Cảm Ơn Anh Vì Đã Không Yêu Em

Chương 1.2

Hôm nay là ngày khai giảng lớp 10. Một đứa không sợ trời

không sợ đất như tôi khai giảng thì có là gì, thế thì cúp thôi! Người ta nói tên sao thì người vậy. Còn tên của tôi đi ngược lại hoàn toàn, Diệu Huyền. Từ nhỏ đã phá phách, trình độ phá tăng lên từng ngày. Ngang ngửa gà công nghiệp, tăng cân từng ngày. Mà tôi cũng tăng cân như nó luôn. Thật là vi diệu! Còn ai giống gà công nghiệp như tôi?

Thôi dù sao cũng phải đến trường. Bây giờ là 8h. Chắc buổi lễ cũng sắp bắt đầu. Tính toán một hồi chắc tôi lết đến trường là đúng 10h.

Tôi đi xuống nhà bếp, theo thói quen nướng một lát bánh mì rồi rót cho mình một ly sữa. Ba mẹ tôi tháng trước đã

đóng gói hành lý đi ngao du thế giới. Họ là nhiếp ảnh gia nên từ nhỏ tình cảm gia đình là một thứ quá xa xỉ đối với tôi.

Hôm nay trời nắng đẹp nên tâm trạng của tôi khá là vui vẻ. Đang đi thì có tiếng kiếm hiệp vang lên.

“ Sư muội à~ Muội trễ 2 tiếng rồi đó mà sao thong thả quá vậy?”

Quay đầu lại thì tôi thấy anh đúng là theo phong cách cá biệt mà, được mỗi cái đầu tóc gọn gàng.

“Sư huynh à~ Huynh cũng rảnh lắm nhờ? Muội nhớ không lầm thì huynh cũng trễ như muội a.” Tôi cũng nhái giọng kiếm hiệp luôn cho nó vui.

“Sư muội chắc là lớp 10? Sư huynh chỉ muội đường này. Đi bao sướng mà chẳng ai biết.”

“Thỉnh các hạ.”

Đi một hồi thì tôi và anh tới một bức tường. Đừng nói là trèo tường nha? Tôi đang mặc váy đấy!

“Sư muội! Xem huynh khinh công nè!”

Rồi anh nhảy bật một cái xong nhanh chóng đá bụi cỏ khô và chui vào lỗ chó. Wow, cái này được gọi là tuyệt đỉnh khinh công lỗ chó! Rồi tôi cũng chui vào luôn, vừa mới nhìn lên thì thấy thời trang tiêu biểu của thầy giáo giám thị. Đúng là vận cứt chó mà! Sự nghiệp đi học trễ mấy năm nay cứ vậy mà tiêu tan.

“Anh xem! Anh làm gương xấu đã đành còn rủ luôn con gái người ta!” Thầy giám thị vận công hét ra lửa.

“Thầy giáo quý mến, đẹp trai, phong độ, hiền thục ơi. Sao thầy biết đường bí mật này vậy?”

“Hừ! Anh học lớp 12 rồi đấy! Không uổng công tôi theo dõi 2 năm qua!”

Nghe anh nịnh, tôi cũng cố gắng dùng văn chương ít ỏi của mình.1,2,3. m thanh? Sẵn sàng! Văn chương? Sẵn sàng! Thái độ? Sẵn sàng!

“Thầy ơi~ Em biết thầy rất chi là độ lượng, oai phong, đẹp trai. Nên thầy tha cho em nhé! Thầy đâu có thèm để ý mấy thứ này phải không thầy?”

Tôi vừa nói, anh thì gật đầu như gà mổ thóc. Còn không phải lỗi của anh!

“ Thầy rất vui khi thế hệ này văn chương tiến bộ còn hơn cả mong đợi. Và thầy rất thích những gì các em nói!” Nghe tới đây tôi và anh dường như đã thấy ánh sáng sau khi mưa.

“ NHƯNG! Từ từ đã nào. Mấy đứa mừng sớm thế? Thầy vẫn phải phạt mấy đứa. Lấy 2 cục gạch quỳ giữa sân trường 1 tiếng cho thầy! Mấy đứa thích đi học trễ mà.”

“Thầy mới nói sẽ tha cho tụi em mà!”

“Từ từ, cái gì cũng phải từ từ. Thầy THÍCH thì thầy phạt. Nhiệm vụ của mấy đứa là nghe và làm theo lời!”

Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh. Và bị phạt cùng anh.
Bình Luận (0)
Comment