: "Lưu chủ nhiệm đại khái là đã nghe nhiều lời đồn đại từ bên ngoài, cho rằng tôi ăn chay thì sẽ tin phật, lòng dạ mềm yếu."
Ba Lưu Dương miễn cưỡng nở nụ cười: "Tạ tiên sinh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là muốn mọi người có thể hoà thuận cùng phát tài."
Tạ Tích nhàn nhạt nở nụ cười nhẹ, tay trái đưa về phía sau, đôi mắt nhìn chằm chằm giống như bóp lấy gáy Bùi Hồi. Ngược lại cũng không làm người khó chịu, càng giống như là trưởng bối chiều chuộng tiểu bối vậy.
Hắn nói rằng: "Cho nên tôi mới nói Lưu chủ nhiệm đừng tin lời đồn." Chỉ có kẻ điên mới dại dột muốn đàm luận với hắn cùng hoà thuận phát tài. Đôi mắt Tạ Tích lạnh lùng nhìn thẳng ba Lưu Dương, ngữ khí ôn hòa: "Cậu bạn nhỏ này của tôi, tôi yêu chiều còn không kịp. Ở bên ngoài bị người khác bắt nạt thành như vậy, nếu tôi không cho cậu ấy chỗ dựa, vậy sau này không phải tất cả mọi người đều có thể bắt nạt cậu ấy à? Đúng rồi..." Hắn nhìn về phía vợ chồng Cao Cường đang cố gắng làm giảm bớt độ tồn tại, "Hai người còn muốn hai cái chân của cậu bạn nhỏ nhà tôi? Còn Lưu phu nhân thì muốn đem cậu bạn nhỏ nhà tôi đuổi ra khỏi Hải Thành?"
Tạ Tích thở dài, giọng càng ôn hòa hơn: "Mấy người xem, nếu như ngày hôm nay tôi không thay cậu bạn nhỏ này ra mặt, sau này lại xuất hiện càng nhiều kẻ như mấy người đến bắt nạt cậu ấy? Vậy thì tôi sẽ đau lòng lắm đấy."
Sắc mặt vợ chồng Lưu Dương cùng vợ chồng Cao Cường cực kỳ khó coi, bọn họ cũng biết chính mình đã đá vào tấm sắt. Đáng sợ hơn là tấm sắt này không chịu dễ dàng bỏ qua, còn nói rõ phải 'nghiên cứu' sâu thêm.
Cậu bạn nhỏ? Cậu bạn nhỏ nhà tôi?
Bùi Hồi lúng ta lúng túng, bỗng nhiên hai tay nâng má, đây là lần đầu tiên bị gọi thân mật như thế, cảm giác thật đặc biệt. Cậu ngước mắt nhìn bóng lưng đáng tin cậy của Tạ tiên sinh, khi vận may đột nhiên đến thì trong lòng cũng sáng tỏ, không khỏi cảm thán: Đây chính là cảm giác hạnh phúc khi con trai có ba đứng ra chống lưng sao?
Ủy viên học tập dùng đầu óc ngơ ngác của mình quan sát tình cảnh này, tay đập vào thành tường: "Này này này, thủ đoạn của tên tiện nhân cáo già kia thật là cao cường, đem linh hồn nhỏ bé của thầy Bùi câu mất luôn rồi a a a..." (con bé kϊƈɦ động la gào:)))
—— 'Già'? Thời điểm như thế này còn muốn dùng chữ đả kϊƈɦ tình địch thì thực sự cũng quá giỏi rồi!
Lớp trưởng biểu tình lạnh lùng thậm chí còn muốn tóm lấy tóc ủy viên học tập đập cái đầu ngơ ngác của cô vào trong tường.
Lúc Bùi Hồi rời đi, trêи mặt còn mang theo nụ cười hạnh phúc ngoan ngoãn, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Tạ Tích một cái, trong mắt tràn đầy kính ngưỡng cùng tình cảm quấn quýt. Tạ Tích không biết, chỉ tưởng rằng cậu sợ hãi, an ủi cậu vài câu rồi nói rằng: "Cho dù là tiếp tục muốn ở lại chỗ này dạy học, hay là đến hệ thể ɖu͙ƈ ở đại học Hải Thành học cũng đều theo ý cậu."
Bùi Hồi ngoan ngoãn: "Tôi biết rồi."
Tạ Tích cười cười: "Bắt nạt người khác, bản thân cũng không sạch sẽ. Như lời cậu nói, để pháp luật dạy bọn họ làm người." Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn một nam một nữ ở phía sau Bùi Hồi một chút: "Nói chuyện với bọn họ vài câu đi."
"Được." Bùi Hồi sau khi đáp lại liền xoay người, thấy lớp trưởng cùng ủy viên học tập: "Thầy không sao, cám ơn các em."
Ủy viên học tập ưm một tiếng, nhịn không được làm vẻ nhu nhược muốn ngã vào trong lồng ngực Bùi Hồi: "Hù chết người ta rồi." Thì bị lớp trưởng thuận thế đẩy một cái ra ngoài, nhưng vẫn kiên cường bò trở về.
Bùi Hồi bật cười: "Thay tôi nói rõ mọi chuyện với ba cùng chú của các em nhé."
Lớp trưởng ngây ngốc, nhìn về phía Bùi Hồi: "Thầy Bùi biết chú của em cùng Phó đại đội à?" Lúc này, đến cả ủy viên học tập cũng thu hồi tâm tư đùa giỡn.
Bùi Hồi thẳng thắn nở nụ cười: "Đương nhiên là biết chứ, thầy là sư huynh của bọn họ mà."
Lời vừa nói ra, như quăng ra quả bom nổ làm lớp trưởng cùng ủy viên học tập một trận đau đầu hoa mắt, há to mồm dồn dập trừng Bùi Hồi —— một tên nhóc chạy ra từ thôn xóm hẻo lánh ở sâu trong núi không có quyền không có thế.
—— thể loại chó má gì đây!
Đầu tiên là có quan hệ với Tạ tiên sinh ở Hải Thành, sau đó là Phó đại đội cùng Thẩm thượng tá, đây là đều có quan hệ với thương mại, chính trị, quân đội phải không? Chỉ một tên Lưu chủ nhiệm thì là cái rắm gì, chỉ cần cậu nói một câu, cũng có thể dồn dập đem bọn họ đánh chết. Buồn cười nhất là vợ chồng Lưu chủ nhiệm cùng vợ chồng Cao Cường lại còn muốn làm cho Bùi Hồi không sống được tại Hải Thành này nữa.
Nói đến đây, lớp trưởng cùng ủy viên học tập đều biết đến chú nhỏ bà ba của bọn họ ba đã từng đến bái một sự phụ cao nhân ẩn thế trong núi sâu nào đó, nghe nói từng sư huynh sư đệ đều là người rất ưu tú. Mà Đại sư huynh của bọn họ, nghe nói là thành thục thận trọng, đoan trang nghiêm túc.
Nhưng mà, Bùi Hồi xem chừng chỉ mới hai mươi tuổi. Mà chú nhỏ của bọn họ lúc ba của bọn họ đến núi bái sư học nghệ, là vào mười mấy năm trước, khi đó Bùi Hồi tựa hồ mới sáu, bảy tuổi.
Ừm... Thật sự rất thành thục thận trọng, đoan trang nghiêm túc mà.
P/s: Xin lỗi mn vì mấy ngày nay t bận làm việc với dọn nhà nên không ra chương mới được.
Chúc mn năm mới vui vẻ nhéee!