"Môn..... Môn đăng hộ đối?" Sắc mặt Phương Đồng Ân tái xanh.
"Đúng vậy, loại người giống như thường dân bách tính, đương nhiên không hiểu cái gì gọi là môn đăng hộ đối, có điều đối với những gia đình thế gia quyền quý nhân sĩ thượng lưu mà nói, môn đăng hộ đối là cực kỳ quan trọng, chẳng lẽ cô không hiểu sao?" Người phụ nữ lạnh lùng cười, "À! Tôi hiểu rồi, thật ra cô chính là mơ mộng hão huyền được leo lên cành cao, chỉ cần có Lệ Minh Kiệt, quạ cũng có khả năng biến thành phượng hoàng rồi."
"Tôi không nghĩ tới cái gì mà giàu sang quyền thế, từ đầu tới cuối không hề quan tâm tới thân phận của Minh Kiệt, có lẽ cậu ấy có thân phận gì đó trong xã hội." Phương Đồng Ân cứng nhắc giải thích.
"Thật sao? Loại phụ nữ như cô, tôi biết nhiều lắm rồi, nếu không phải thì cô giải thích lí do, vì sao còn không rời xa cậu ấy? Tôi cho cô biết, Lệ bá phụ và Lệ bá mẫu đều đứng về phía tôi, tuy rằng tôi và Lệ Minh Kiệt không xem là thân quen, nhưng cha mẹ hai nhà vốn có quen biết nhiều đời, nếu như cậu ta có thể lấy được tôi, đối với tương lai công ty của cậu ta có thể mở rộng, hoặc là đối với địa vị đều có thể hỗ trợ. Còn cô thì sao? Cô có thể cho cậu ta cái gì?" Cô gái ngạo mạn chất vấn, nhìn thấy sắc mặt Phương Đồng Ân càng lúc càng khó coi, nâng lên nụ cười hả hê.
"Tôi..... Chuyện tình cảm, không thể đánh đồng cùng với lợi ích." Phương Đồng Ân thấp giọng líu ríu.
"Hừ, đó là loại người nghèo như nhà cô nói, đối với chúng tôi mà nói, đám cưới thương mại là chuyện đương nhiên. Còn có, tôi có thể thấy rất rõ ràng, Lệ bá phụ và Lệ bá mẫu đối với cô thật sự rất khó chịu, tôi nghe nói cô dây dưa với Lệ Minh Kiệt hơn mười năm rồi, thật sự rất có tâm cơ."
Phương Đồng Ân nhíu mày, " Tôi đối với Lệ Minh Kiệt chưa bao giờ có tính toán đùa giỡn, cô đừng có nói lung tung."
"Thế này đi cô cho tôi một mốc thời gian, khi nào thì rời xa Lệ Minh Kiệt? Tôi cảnh cáo cô, hai tuần sau, Lệ bá phụ và Lệ bá mẫu sẽ giới thiệu tôi cho Lệ Minh Kiệt, nếu như cho đến lúc đó còn có sự tồn tại của cô, tôi sẽ không để yên, dù sao tôi cũng không hi vọng bên cạnh chồng tương lai của mình con dây dưa không rõ với người phụ nữ khác, hay là..... Cô cho rằng với thân phận của tôi có thể chịu đựng chồng của mình có nhân tình?" Cô gái híp mắt lại, lên tiếng cảnh cáo.
"Tình nhân? Cô đừng có càng nói càng quá phận, cái gì mà tình nhân? Muốn nói ai là tình nhân, là cô thì có, không phải sao? Không hiểu tại sao lại xuất hiện trước mắt tôi, muốn tôi rời xa chồng tương lai của cô, trên thực tế, cô cùng Lệ Minh Kiệt ngay cả biết cũng không được gọi là biết." Bị mắng chướng tai, Phương Đồng Ân cũng bốc hỏa, không nhịn được mắng lại.
" Tại sao mồm miệng cô lại nanh độc như vậy, có điều cũng chẳng thay đổi được hiện thực. Hừ, nói cách khác, căn bản cô không hề có ý định rời xa Lệ Minh Kiệt? Không sao, tôi sẽ đem chuyện này nói cho Lệ bá phụ và Lệ bá mẫu, đến lúc đó chúng ta sẽ xem, đắc tội tôi sẽ có kết cục như thế nào." Cô gái nổi giận không cam tâm trừng mắt nhìn Phương Đồng Ân, cô ta từ trước tới giờ chưa từng bị lăng nhục như thế này.
Nhìn thấy cửa kính xe chậm rãi nâng lên, nhất thời Phương Đồng Ân có chút hoảng loạn, vươn tay, vốn định ngăn cản xe rời đi, thế nhưng trong giây lát phát hiện hình như mình không có quyền ngăn cản đối phương, lại lần nữa lâm vào phiền muộn, cảm xúc u buồn.
"Con tôi đã bị cô làm phiền hơn mười năm rồi, cũng đủ rồi! Cô còn muốn dây dưa nó bao lâu nữa?"
"Phương tiểu thư, tôi biết cô vẫn luôn cho rằng chúng tôi không làm tròn trách nhiệm của người làm cha mẹ, đối với Minh Kiệt không quan tâm lo lắng nhiều, không cho nó có một gia đình thật sự, tôi cũng còn nhớ rất rõ có lần tôi tái hôn cô ở trước mắt tôi nói tôi đây làm cha thất bại, nhưng mà hiện tại tôi muốn làm chuyện này, nếu như cô đối với Minh Kiệt là thật lòng quan tâm lo lắng, nhất định sẽ hiểu rõ, làm cha mẹ hi vọng nhất chính là giúp con của mình làm bất cứ chuyện gì cũng có thể thuận lợi thành công."
"Con tôi thật sự rất ưu tú, tôi nghĩ cô cũng biết mà! Không ngờ tới cô còn nhỏ nhưng lại rất lợi hại, đã tốn nhiều năm tâm cơ để ở lại bên cạnh nó.... Tôi đã cảnh báo trước, tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận cô có quan hệ gì với Minh Kiệt, lại càng không nghĩ tới sẽ trở thành mẹ chồng của cô. Cô cho rằng tôi đã quên sao? Năm ấy cô ở trước mặt tôi và bạn trai cũ, phê bình tôi là một người mẹ không tốt chỉ biết hưởng thụ vui đùa."
"Cho nên, Phương tiểu thư, cô là trở ngại cho con đường thành công phía trước của con tôi, thân là cha của Minh Kiệt, tôi cần phải nói cho cô biết, mời cô rời xa con tôi, không được hại nó."
"Đừng tưởng rằng Minh Kiệt sẽ là chỗ dựa của cô, tôi cho cô biết, đàn ông coi trọng nhất là sự nghiệp, năm Minh kiệt mười tám tuổi đã quyết định tiếp quản công ty của tôi, từ điểm này, cô cũng có thể nhìn ra được tham vọng của nó, nó sẽ không có khả năng vì cô mà vứt bỏ hết thảy mọi thứ, hơn nữa tôi không thích cô một chút nào cả, thân là mẹ Minh Kiệt, tôi mong cô, đừng quấn lấy con tôi nữa. Nếu như cô muốn có tiền mới bằng lòng rời xa nó, cứ việc mở miệng, nói ra một cái giá nhất định đi."
"Tuy rằng vợ chồng chúng ta đã ly hôn rồi, nhưng mà vì tương lai của con cái, có thể bỏ qua hiểu nhầm lúc trước cùng nhau đi gặp cô, cô hẳn là cũng cảm nhận được tôi và mẹ Minh Kiệt đối với sự tồn tại của cô đau đầu đến cỡ nào. Vị này chính là thiên kim tiểu thư của Dương gia Dương tiểu thư, cũng là người duy nhất mà tôi và mẹ Minh Kiệt thừa nhận là con dâu, nếu như cô thật sự nghĩ cho Minh Kiệt, thì làm ơn trong khoảng thời gian ngắn nhất rời xa Minh Kiệt, bằng không chúng tôi sẽ vì sự tồn tại của cô, mà đưa ra tối hậu thư.... Nếu như nó có quan hệ với cô, sẽ chỉ có hai bàn tay trắng."
Hai bàn tay trắng.......
Ngỡ ngàng nhìn dòng xe đông nghịt trên phố, sắc mặt Phương Đồng Ân càng thêm ảm đạm, hai mắt u buồn.
Rời xa? Rời xa Minh Kiệt...... Thật khó để làm được, nhưng mà không rời xa...... Cô sẽ hại cậu mất.
Lúc còn nhỏ, chuyện gì cô cũng không hiểu, chỉ biết là người quan trọng nhất bị bắt nạt, chỉ thấy vô cùng phẫn nộ, liền cùng cậu xông lên phía trước, chưa từng nghĩ kích động như vậy là đúng hay sai.
Bây giờ trưởng thành, cô mới suy nghĩ, hiểu được toan tính rồi, nếu một người luôn tự cho là mình đúng, không để ý đến yêu cầu của bọn họ.....
Đúng vậy, Minh Kiệt đúng là có tham vọng, cô đã sớm biết rồi, với năng lực của cậu, tuyệt đối khôngbằng lòng sống cuộc sống đạm bạc như người bình thường.
Nhưng mà không rời xa cậu, thì hại cậu ấy hai bàn tay trắng..... Ông trời ơi! Mới nghĩ đến đã cảm thấy thật đáng sợ, cô không thể hại cậu mất hết tất cả.
Cô có khả năng giúp đỡ cậu chuyện gì được? Cô có năng lực gì? Ở bên cạnh cậu, cô có thể cho cậu cái gì?
Cái gì cũng không thể.
Cô không có tiền, chưa từng nghĩ tới cái gì là người có tiền, cái gì là gia đình quyền thế, cái gì là thượng lưu.....Nhưng Minh Kiệt thì phải, cậu ấy từ đầu tới cuối đều đúng, ngay cả tạp chí cũng đưa tin về cậu, không phải sao? Tương lai trong vòng mười năm cậu sẽ là doanh nhân trẻ, trở thành người tài giỏi trong mắt mọi người, có tiền tài, địa vị cùng danh tiếng, mà cô thì sao? Cô có thể cho cậu cái gì?
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên.
Phương Đồng Ân phục hồi tinh thần, lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy số hiển thị trên màm hình điện thoại.
Cắn môi, hai mắt mơ hồ nóng lên cô nhắm lại, kiên quyết mang điện thoại thả vào trong túi xách, mặc cho tiếng chuông không ngừng vang lên.
Hiện tại không cần....
Bây giờ cô không có cách nào xem như không có chuyện gì để đối mặt với Minh Kiệt, chỉ cần bây giờ cô đối mặt với cậu, nhất định sẽ càng thêm không nỡ rời xa cậu......
Với khả năng của cô, làm nhiều hơn nữa có lợi ích gì? Sẽ cố gắng như thế nào, sẽ theo đuổi ra sao, vĩnh viễn cô cũng không có cách nào để có thể trở thành người con gái xứng đôi với cậu, vĩnh viễn chỉ có thể chạy theo phía sau cậu, cô không có tư cách đứng bên cạnh cậu, không thể nắm tay cậu cùng tiến, cô...... Khoảng cách của cô và cậu trong lúc này, đúng là rất xa xôi dường như không có cách nào chạm vào, cô có thể tự mình an ủi bản thân, từ lừa gạt chính mình sao?
Để tốt cho cậu, để tốt cho cậu..... Đáng chết! Vì sao sau khi lớn lên lại phải có cái gọi là trưởng thành chứ?
Vì sao ngoài vui vẻ cùng cay đắng ra, trưởng thành lại phải trả giá nhiều như vậy?
Vì sao trưởng thành lại vì người thứ ba phải học buông tay như thế nào?
Vì sao cô lại phải vứt bỏ chính người mình thương yêu?
Vì sao......
Cô thở dài nặng nề, không có cách nào để nở nụ cười tự tại, ngay cả chỉ nâng khóe miệng lên cũng không có hơi sức.
Đôi mắt ngấn nước, Phương Đồng Ân ngẩng đầu, chậm rãi bước đi nặng nề, một mình một đường, cô đơn lẻ loi bước về phía trước.
Chuông điện thoại di động liên tục vang lên.
Mãi rất lâu sau, cuối cùng không nhìn thấy Phương Đồng Ân nữa, ngồi trong xe Lệ Minh Kiệt mới đặt điện thoại xuống, đôi mắt sắc nhọn khiến người khác giật mình.
Cô đang khóc, lòng của cô đang rơi lệ.....
"Ghi lại biển số chiếc xe kia rồi chứ?" Giọng cậu lãnh lẽo u ám, lộ ra khí thế dọa người đáng sợ.
Lái xe cẩn thận gật đầu, "Đúng vậy, đã ghi lại biển số chiếc xe kia rồi."
"Đợi lát nữa liên hệ với thư ký, nói cô ấy, tôi muốn trong vòng một ngày tìm ra được đáp án." Cậu không tự chủ được lại lần nữa nhìn về hướng cô biến mất.
Xem ra tinh thần của cô rất xa sút, rất bất lực, nhưng không dựa vào cậu, vì sao?
Cậu bị cô xem như người ngoài? Có lẽ..... Cô xảy ra chuyện gì, mà không thể nói cho cậu biết?
Cậu không phải đồ ngốc, gần đây Đồng Ân đang trốn tránh cậu, không biết nguyên nhân trốn tránh cậu.... Loại cảm giác này, rất đáng ghét cực kỳ khó chịu.
Ai tổn thương cô? Ai đã làm cho cô khổ sở?
Bất luận là ai, chỉ cần làm cho Đồng Ân của cậu thương tâm, cậu cũng sẽ không bỏ qua, sẽ cùng đối phương tính hết nợ, sẽ đem chuyện này làm sáng tỏ.
Chiếc xe màu đen lao đi trên phố đông người, ánh đèn neon sáng rực rỡ, khung cảnh thành phố về đêm xa hoa mê hoặc lòng người.
Xe dần dần giảm tốc độ, đường phố càn lúc càng chật chội, bên trong xe một người đàn ông, ngoài phố một người phụ nữ, trong nháy mắt bóng dáng hai người giao nhau.... ... Tiếc là khoảng cách quá xa, không thể nhìn thấy nhau.