Cảm Thụ Mập Mờ

Chương 8

Mẹ nói quả nhiên không sai, nhìn cậu ấy mặc bộ áo ngủ hơi nhỏ so với người, cô chắc chắc cậu đã cao lên không ít sao kì nghỉ hè.

"Cũng tạm chấp nhận được." Lệ Minh Kiệt không để ý mấy, cười cười, nằm xuống chiếc chăn cô đã giúp cậu trải trên đất.

Vì phải làm bài tập hộ cô, sau đó còn giúp em trai cô qua màn của trò chơi, lại cùng cha cô chơi mấy ván cờ, đã tốn không ít thời gian của cậu, vì vậy nên cả nhà cô nhất quyết giữ cậu lại để ngủ qua đêm.

"Xin lỗi, mấy người nhà tôi phiền đến cậu quá, làm cậu không kịp về nhà." Phương Đồng Ân thò đầu ra, áy náy nhìn Lệ Minh Kiệt đang nằm dưới đất.

"Không sao, tôi rất vui khi được làm những điều đó." Cậu mỉm cười nói, cậu rất thích sự náo nhiệt của nhà Phương Đồng Ân, mặc dù nhà cô không lớn, chỉ có hai tầng, mỗi phòng chỉ hơn 30m2, còn nhỏ hơn cả phòng học của cậu, nhưng rất ấm áp, tràn đầy sự nhiệt tình.

"Minh Kiệt." Nhìn khuôn mặt đang cười của Lệ Minh Kiệt, Phương Đồng Ân như có điều gì muốn nói.

"Hả?"

"Cậu ngủ chưa?" Mặc dù đã khuya lắm rồi, ngày mai lại phải đi học, nhưng cô lại không buồn ngủ.

"Cậu có điều gì muốn nói à?" Cậu hiểu rất rõ cô, mở mắt, nhìn cô

"Ừa, hôm nay mẹ hỏi tôi, sau này lên cao đẳng hoặc đại học, tình bạn của chúng ta không còn như thế này được nữa, có đúng không?" Phương Đồng Ân mặt lo lắng.

"Sao lại như thế, có gì mà không thể như thế này được nữa?"

"Cái đó. . . Cậu cũng biết mà, lực học của cậu rất tốt, nhất định sẽ được vào trường tốt, còn tôi thì lại không thích học, có thể tìm bừa một trường nào đấy rồi tiếp tục học lên. Cậu vào trường tốt, áp lực của việc học sẽ rất nặng, mà cũng không như bây giờ có thể học cùng lớp, chỗ ở cùng khác nhau, lịch học cũng khác nhau, thời gian chúng ta gặp mặt nhau sẽ giảm đi. . . Đột nhiên tôi thấy chuyện này rất đáng sợ."

"Thật à? Tôi lại cảm thấy chẳng có sự khác biệt gì nhiều cho lắm." Nhiều lắm thì chỉ là không học cùng lớp, thế nhưng ngày nghỉ hoặc sau khi tan học nếu muốn gặp nhau, cậu chỉ cần tới nhà cô chơi, thế là được rồi.

Nói đến chuyện đến nhà cô chơi, Lệ Minh Kiệt lại nghĩ đến một chuyện thú vị khác.

Nhìn xem cậu đang ngủ ở đâu? Là phòng của cô đó, thuộc địa phận cá nhân của con gái, còn ôm chăn đệm nằm ngủ cùng cô dưới đất.

Chỉ có thể nói người nhà này quá tin tưởng cậu, cũng quá yên tâm, mặc dù cậu và Phương Đồng Ân là bạn thân, tuy hai người chưa lớn, nhưng dù sao thì nam nữ cũng không nên ngủ cùng chỗ, cha mẹ bình thường nào cũng để ý đến việc đó!

Vậy mà người nhà Phương Đồng Ân hoàn toàn không cảm thấy lo lắng, không chỉ cho cậu ngủ cùng phòng với cô hôm nay, mà cả kì nghỉ hè trong lúc cậu ở nhà cô cũng đều ngủ chung phòng với cô. . . Thật không biết là bọn họ tin tưởng đứa con trai đang trong thời kì nổi loạn này không hề có ý nghĩ bất chính nào với con gái của họ, hay là quá yên tâm với con gái của mình, chắc chắc rằng không người nào có ý nghĩ đen tối sao?

Mặc dù cậu có thể trịnh trọng thanh minh, tuyệt đối không có ý nghĩ bất chính nào với Phương Đồng, nhưng dù thế nào thì cũng cần cảnh giác chứ! Ngay cả cậu – 1 đứa trẻ mới đủ tuổi vị thành niên cũng biết nên đề phòng chuyện này, sao mấy người nhà này lại không để ý chút nào thế nhỉ?

"Minh Kiệt, cậu hứa với tôi một điều nhé, có được không?" Phương Đồng Ân trầm tư đề nghị.

"Hả?"

"Khi chúng ta lớn lên, phải xa nhau, không thể nào giống như bây giờ ngày nào cũng ở gần nhau, nếu một người trong hai chúng ta gặp khó khăn, buồn rầu, chán nản,…, cần người kia để bầu bạn, thì người kia cho dù có bận rộn hay bài tập chất đống cũng tuyệt đối không từ chối, phải đến bên cạnh người kia ngay, được không?”. Cô cắn môi, nhìn cậu một cách vô tội.

Cô biết yêu cầu của cô với cậu rất ngang ngạnh, cũng biết mình quá lệ thuộc vào cậu, nhưng không kiềm chế được lòng tham, không thể kiên nhẫn.

Cảm giác mất một người bạn thân thật sự chẳng dễ chịu chút nào! Trong mắt cô, trừ tính cách hơi lạnh nhạt, hơi vô tình, hơi ít nói, thì những thứ khác của Lệ Minh Kiệt đều rất tốt, không chỉ học giỏi, làm bài tập, chơi thể thao, chơi trò chơi, đấu trí và chơi các trò chơi giải trí khác đều rất giỏi, phong cách sống cực kì nề nếp, nhưng lại vô cùng bao dung với cô những lúc cô quấy phá.

Chắc chắc lúc mới gặp cô không ít thì nhiều cậu cũng cảm thấy cô rất phiền, rất ồn ào, rất đáng ghét, hơn nữa cũng cố gắng tránh xa, ghẻ lạnh cô, nhưng hết cách rồi, khi lần đầu gặp cậu có một loại cảm xúc mãnh liệt khó tả trào dâng trong cô, thấy cậu rất lạnh lùng và cô độc, liền muốn làm bạn tốt của cậu, hi vọng có thể xua tan nét mặt u buồn của cậu, hi vọng cậu có thể cười nhiều hơn.

Vì những lý do riêng này, thỉnh thoảng nhìn thấy cậu không thể nhịn cô được nữa, nhưng cô vẫn mặt dày bám lấy cậu, vô tình, cô đã quen với sự hiện hữu của cậu bên cạnh và coi chuyện cậu là bạn thân của cô là đương nhiên

Thầy giáo nói học sinh giỏi không nên chơi với học sinh kém, cô không phải là không hiểu, khó khăn lắm hai người mới có thể làm bạn, cô lại rất thích người bạn này, cho nên dù thế nào cô cũng không buông tay!

Suy nghĩ này có phải quá ích kỉ không nhỉ?

"Được."Lệ Minh Kiệt không chút do dự gật đầu đồng ý, bởi vì cậu biết chắc rằng, trong tương lai, người thường xuyên bị quấy rầy là cô, chứ không phải cậu.

"Cậu chắc không? Cậu đồng ý luôn mà không cần lo nghĩ gì sao? Cho cậu biết, ngày nào tôi cũng rất rỗi rãi. . . Nhất định là cậu sẽ rất bận rộn, lấy đâu ra thời gian để bị tôi làm phiền đây?" Phương Đồng Ân cảnh cáo nói, mặc dù tuyệt đối không muốn nhắc nhở cậu về vấn đề này, nhưng cô vẫn tham lam!

"Ai nói là cứ phải rảnh rỗi mới có thể tới làm phiền?" Chắc chắn cô không biết, cậu đang hưởng thụ thời gian cùng cô chung sống như thế nào, cậu đã có thể dự đoán, trong tương lai, mỗi khi ngày nghỉ đến, nhất định cậu sẽ thường xuyên tới quấy rầy cô, làm phiền cô, quấy nhiễu cô.

"Đâu có. . . Quân tử nhất ngôn nha! Nói được là làm được đó!" Nghe cậu khẳng định như vậy, cô thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn bộ mặt an tâm của cô, Lệ Minh Kiệt không nhịn được cười theo, "Mau ngủ đi! Ngày mai còn phải đi học."

"Ừ, ngủ ngon." Khóe miệng của cô khẽ nhếch lên, nhắm mắt lại.

"Ngủ ngon." Nhìn bộ mặt tràn đầy tin tưởng khi ngủ của cô, nhìn bộ dạng nằm trở lại chiếc gối một cách đầy luyến tiếc, luôn luôn trong tư thế đối mặt với cậu, nụ cười của cậu từ từ nở ra.

Năm mười sáu tuổi, là thời kì đan xen sự trưởng thành và sự ngây ngô , có một chút háo hức và khát khao với thế giới của người lớn, cũng có một chút lo lắng và hoảng loạn.

Tình bạn và những kỉ niệm của họ trong thời kì náo loạn này, luôn luôn là những kỉ niệm và những trải nghiệm thật đẹp.

Bởi vì trong tương lai, những thứ trong suy nghĩ của trẻ thơ, tin rằng trái đất luôn quay tròn quanh các ý tưởng ngây thơ của mình, sẽ phai mờ và mất đi theo năm tháng cùng sự lớn lên của con người.
Bình Luận (0)
Comment