Cầm Nương - Đồng An An

Chương 12

Ta nhẹ nhàng cúi người, hành lễ với vị quan lớn, giọng ôn tồn nói: "Vị quan nhân đây lông mày ảm đạm, có phải thường xuyên mất ngủ không?"

Ông ta thoáng sững sờ: "Đúng là như vậy."

"Quan nhân có hay bị hồi hộp, khó thở không?"

"Quả đúng."

Ta ra hiệu cho ông ấy ngồi xuống, lấy khăn tay phủ lên cổ tay ông, rồi nhẹ nhàng đặt ngón tay lên bắt mạch.

"Mạch của ngài thẳng đứng như dây cung căng, đây là dấu hiệu của can uất khí trệ. Người có mạch này, mười phần thì chín phần hay khó ngủ nửa đêm, cảm thấy tức n.g.ự.c khó thở, dễ thay đổi tâm trạng và thường có cảm giác đắng miệng."

Nghe xong, vị quan lớn tỏ ra lo lắng: "Vậy có chữa được không?"

Ta mỉm cười: "Ngài mang tướng đại phú đại quý, trường thọ, bệnh này đương nhiên có thể chữa được. Chỉ là, ta còn trẻ, đơn thuốc ta kê có lẽ ngài sẽ không tin. Nhưng nếu ngài ra khỏi cửa, xin rẽ trái, đi qua ba căn nhà, sẽ thấy hiệu thuốc Hồi Xuân Đường. Ngài có thể đến đó tìm đại phu xin phương thuốc. Chắc chắn chỉ trong vài tháng, ngài sẽ cảm thấy tinh thần sảng khoái, bệnh tình tiêu tan."

Quan nhân vui mừng khôn xiết, chỉ tay về phía Cầm Nương, hỏi: “Vị cô nương này có quan hệ gì với ngươi?”

Ta nhanh nhảu đáp trước cả Cầm Nương: "Nàng ấy là mẫu thân ta."

"Ha ha ha, quả không sai. Chủ quán đã là người tài giỏi, con gái của nàng cũng chẳng kém cạnh. Cáo từ!"

Ông ta lấy tiền bánh đặt lên bàn, chắp tay hành lễ, rồi từ tốn rời đi về hướng bên trái.

Chờ ông ấy đi xa, Cầm Nương vẫn ngẩn người nhìn ta.

Nàng hỏi: "Vừa nãy con gọi ta là gì?"

Ta vén mũ che mặt lên, đáp: "Người không nghe rõ sao?"



Mặt Cầm Nương lập tức đỏ ửng. Nàng vừa vui vẻ vừa hơi giận, trách yêu: "Ta không phải mẫu thân con. Con có mẫu thân của mình, sau này đừng gọi ta như thế nữa."

Ta hừ nhẹ: "Vậy gọi là gì?"

"Gọi 'di' như trước."

Ta nhún vai, quay đầu bỏ lại một câu: "Được thôi, mẫu thân."

Rồi xoay người bước về hậu viện.

Thực ra ta nào biết xem mạch, những lời đó chỉ là ta đọc trong sách rồi bịa bừa ra.

Không ngờ lại thật sự giúp Cầm Nương thoát khỏi rắc rối.

Điều này càng củng cố quyết tâm của nàng. Nàng bảo rằng, những gì mình thiệt thòi đều do không biết chữ, nên dặn ta hằng ngày phải ở hậu viện đọc sách.

Một đêm, dưới ánh đèn cầy, khi đang khâu vá áo váy cho ta, nàng đột nhiên ngẩng lên hỏi: "Năm ấy sinh thần con, Phượng Nương đọc câu thơ gì nhỉ?"

Ta nghĩ một lát, rồi đọc lại cho nàng nghe: "Bàn tay mẹ hiền khâu áo tiễn con đi xa, đường kim mũi chỉ từng chút cẩn thận, chỉ sợ con về muộn mà rét lạnh..."

"Chỉ sợ con về muộn…"

Cầm Nương lặng lẽ lẩm bẩm câu thơ ấy, không biết vì cớ gì, bỗng nhiên dưới ánh nến mắt nàng đỏ hoe.

Nàng vốn là người hay nói, nhưng đêm đó, bất kể ta hỏi thế nào, nàng cũng không chịu nói vì sao mình lại rơi lệ.

Là vì chính bản thân, vì ta, hay là vì người mà nàng luôn giấu kín trong lòng?



Đến mùa thu năm Hiển Xuân thứ ba, vận mệnh của Cầm Nương lại tiếp tục "xuống, xuống, xuống mãi."

Bởi vì Hoàng đế vừa mới lên ngôi được ba năm đã băng hà.

Sinh tử vốn là chuyện thường tình, nhưng lần này kỳ lạ ở chỗ Hoàng đế bị một nhóm cung nữ tuổi mười sáu, mười bảy siết cổ đến chết.

Hoàng đế là người dâm loạn, thân thể vốn đã suy nhược từ thời còn là Hoàng tử.

Sau khi lên ngôi, nghe lời gian thần thái giám Lưu Kỳ, ông triệu một đạo sĩ biết luyện đan vào cung.

Đạo sĩ nói rằng dùng kinh huyết của nữ tử đồng trinh để luyện đan có thể giúp Hoàng đế cường tráng, long uy đại thịnh.

Hoàng đế mừng rỡ, lập tức hạ lệnh tìm kiếm kinh huyết của người đồng trinh khắp hậu cung.

Để bảo đảm sự "thuần khiết" của kinh huyết, ông còn ra lệnh cấm cung nữ ăn uống trong kỳ kinh nguyệt, nếu phát hiện kẻ nào lén ăn, kẻ đó sẽ bị trừng phạt nặng.

Hậu cung lập tức rơi vào cảnh náo loạn, cung nữ trong cung sợ hãi, dẫn đến hơn trăm người c.h.ế.t hoặc bị thương.

Lùi một bước cũng chết, tiến một bước cũng chết.

Cuối cùng, khi không còn đường lui, các cung nữ đã chọn cách tiến lên.

Phụ nữ như nước, vốn dĩ mềm mại yếu ớt, nhưng điều mà đám đàn ông kia quên mất chính là nước cũng có thể hóa thành lũ dữ, mà khi bị dồn đến đường cùng, nó có thể nhấn chìm cả cung điện, hủy diệt tất cả mọi ô uế.

Ngày Hoàng đế băng hà, đại thần Nội các Dương Tụng đã dùng tội danh "Mười tội ác tày trời" để diệt trừ toàn bộ phe phái của Lưu Kỳ, đồng thời phò trợ Thái tử mới mười lăm tuổi lên ngôi.

Ai làm Hoàng đế, kỳ thực chẳng mấy liên quan đến Cầm Nương ở huyện Nguyệt Lăng xa xôi này.

Điều nàng bận tâm chính là: lại phải đóng cửa tiệm trà bánh!
Bình Luận (0)
Comment