*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tên truyện: Cấm phạm quy
Tác giả: Lữ Thiên Dật
Editor: Sặc Fructose
Chương 24: Chờ em
Diệp Từ rũ mắt, cái đầu lộ ra bên ngoài chăn lắc lắc, lúng túng nói: "Không, không có ghét..."
Cậu không nói dối được.
Lúc lắc đầu, gương mặt cọ qua cơ bắp phập phồng của Hoắc Thính Lan.
Cảm giác cứng rắn, chất vải áo sơ mi lại bóng loáng.
Cậu như một kẻ làm chuyện xấu, ánh mắt lập lòe, khuôn mặt đỏ bừng đến thái quá.
"Không ghét." Ánh mắt Hoắc Thính Lan nặng nề, ỷ vào bóng tối che giấu, càn rỡ nhìn vào hai cánh môi mọng nước, mềm mại, như tán tỉnh mà nhỏ giọng hỏi: "Vậy thích sao?"
Thích chú Hoắc ――
Tâm sự luẩn quẩn mấy ngày nay bỗng dưng bị vạch trần.
Du͙ƈ vọиɠ ẩm ướt không thể cho ai biết đột nhiên bị giũ ra phơi ngoài ánh nắng, phản ứng của Diệp Từ như bị ai đó thọc một dao, kinh ngạc trợn tròn mắt. Hai bao nước mắt giữ không được nữa, run run, muốn rơi xuống.
Tìиɦ ɖu͙ƈ càng mạnh mẽ, càng có xúc động muốn nằm dưới thân hầu hạ một người đàn ông trưởng thành, cậu không nỡ nhìn thẳng, không dám thừa nhận.
Đặc biệt là sau khi mới trải qua chuyện lúc nãy...
Cậu gần như có thể khôi phục lại dáng vẻ như vừa rồi khi đang ý loạn tình mê ―― rõ ràng là khuôn mặt thiếu niên, lại có đường cong sắc bén, rồi nhân lúc pheromone của Omega làm rối loạn mà hiện ra vẻ mảnh mai, ngoan ngoãn, đuôi mắt ửng đỏ. Cậu ôm chăn của chú Hoắc, dáng vẻ nhớp nháp, điên đảo tɦác ɭoạи, khó coi. Cậu biết thành Omega, nhưng suy cho cùng thì vẫn là một thằng con trai, làm thế nào cũng không nên như thế, cậu như vậy là kỳ quái, cũng...
Quá khó khăn.
Nhưng tất cả đều bị chú Hoắc nhìn thấy.
Cậu vô cùng chật vật, còn Hoắc Thính Lan đang giam cầm cậu lại ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi ủi đến phẳng phiu, giặt đến trắng tinh, kim cài áo lạnh buốt phát sáng, được thiết kế hình một chiếc lá bằng phỉ thúy. Nếu kề sát vào ngửi, còn có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng sạch sẽ của kem cạo râu...
Đối lập mãnh liệt, Diệp Từ càng thêm không dám đáp trả, rút ra cánh tay từ trong chăn, như che lại thứ đồ dơ bẩn mà che mặt lại, thân thể run rẩy dữ dội vì cảm thấy thẹn và tự ti, chỉ hi vọng tất cả sẽ mau chóng kết thúc.
"Tiểu Từ?"Hoắc Thính Lan khoanh cổ tay Diệp Từ lại túm qua một bên, muốn nhìn thẳng vào mặt cậu. Mới đầu còn nhẹ nhàng dùng sức, thấy cậu cố chấp, mới ngang nhiên gạt mạnh ra, đè chặt tay cậu xuống gối đầu.
Diệp Từ lộ mặt ra, đuôi mắt kia, xương gò má, hai má, tất cả đều ướt nhem, đỏ rực. Cậu nhắm chặt hai mắt không dám gặp người, do nhắm quá chặt, đuôi mắt hiện lên vài nết nhăn đáng yêu.
Chỉ mới hỏi cậu có thích hay không, cậu đã khóc rồi.
"Không thích." Hoắc Thính Lan thay cậu trả lời.
"... Không, không phải... không thích." Giọng nói yếu ớt nhỏ bé như muỗi kêu, gần như không nghe thấy được.
"Thích." Hoắc Thính Lan lại thay cậu trả lời.
Thích sao?
Diệp Từ không nói ra được, lòng trăm mối ngổn ngang, chứa ngàn vạn câu từ.
Ở trong lòng vẫn chưa hiểu rõ được mọi chuyện, giờ phải dùng miệng nói rõ ràng lưu loát, thật sự là làm khó một kẻ nói lắp như cậu.
Cậu nắm chặt đầu ngón tay đến tê dại, mở mắt ra, nhìn Hoắc Thính Lan xin giúp đỡ.
Cậu như đang mong đợi Hoắc Thính Lan có thể nhạy bén nhìn rõ ràng, ngóng trông anh nhìn thấu tâm tư đang sinh bệnh của cậu, giúp cậu chữa trị.
Chính cậu cũng không biết, khuôn mặt vừa rung động vừa tội nghiệp kia, cùng với tầm mắt liếc vội lúc nãy, tựa như đang nói với Hoắc Thính Lan "Đúng vậy."
Cậu không nói.
Nhưng Hoắc Thính Lan đã hiểu.
Ngực đột nhiên bị cái liếc mắt đó làm bốc cháy, trái tim bị đốt đến vừa nóng vừa đau, như ấn xuống một cái chốt mở nào đó, đột nhiên Hoắc Thính Lan xoay người lại, một tay giữ cổ tay đang nhẹ nhàng tránh né của Diệp Từ, một tay nắm chiếc cằm nhỏ, hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt của cậu.
Diệp Từ ngạc nhiên, hừ ra tiếng, thẹn thùng rụt người lại. Nhưng cằm đang bị nắm chặt, sau đầu là chiếc gối, dù rụt lại cũng không tránh được bao nhiêu, chỉ có thể bị Hoắc Thính Lan vừa hôn vừa mút.
Khuôn mặt mềm mại, trơn bóng, lông mày đen nhánh... từng nụ hôn cố tình tránh đi môi Diệp Từ, rõ ràng đã tình mê ý loạn, nhưng lại cố tình quyến rũ tận xương. Vai lưng Hoắc Thính Lan hơi cong lên, cơ bắp rắn chắn mạnh mẽ căng ra đến run rẩy, giống một con dã thú dịu dàng. Diệp Từ bị hôn đến tê dại, mềm cả người, nhưng cũng cực kỳ sợ hãi.
Không thích sao?
Thích sao?
...
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
Cậu không biết, ngực chạm vào nhau, cậu chỉ biết trái tim cậu đập như muốn nhảy ra ngoài, giống như một con thỏ nhảy thẳng vào lòng Hoắc Thính Lan.
"Chú Hoắc... đừng, đừng..." Diệp Từ run rẩy xin tha.
Bừng tỉnh, Hoắc Thính Lan đột nhiên đứng dậy, buông Diệp Từ ra.
Anh khống chế lồng ngực đang phập phồng dữ dội, điều chỉnh hơi thở nặng nề của mình, vuốt mái tóc tán loạn của mình ra sau.
"... Xin lỗi."
Anh rũ mắt, chỉnh chỉnh lại nút thắt cà vạt xộc xệch, che giấu ánh mắt mang đầy tính xâm lược như mãnh hổ của mình.
Anh thất thố hiếm thấy.
Trên má dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ đôi môi của Hoắc Thính Lan.
Diệp Từ như rơi vào một giấc mộng đẹp đẽ mà hoang đường, ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt trống rỗng.
"Không phải ép em đáp lại tôi... Nhưng tôi nghĩ rằng tôi cần phải giải thích hành vi vừa rồi của tôi với em." Hoắc Thính Lan nhắm mắt, sau khi ngước mắt lên, đã trở về lại dáng vẻ tao nhã trầm tĩnh thường ngày. Anh trầm ngâm, như châm chước tìm từ, muốn nói câu này cho tế nhị khéo léo. Nhưng sau một khoảng lặng, anh nở nụ cười thất bại, chỉ dịu dàng trịnh trọng nói một câu: "Tiểu Từ, anh thích em."
Con ngươi Diệp Từ chấn động, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Cho Diệp Từ vài giây giảm xóc, Hoắc Thính Lan chậm rãi giải thích: "Sau khi thỏa thuận kết hôn với em, vốn dĩ cảm thấy tuổi tác của chúng ta chênh lệch quá nhiều, muốn làm một "người chú" tốt của em, chăm sóc em một cách đàng hoàng, bầu bạn em lớn lên, nhưng mà..." Hoắc Thính Lan cười nhẹ, anh trào phúng tuổi tác của mình, cũng chê cười cảm xúc rung động ngang tàng không hợp tuổi tác của mình, "Anh đã 30 tuổi rồi, nhưng trong chuyện này cũng giống như em, như một tờ giấy trắng. Cho nên... cũng không biết như thế nào, sau khi ý thức được, đã cầm lòng không đậu, mỗi ngày đều nghĩ đến em." Anh thở dài bất đắc dĩ, "Sợ làm em sợ hãi, không dám để em biết, nếu không phải gặp tình huống như hôm nay, có lẽ anh sẽ vĩnh viễn không nói ra, anh sợ em sẽ cảm thấy anh xấu xa, động cơ chăm sóc em không đơn thuần..."
Chú Hoắc... thích cậu?
Không chỉ không chê cậu, còn thích cậu?
Diệp Từ bất an nhúc nhích, hơi nóng như muốn bốc khỏi đỉnh đầu vì được tỏ tình. Cậu thật sự là không lúc nào không bảo vệ sự chính trực cho chú Hoắc của cậu, nhanh chóng bắt lấy trọng điểm, phản bác: "Tôi, tôi không cảm thấy ngài, ngài xấu xa..."
"... Vậy vừa rồi thì sao?" Hoắc Thính Lan thuận nước đẩy thuyền, vẻ mặt thành khẩn, áy náy: "Lúc nãy không nhịn được hôn lên mặt của em, cũng chưa hỏi xin em cho phép. Xin lỗi đã làm em phản cảm rồi, lần sau anh sẽ không làm thế nữa."
"Tôi không, không phản cảm, lần sau..." Diệp Từ một lòng hướng về Hoắc Thính Lan mà nói chuyện, nói được một nửa thấy có gì đó sai sai, đột nhiên khép miệng lại, suýt nữa đã cắn phải đầu lưỡi.
Khiến cậu phản cảm, cho nên lần sau sẽ không làm thế nữa.
Vậy nếu không phản cảm...
Còn có lần sau?!
"Nửa câu sau muốn nói gì đó?" Hoắc Thính Lan nhìn thẳng vào cậu, vẻ mặt vừa dịu dàng vừa bỡn cợt.
Diệp Từ yên lặng mím môi thành một đường thẳng, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang và khó hiểu.
Chú Hoắc... là loại người sẽ đặt bẫy cho người khác thế này sao?
Tám phần là do cậu nghĩ nhiều rồi.
Nhưng bất kể Hoắc Thính Lan có phải là loại người đó hay không, khúc nhạc đệm nhỏ này đã khiến tâm trạng của Diệp Từ bớt suy sụp hơn.
Sự xấu hổ và kinh hoàng khi bị bắt gặp, những giọt nước mắt xấu hổ và cảm giác lo lắng ... đều từ từ phai nhạt đi trên gương mặt cậu.
"Những gì anh muốn nói đều đã nói hết rồi." Hoắc Thính Lan dùng ngôn ngữ trêu đùa đầu lưỡi nhỏ vụng về trong vỏ trai khép chặt kia, dù bận vẫn ung dung muốn thử vận may, muốn moi ra vài viên ngọc trai: "Em có gì muốn nói với anh không?"
Diệp Từ gật gật đầu, do dự một lát, lại lắc đầu, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
Hoắc Thính Lan suy đoán tâm tư Diệp Từ, cuộc sống hôn nhân 5 năm, anh đã quá hiểu cậu, liên hệ với những phản ứng và biểu hiện của Diệp Từ đêm nay, anh đã có thể đoán được tám chín phần mười.
Anh đoán, không chừng Diệp Từ đã nghĩ ra được rõ ràng hơn cả anh.
"Còn chưa nghĩ xong nên nói với anh những gì," Hoắc Thính Lan dịu giọng hỏi: "Sợ sự thay đổi của pheromone trong khi đánh dấu tạm thời làm ảnh hưởng đến phán đoán của em đúng không?"
Sau khi đánh dấu tạm thời, giữa AO quả thật dễ dàng sinh ra cảm giác yêu thương như hoa trong giương, trăng trong nước vì mức độ dao động của pheromone. Trình diễn một màn như "Bạn cɦịƈɦ biến thành chân ái", nhưng sau khi đánh dấu tạm thời phai nhạt đi, tình cảm giả tạo được dựng lên nhờ sự hấp dẫn từ sinh lý cũng sẽ lập tức phai màu.
Thật ra Hoắc Thính Lan nhìn ra được Diệp Từ không phải có cảm xúc như vậy với anh.
Huống hồ, linh hồn và thể xác, tìиɦ ɖu͙ƈ và tình yêu, vốn dĩ không thể tách rời.
Nhưng thiếu niên mười mấy tuổi vốn dĩ có sự khác biệt với anh. Có lẽ trong mắt Diệp Từ, tình cảm trộn lẫn quá nhiều du͙ƈ vọиɠ chưa chắc là tình cảm chân chính. Hiện tại Diệp Từ hở chút sẽ nóng lên tạm thời, nhu cầu sinh lý và tình cảm ái mộ trên tinh thần sẽ như một cuộn len rối thành một cục, bằng kinh nghiệm của Diệp Từ, đương nhiên là cắt không đứt, nhưng cố gỡ sẽ càng rối thêm.
"... Ừm."
Diệp Từ khó có thể mở miệng, nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Quả nhiên.
Đoán đúng rồi.
Nếu có thể, ngay cả một giây Hoắc Thính Lan cũng không chờ nổi.
Chỉ là không thể.
Huống hồ...
Trước đó anh thật sự không nghĩ đến Diệp Từ khi 18 tuổi sẽ để ý đến việc tuyến thể phân hóa lần 2 đến thế này.
Hiện tại, Diệp Từ rõ ràng là thiếu ý thức đồng cảm với giới tính Omega của mình, kỳ nóng lên của Omega đã khiến cậu cảm thấy thẹn thùng, tương tự, chuyện "thích Alpha" tự nhiên cũng sẽ khó có thể tiếp thu.
Khi bị hỏi "Thích chú Hoắc hay không", cậu bỗng nhiên dùng cánh tay che mặt, bật khóc, có lẽ bởi vì tâm sự "bí ẩn mà bất kham" bị nói trúng, vừa sợ hãi, vừa chán ghét bản thân mình...
Vấn đề này phải giải quyết trước đã.
Anh cần phải hướng dẫn Diệp Từ tiếp nhận sự thật "Hoắc Thính Lan là Alpha của cậu".
"Anh hiểu được băn khoăn của em," nghiền ngẫm suy nghĩ của Diệp Từ, lòng Hoắc Thính Lan dần mềm đến rối mù, "Chờ kỳ đánh dấu tạm thời của em kết thúc rồi, chúng ta lại nói chuyện đàng hoàng với nhau... có thể chứ?"
"Có, có thể... Chú Hoắc." Diệp Từ liếc mắt nhìn anh một cái, con ngươi sáng ngời.
Trong lòng yên lặng một lát.
Hơi thở nhuốm đầy mùi hương tử lan ngọt ngào bị dọa lui, lúc này bỗng nồng đậm trở lại.
"Cơn nóng lên tạm thời của em... còn chưa kết thúc?" Bỗng nhiên, Hoắc Thính Lan quan tâm hỏi.
Lúc này Diệp Từ mới ý thức được, tuyến thể tham lam kia lại được voi đòi tiên, vẫn còn đang xao động.
"Muốn giải quyết nhanh chóng rồi về phòng không?" Quả thật Hoắc Thính Lan đang mặt dày dụ dỗ, thăm dò người yêu bé nhỏ thiếu kinh nghiệm, muốn nhìn xem thực tế cậu đã mềm hóa đến mức độ nào rồi.
Diệp Từ nhanh chóng liếc anh một cái, ánh mắt kia không ngốc, im lặng một lát, cậu chỉ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "... Muốn."
Hoắc Thính Lan nhấc góc chăn lên, vươn một bàn tay vào trong chăn.
Vì giật mình khi bị bắt tại trận, tay chân Diệp Từ lạnh buốt, lúc này vẫn chưa trở lại bình thường.
"Tiếp xúc da thịt có thể truyền một lượng pheromone với hiệu suất cao, trong cuốn sách kiến thức sinh lý anh đưa cho em có nhắc đến đấy, còn nhớ không?" Hoắc Thính Lan nghiêm trang phổ cập khoa học cho Diệp Từ, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
Trắng nõn lạnh lẽo.
Như cầm một nắm tuyết.
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
__________
Cuối cùng chú Hoắc cũng đã tỏ tình Gần nửa truyện rồi...