Cảm Ơn Em Đã Bước Vào Thế Giới Của Anh

Chương 40

Tề Tuấn nắm lấy cổ tay Kiều Tiểu Ân đang lang thang trượt xuống cổ áo sơ mi của mình, giọng nói khàn đục cảnh cáo: "Tiểu yêu tinh nhà em, bây giờ dừng lại còn kịp đấy!"

Đáy mắt thoáng lay động, cô biết mình đã đặt một chân vào hố sâu không đáy nhưng đã lỡ phóng lao rồi, bây giờ mà thu lại thì nhục mặt lắm.

Đang đắn đo không biết có nên tiếp tục trò đùa này hay không, bỗng nhiên cửa phòng bật mở khiến Kiều Tiểu Ân tá hỏa vội chui thụp xuống gầm bàn, hành động diễn ra chóng vánh làm cho Tề Tuấn cũng không kịp phản ứng, anh cố tỏ ra bình thường nhìn lên vị khách bất lịch sự không gõ cửa đã tự tiện bước vào.

Hàn Thế Vinh xông vào liền nhìn quanh khắp phòng tìm Kiều Tiểu Ân nhưng không thấy cô ở đâu, nhớ đến việc bị Tề Tuấn ngắt máy hôm qua sẵn dịp chạm mặt anh tính sổ luôn thể.

"Tiểu Ân không có ở đây sao?"

Tề Tuấn rất nhanh đã chuyển sang vẻ trầm tĩnh nhìn lên Hàn Thế Vinh, dù vậy thì bàn tay bên dưới kín đáo nhấn đầu Tiểu Ân xuống: "Anh kiếm thư ký của tôi để làm gì?"

Kiều Tiểu Ân xấu hổ không dám nhúc nhích, tầm mắt buâng quơ chợt tia ngay đũng quần tây của anh, nó đã hơi trướng lên, không phải chứ?

Kiều Tiểu Ân hai má nóng bừng vội cụp mi mắt thủy chung ngắm nhìn mặt đất dưới chân.

Hàn Thế Vinh chống hai tay lên bàn trừng mắt lườm lại Tề Tuấn: "Thư ký gì tôi cốc cần biết, dự án lần này nếu muốn thành công nhất định phải có mặt Tiểu Ân."

Đôi mắt đen đặc sắc lại, khuôn mặt âm lãnh của Tề Tuấn làm cho bầu không khí trong căn phòng phút chốc trở nên căng thẳng: "Anh đưa việc cá nhân vào việc chung."

"Sao cũng được, so với một giám đốc như anh thì tôi vẫn có tiếng nói hơn. Với lại anh lo cho bản thân trước đi, tôi nghe nói chủ tịch Cao đang gây sức ép lên vị trí của anh vì làm phật lòng con gái ông ấy."-Hàn Thế Vinh cũng biết rõ ưu thế ủa bản thân là gì, anh muốn quang minh chính đại theo đuổi Kiều Tiểu Ân nhưng mặc khác cũng không quên phủ đầu tình địch, hoàn cảnh hiện tại Tề Tuấn và Kiều Tiểu Ân bên nhau không sáng lạn gì đâu.

Bên trong gầm bàn, Kiều Tiểu Ân rất bất ngờ với cuộc trò chuyện của hai người. Hàn Thế Vinh này rốt cuộc có thân phận như thế nào lại dám nói với Tề Tuấn những lời như vậy, còn cả chủ Tịch Cao đã nhúng tay vào việc này thật rồi sao?

Tề Tuấn khẽ cau mày, ánh mắt bất giác lướt xuống mái đầu bên dưới, cô ấy lại suy nghĩ lung tung nữa cho mà xem, cái tên Hàn Thế Vinh này thật đáng ghét.

Đang trò chuyện nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của Tề Tuấn, Hàn Thế Vinh nheo mắt dò xét, không lẽ anh ta đang giấu gì ở gầm bàn sao? Lẽ nào...

Tề Tuấn đứng bật dậy khi Hàn Thế Vinh định chồm người tới trước: "Anh làm gì vậy hả?"

"Lần đầu thấy anh kích động như vậy, chắc chắn là giấu tôi chuyện gì rồi."-Hàn Thế Vinh quyết không bỏ qua truy cùng đuổi tận, anh chồm người hết cỡ tới trước, mặc cho sự ngăn cản của Tề Tuấn quyết tìm hiểu xem có đúng là người ấy đang ở đó hay không.

Kiều Tiểu Ân cảm thấy tình hình không ổn, cô quyết định tự lộ diện đứng bật dậy khỏi gầm bàn.

"Đủ rồi, anh ồn quá đi!"-cô trừng mắt quát Hàn Thế Vinh, nhìn anh gần như leo hẳn lên bàn chẳng giống một người đã trưởng thành chút nào.

Tuy đã dự đoán được người bên dưới nhưng tận mắt nhìn thấy Kiều Tiểu Ân chui từ gầm bàn của Tề Tuấn ra, Thế Vinh không khỏi sững sốt, anh khó chịu nạt lại cô: "Em làm gì lại chui xuống chỗ đó hả?"

Kiều Tiểu Ân còn chưa kịp trả lời tự Hàn Thế Vinh đã suy diễn, ánh mắt tối sầm lại: "Lẽ nào hai người lại..."

Cô vội xua tay: "Không phải như anh nghĩ đâu."

Lúc này Tề Tuấn đứng chắn trước mặt cô, vẻ mặt đắc ý lên tiếng: "Anh nghĩ như thế nào chính là như vậy đấy, vị khách không mời."

Mỗi lời Tề Tuấn nói ra càng làm cho mặt Hàn Thế Vinh xám hơn, bàn tay bên dưới nắm chặt lại thành quyền nén cơn tức, nhưng rất nhanh đã thả lõng ra, đôi mắt vui vẻ nhìn lại Kiều Tiểu Ân: "Tôi không tin lời tình địch của mình đâu, em nói không phải tức là không phải."

Kiều Tiểu Ân ló đầu khỏi lưng Tề Tuấn nhìn Hàn Thế Vinh, trong lòng có chút khó xử nhưng nói không nói tự hào là đang dối lòng, được hai chàng đẹp trai thích thử hỏi ai lại không vui? Nhưng nói gì thì cô cũng là hoa đã có chủ, Hàn Thế Vinh không có cơ hội đâu.

"Em biết mình là cô gái xinh đẹp, tính tình tốt bụng nhưng hai người đừng vì em mà cãi nhau như vậy, không hay đâu."

Hai đôi mắt không hẹn cùng nhìn về phía người thốt ra lời nói, Hàn thế Vinh buồn cười lấy tay che miệng trong khi Tề Tuấn đưa tay gạt nhẹ bàn tay đang nắm lấy lưng áo của mình xuống.

"Em nói sai gì sao?"

Tề Tuấn trầm giọng nói nhỏ mình cô nghe được: "Anh nói em xinh đẹp rồi em tưởng mình xinh thật sao? Im lặng ngồi xuống ghế đi!"

Kiều Tiểu Ân phụng phịu ngồi xuống ghế không thèm quan tâm nữa: "Được rồi, hai người cứ cãi nhau tiếp đi, tôi không biết đâu."

Hàn Thế Vinh nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô cũng không còn ý định đối đầu với Tề Tuấn nữa, ánh mắt mê đắm ngắm nhìn cô đang lơ đãng hướng mắt nhìn ra khung cảnh thành phố bên ngòài ua lớp cửa kính trong suốt.

Tề Tuấn cảm thấy bực bội cụt ngủn đuổi người: "Đi ra ngoài!"

"Không thích."

Đôi mắt tinh ý lướt nhìn lên đồng hồ trên bàn, Tề Tuấn quay sang Tiểu Ân nắm lấy tay cô dắt đi: "Tới giờ ăn cơm rồi, chúng ta đi thôi Tiểu Ân!"

Bàn tay đan lấy bị gạt đi phũ phàng trong sự ngỡ ngàng của hai người đàn ông, Kiều Tiểu Ân khập khiểng bước đi: "Ai thèm đi ăn với anh."

Hàn Thế Vinh thừa cơ hội bước tới bên cạnh Kiều Tiểu Ân đề nghị: "Vậy anh đi với em nha!"

"Anh cũng không được, giờ tôi chỉ ăn cùng Thiên Lam thôi."

Tề Tuấn khẽ cười nhìn bóng lưng khuất dần qua cánh cửa, anh chọc giận bạn gái rồi.
Bình Luận (0)
Comment