Cấm Phạm Quy

Chương 29

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tên truyện: Cấm phạm quy

Tác giả: Lữ Thiên Dật

Editor: Sặc Fructose【Đam mỹ/ABO】Cấm phạm quy - Lữ Thiên Dật - Chương 29: Nhớ ngài

Chương 29: Nhớ ngài

Hoắc Thính Lan tự mình ôm đồm mọi việc để chuẩn bị cho Diệp Hồng Quân đến Mỹ chữa trị.

Mọi việc diễn ra suôn sẻ, Diệp Từ không hề hao tâm tốn sức gì, cậu chỉ cần ký tên vào mấy phần thoả thuận với tư cách người nhà bệnh nhân, đưa Diệp Hồng Quân ra khỏi viện điều dưỡng đó.


Mẹ mang bệnh nặng vượt trùng dương tìm thầy chữa bệnh, dù biết đội ngũ y tế đi theo sẽ chăm sóc cho bà chu đáo, nhưng cậu vẫn không khỏi lo lắm. Vì thế Diệp Từ xin nghỉ học, cùng Hoắc Thính Lan bầu bạn với Diệp Hồng Quân lên máy bay đi San Francisco vài ngày.

Cuộc thi toàn tỉnh vào cuối năm của lớp 11 tổ chức năm ngoái cậu vẫn đang nghỉ học, đã bỏ lỡ, cuộc thi tháng sáu lần này không tham gia không được, nên mấy ngày nghỉ này cậu có hơi khốn đốn. Cậu mang theo sách tài liệu lịch sử, địa lý và chính trị lên máy bay, cả hành trình đều ngồi học, mỏi mắt sẽ nhìn xuống biển mây trắng bông đan xen màu xanh xám, đắm chìm trong một loại cảm xúc bình yên, lẳng lặng ngẩn người.

Thời gian thi gấp rút, sau khi hạ cánh Diệp Từ chỉ có thể ở lại ba ngày. Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu ra nước ngoài, cảm giác mới mẻ dĩ nhiên có, nhưng nghĩ đến mấy tháng kế tiếp không biết có thể gặp mẹ được không, cậu cũng không có tâm trạng đi dạo chơi, chỉ dính vào Diệp Hồng Quân như một cái đuôi nhỏ, mẹ ở đâu cậu ở đó.


Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, thấy Diệp Hồng Quân đã được dàn xếp ổn thỏa, Diệp Từ không thể không về nước.

Cậu ở lại đây quả thật không giúp được gì, có đội ngũ chuyên nghiệp trông chừng, dù cậu muốn giúp đỡ cũng không thể ra tay, Diệp Hồng Quân cũng bắt đầu đuổi cậu đi về nước học.

Thấy Diệp Từ vẫn mang dáng vẻ không yên ổn, Hoắc Thính Lan lấy cớ "thuận tiện xử lý một ít công việc tồn động của công ty con ở Mỹ", tiếp tục ở lại San Francisco, tỏ vẻ mình có thể vừa xử lý công việc vừa bầu bạn để Diệp Hồng Quân thích ứng một thời gian, để bà đỡ phải tủi thân nơi xứ người khi mở mắt ra chỉ nhìn thấy toàn những gương mặt xa lạ.

"... Vốn dĩ bên đây anh cũng có công việc cần xử lý, không lừa em." Hoắc Thính Lan xoa xoa đầu Diệp Từ, thời gian đăng ký lên máy bay còn sớm, anh lại phái trợ lý đặc biệt về nước với Diệp Từ, không sợ Diệp Từ ngồi máy bay không quen. Bởi vậy lúc này không gấp gáp thả người đi, "Không có chuyện này, tháng sáu anh cũng phải dành thời gian đến đây một chuyến, cũng vậy thôi."


"Vậy ngài định ngày, ngày mấy về nước?" Trước đó Diệp Từ quên hỏi, nghe giọng điệu bâng quơ của Hoắc Thính Lan, cậu theo bản năng cho rằng cũng chỉ vài ngày mà thôi.

"Chưa biết, phải xem xem khi nào công việc hoàn thành mới được." Hoắc Thính Lan tính tính: "Tầm một tuần đến nửa tháng."

Chuyện của công ty con kia xử lý trễ một chút cũng không sao, nhưng nếu trước mắt chưa đi được, vậy cứ thuận tay làm.

Diệp Từ kinh ngạc, dùng móng tay moi moi quai đeo cặp sách, lẩm bẩm: "À, thời gian lâu thế sao."

"Ngại dài quá à?" Hoắc Thính Lan rũ mắt, nhìn xuống khóe môi bĩu xuống của Diệp Từ, tâm tư xấu xa muốn chọc ghẹo nhóc con nổi lên, dần dần không nói tiếng người nữa: "Hôm qua anh nói ở lại bên này một thời gian, xử lý công việc đồng thời bầu bạn với mẹ em, lúc đó nhìn em rất vui vẻ, anh còn tưởng rằng anh ở lâu một chút cũng chẳng sao..."
Diệp Từ chớp chớp mắt, nhỏ giọng giải thích: "Tôi tưởng cũng, cũng chỉ vài ba bữa thôi."

"Không muốn để anh ở bên mẹ em lâu hơn à?"

"Cũng, cũng không phải." Diệp Từ mạnh mẽ lắc đầu, khó xử, chỉ hận chính mình không thể ở lại San Francisco.

"Sau khi về rồi sẽ không ai quản em nữa, chăm sóc bản thân cho tốt." Hoắc Thính Lan dịu giọng, thân mật, chậm rãi dặn dò từng việc: "Đừng hút thuốc, đừng thức đêm, muốn học bài phải học sớm một chút, ăn đủ ba bữa cơm đúng giờ, nếu có xuất hiện nóng lên tạm thời thì đến phòng anh nằm một lát, nếu có thời gian rảnh," Anh dừng một chút, mang theo ý xấu dịu dàng bảo: "Có thể gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào, không cần lo giờ giấc khác biệt... Nhớ kỹ chưa?"

Tách ra gần nửa tháng —— đây là tính theo kiểu nhắm chừng —— lại bị anh dặn dò ra hiệu quả rời nhau cả nửa năm.
Ngực Diệp Từ nhanh chóng phập phồng vài cái, dăm ba câu thôi đã bị miệng lưỡi lươn lẹo của kẻ xấu nào đó làm phá công, cậu không biết phải làm sao bây giờ, miệng không lanh lẹ, chỉ biết đưa tay nắm chặt lấy cổ tay của Hoắc Thính Lan, năm ngón tay bấu chặt, mắt trông mong nhìn anh. Hốc mắt đỏ hồng, tròng mắt long lanh, giống như một bé mèo được nuông chiều, từ khi nào chẳng biết, thường ngày chẳng có vẻ dính người bao nhiêu, nhưng khi lấy lại tinh thần thì đã không thể rời xa người ta, mấy cái móng vuốt bấu chặt vào cổ tay áo, nũng nịu, meo meo vài tiếng.

"Chú Hoắc," Cậu cố nén xấu hổ, trúc trắc đưa yêu cầu: "Ngài có thể, về sớm... một chút hay không?"

Hoắc Thính Lan mỉm cười: "Ừm, anh sẽ về nhanh thôi."

Diệp Từ vẫn không buông tay.

Hoắc Thính Lan nhẹ nhàng, biết rõ còn cố hỏi: "Sao thế?"
Sao thế, rõ ràng đến vậy mà còn hỏi.

Nhưng Diệp Từ nói không nên lời, cậu đã đến cực hạn, hai cánh môi mềm mại bị mím chặt vài phút, có vẻ khô.

Yên lặng một lát.

Hoắc Thính Lan thấp giọng, dụ dỗ: "Nhớ anh?"

Diệp Từ gật đầu cực nhẹ.

Quá mềm.

Giống khối đậu hũ non, vốn chỉ muốn dùng đầu ngón tay chọt nhẹ vào một chút, muốn nhìn nó mềm mụp run rẩy, ai dè vừa chọt đã nát.

Chọc bé yêu xong, Hoắc Thính Lan gom lại lương tâm đã vỡ nát lúc nãy, một lần nữa dán lại thành một cục nhỏ, an ủi: "Cố gắng làm trong vòng một tuần, được không?"

Cần phải đi đăng kí rồi.

Diệp Từ lưu luyến không rời đi theo trợ lý.

Năm phút sau.

Di động Hoắc Thính Lan vang lên một tiếng.

Anh cầm lên xem, là tin nhắn của Diệp Từ gửi đến.

Hai chữ ngắn gọn, trả lời cho câu hỏi lúc nãy, rõ ràng hơn cả cái gật đầu.
[Diệp Từ]: Nhớ ngài.

.

[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]: SacFructose

Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]

.

...

Ban đêm, phía đông quận 8.

Màn hình trò chuyện video sáng lên, nắng ban mai mỏng manh nơi San Francisco xuyên qua sương mù, từ cửa chớp tiến vào phòng bệnh của Diệp Hồng Quân.

Diệp Hồng Quân cười cười phất phất tay với màn hình, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, sau khi dùng loại thuốc mới này để chữa trị, Diệp Từ thấy sắc mặt của bà tốt hơn một chút so với trước kia.

Màn ảnh vừa kết nối , Hoắc Thính Lan rời khỏi phòng bệnh.

Vì để có thể gọi video cho Diệp Hồng Quân, mấy ngày nay Diệp Từ không thể không thức khuya, đây là chuyện thức đêm hợp pháp.

Sau khi video được kết nối, cậu sẽ trò chuyện với Diệp Hồng Quân một lát, sau đó nói chuyện với Hoắc Thính Lan tầm mười phút, như vậy vẫn có thể ngủ trước nửa đêm.
Để tiện bầu bạn với Diệp Hồng Quân, mấy ngày nay Hoắc Thính Lan bày máy tính làm việc ở phòng bệnh kế bên phòng bệnh của bà, ra cửa quẹo trái là văn phòng tạm thời của anh ở San Francisco.

"... Sao lại chỉnh ánh đèn tối mù thế kia?" Hoắc Thính Lan đóng cửa lại, hơi híp mắt xác định vách tường phía sau Diệp Từ: "Em không ở trong phòng mình sao?"

Màu sơn tường phía sau rõ ràng không đúng.

Cái chăn điều hòa kia nhìn cũng quen mắt.

Mười phút trước, khi video kết nối anh cũng không nhìn kỹ, vẫn luôn giơ về phía Diệp Hồng Quân.

Diệp Từ lắc đầu, trên người đắp chiếc chăn điều hòa hơi mỏng, đỏ mặt: "Tôi hơi, hơi nóng lên tạm thời..."

Hoắc Thính Lan cong cong môi: "Đang ở phòng anh?"

"Dạ." Diệp Từ không được tự nhiên kéo kéo chăn điều hòa bao mình lại.

Đôi mắt Hoắc Thính Lan thâm thúy, ngắm cổ áo màu lam sương mù tinh tế của cậu, cười: "Phòng của anh lạnh không? Bọc kín mít vậy?"
Khuôn mặt và cổ của Diệp Từ đỏ rực: "Dạ có, có hơi lạnh."

Từ lần đánh dấu tạm thời đến bây giờ đã qua hơn một tháng.

Pheromone của Hoắc Thính Lan tồn tại trong cơ thể cậu đã phai đi hơn phân nửa, hiệu quả đánh dấu đã yếu bớt, sự rối loạn hormone của Diệp Từ cũng giảm bớt không ít.

Tóm lại, triệu chứng nóng lên tạm thời này không nghiêm trọng như cách đây 1 tháng.

Thấy trạng thái của cậu là rõ, tinh thần tỉnh táo, vẻ mặt bình thường, không mất khống chế như lần trước... ôm chăn của Hoắc Thính Lan cọ lung tung.

Hoắc Thính Lan ngồi xuống trước bàn làm việc mà trợ lý chuyển đến tạm thời, tư thế thoải mái dựa vào lưng ghế, hơi trầm ngâm, dùng giọng điệu thuần khiết hỏi một câu không biết xấu hổ: "Mặc gì bên trong thế?"

—— Kể từ khi nhìn thấy câu "nhớ ngài" của Diệp Từ ở sân bay hôm đó, anh có hơi kìm lòng không đặng.
Cứ nghĩ đến hai chữ đó là sẽ phấn khởi đến lồng ngực nóng ran, như bên trong có một tòa nhà cũ không người ở, bị thiêu đốt đến lửa cháy tận trời.

Mặt nạ quý ông cũng nóng bỏng theo, mang không nổi nữa, phải dùng tay ấn vào, nếu không nó có thể rơi ra cùng với da mặt của anh bất kỳ lúc nào, không còn bóng dáng.

"Là...," Diệp Từ ngập ngừng, "Một, bộ quần áo."

"Anh biết là một bộ quần áo..." Hoắc Thính Lan im lặng một lát, câu không biết xấu hổ "Nếu không thì sao? Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngủ trên giường của anh sao?" xoay trên đầu lưỡi, nuốt xuống bụng —— xét cho cùng vẫn chưa xác định quan hệ, không thể vượt qua giới hạn giữa tán tỉnh và quấy rối, chỉ hỏi theo: "Quần áo gì? Cho anh xem."

Giọng điệu bình thản, bình thản đến có vẻ thờ ơ, như kiểu anh không biết hỏi gì nên hỏi bâng quơ, chứ không phải mịt mờ đùa giỡn lưu manh.
"Là... áo sơ mi..." Diệp Từ rất nghe lời, đỏ mặt tía tai kéo kéo chăn điều hòa xuống.

Quả thật không phải là loại quần áo gì quá đáng.

Chỉ là một cái áo sơ mi.

Chất liệu vải lanh màu xanh sương mù, cổ áo dài nhọn mang phong cách cổ điển, những chiếc cúc áo bằng vỏ sò được đánh bóng trông như bạch ngọc.

... Đó là áo sơ mi của Hoắc Thính Lan.

Muốn mạng mình mà.

Hầu kết của Hoắc Thính Lan chậm rãi trượt lên xuống.

Vóc dáng Diệp Từ tầm 1m8, thường ngày mặc đồng phục với số đo vừa cỡ, tuy nhìn mảnh khảnh nhưng không có vẻ gầy yếu.

Nhưng một khi mặc quần áo của anh vào, cả người lập tức thay đổi.

Khuôn mặt còn vương nét trẻ con bị phong cách thành thục của chiếc áo sơ mi làm càng thêm ngây thơ.

Xương cổ tay hẹp hơn Hoắc Thính Lan nhiều, phần cổ tay thò ra khỏi cổ tay áo nhìn có vẻ mỏng manh.
Cơ bắp ở vai lưng cũng mỏng, chất vải không hiện lên được đường cong.

...

Không hợp.

Nhưng đẹp.

Nhỏ thật đấy.

—— Một ý nghĩ như xăng trút vào đám cháy.

Đám lửa đó lại bốc lên một độ cao, muốn thiêu đốt toàn bộ lý trí của anh.

Hoắc Thính Lan hắng giọng, nhưng giọng nói vẫn khàn khàn: "Cái áo sơ mi này... bọn họ quên giặt sạch hay là...?"

"Không phải, đã giặt, giặt sạch rồi." Diệp Từ cuống quýt giải thích: "Không có chút pheromone nào, tôi chỉ..."

Cậu nghẹn nghẹn, cũng không biết lá gan từ đâu ra, có lẽ do kỳ nóng lên kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hoặc đã nói một lần rồi nói lần nữa sẽ dễ dàng hơn, cũng có thể do mấy ngày nay rối rắm lăn qua lộn lại cuối cùng cũng đã có đáp án...

Diệp Từ rũ mắt không dám nhìn vào màn hình, nhẹ nhàng nói: "Chỉ là, mấy hôm nay, quá nhớ ngài."
Một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, thỏa mãn không phải tuyến thể, mà là tinh thần.

Bỗng dưng, màn hình tối sầm.

Diệp Từ che khuất camera.

"Mặc chiếc áo mà ngài, ngài đã mặc rồi... cảm giác giống, giống như..."

Điên rồi sao?

Bé cưng này...

Ỷ vào chuyện anh đang ở xa?

Hoắc Thính Lan kéo kéo cà vạt, dường như đứng ngồi không yên: "Giống cái gì?"

.

[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]: SacFructose

Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]

.

Bình Luận (0)
Comment