Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 119

Thẩm Thiếu Hàn trầm mặc.

Lúc đầu sau khi công việc chồng chất nhiều lên, anh ta đích thực có một đoạn thời gian không chăm sóc bản thân. Cộng thêm mấy năm gần đây vừa mới tiếp quản công việc, vẫn còn phải đánh với một đám lão già trong hội đồng quản trị các thứ…..Đủ các loại việc chồng chất lên nhau, thời gian này anh ta cũng lười biếng chăm chút cơ thể.

Chỉ là không ngờ rằng bị đứa nhóc lớn bằng này mạnh mẽ chỉ ra, Thẩm Thiếu Hàn quá xấu hổ, ho khan một tiếng, quay ra sau ngồi.

Bánh sừng bò lắc lư hai chân nhỏ, cô bé bẩm sinh hoạt bát, cái này là di truyền từ Đỗ Minh Trà. Đỗ Minh Trà và Thẩm Hoài Dữ đều không phải là cái kiểu thích gò ép tính tình của con cái, sau khi xác nhận hành vi của bánh sừng bò không ảnh hưởng đến người khác, cũng sẽ không ép buộc.

Thẩm Thiếu Hàn bây giờ tuổi dần lớn, người bên cạnh一一Kết hôn, sinh con, duy chỉ có anh ta vẫn một mình, nghĩ mà xót xa. Tuy nhiên cũng từng qua lại với mấy người khác phái nhưng vẫn không thể là kiên trì tiến tới bước tay trong tay kết hôn…..Lúc này nhìn thấy bánh sừng bò đang ngồi ở trước bàn, dáng vẻ đáng yêu trong sáng, khiến cho anh ta mơ hồ có cảm giác ngưỡng mộ Thẩm Hoài Dữ.

Hâm mộ thì hâm mộ, anh ta khẽ ho một tiếng, khủy tay chống lên bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước muốn trêu chọc bánh sừng bò: “Bánh sừng bò à, sao mẹ lại đặt tên này cho cô?”

Bánh sừng bò mở to hai mắt đen láy nhìn anh ta: “Cháu đoán xem?”

Khuôn mặt vô cùng giống Đỗ Minh Trà này khiến cho Thẩm Thiếu Hàn hơi có chút sững sờ, Thẩm Thiếu Hàn đương nhiên sẽ không lại nhớ lại, nhớ lại chuyện năm đó các thứ.

Chỉ là trong giấc mơ giữa đêm, Thẩm Thiếu Hàn vẫn không khống chế được, mơ thấy nếu như lúc đầu bản thân và Đỗ Minh Trà kết thành một đôi với nhau thì sẽ như thế nào.

Khủy tay chống lên trên bàn, Thẩm Thiếu Hàn cúi đầu, nhìn bánh sừng bò, thấp giọng nói: “Có phải bởi vì Minh Trà thích ăn bánh sừng bò?”

“Cháu sao có thể trực tiếp gọi tên mẹ cô như vậy?” Bánh sừng bò nghiêm túc sửa lại “Cháu nên gọi mẹ là bà hai, hoặc là bà.”

Thẩm Thiếu Hàn: “......”

Sự cố chấp của bánh sừng bò nằm ngoài suy nghĩ của Thẩm Thiếu Hàn, cô bé lại nhắc nhở: “Cháu cũng không nên gọi cô là bánh sừng bò, cháu nên gọi cô một tiếng là cô bánh sừng bò, hiểu không? Đây là bổn phận, là lễ độ.”

Thẩm Thiếu Hàn: “.......”

Được rồi, xem ra đứa nhỏ này vẫn thực sự di truyền tài ăn nói của Thẩm Hoài Dữ và Đỗ Minh Trà.

Quả thật giống y hệt.

“Vâng, cô bánh sừng bò” Thẩm Thiếu Hàn bị ép phải nhượng bộ, hơi nghiêng người: “Cô còn chưa trả lời câu hỏi của cháu.”

“Bởi vì mẹ cô lúc sinh ra cô ăn một cái bánh sừng bò” Bánh sừng bò lý lẽ đương nhiên trả lời: “Thế nên cô liền gọi bánh sừng bò.”

Thẩm Thiếu Hàn hỏi: “Thế sao không lựa chọn đồ ăn mình thích nhất?”

Bánh sừng bò cẩn thận suy nghĩ một lúc, nói với anh ta: “Mẹ cô thích ăn gì? Thịt ngỗng hầm nồi sắt? Xương ống sốt tương? Thịt heo sốt Bắc Kinh hay là gân nai kho tàu?”

Thịt ngỗng hầm nồi sắt



Xương ống sốt tương



Thẩm Thiếu Hàn: “.......”

“Cô cảm thấy bánh sừng bò so với chân giò vẫn dễ nghe hơn” Bánh sừng bò nói “Cháu thật ngốc, đến tên cũng không biết, chẳng trách đến bây giờ cũng chẳng có ai muốn kết hôn với cháu.”

Thẩm Thiếu Hàn lựa chọn im miệng.

Bánh sừng bò đứa nhỏ này, sức ăn không hề nhỏ, cô bé ăn rất nhanh, mấy miếng ăn no, xúm lại tò mò hỏi: “Cháu đến giờ vẫn chưa kết hôn là vì không có người thích cháu sao?”

Thẩm Thiếu Hàn: “........”

“Nhưng mà cũng không cần phải vội” Bánh sừng bò nói ra lời nói từ tận đáy lòng: “Mẹ nói rồi, con người cũng có quyền lựa chọn độc thân.”

Thẩm Thiếu Hàn: “......”

Vấn đề là anh không tự mình lựa chọn.

“Đời người rất ngắn” Bánh sừng bò nói “Phải buộc bản thân quen với độc thân có phải không? Quen rồi thì để mọi chuyện sẽ qua thôi.”

Thẩm Thiếu Hàn: “........”

Anh ta đứng dậy, khom người hòa nhã dễ gần nói với bánh sừng bò: “Cháu còn có chuyện, nên phải đi về trước. Đợi lúc nữa nhớ nói với ba mẹ cô một tiếng cháu có việc phải về….Tạm biệt.”

Giống như đằng sau lưng có cái gì đó đuổi theo, bước chân của anh ta không ngừng lại, vội vàng như cơn gió rời đi,

Mãi cho đến khi nhìn thấy mặt trời sáng chói bên ngoài, Thẩm Hoài Dữ mới mạnh mẽ lau một tầng mồ hôi trên trán, thở dài một tiếng, lẩm bẩm trong miệng: “Đứa trẻ này….Đúng là thành tinh rồi.”

Trong phòng ngủ.

Đỗ Minh Trà hoàn toàn không hề hay biết con gái mình vừa mới đâm một nhát dao chí mạng vào trái tim của Thẩm Thiếu Hàn.

Cô vẫn còn chưa tỉnh dậy từ trong giấc mơ hỗn loạn, đầu óc còn chưa tỉnh táo, úp sấp trên giường, ôm lấy gối đầu của Thẩm Hoài Dữ, trên đó còn có mùi cam ngọt hòa lẫn cùng mùi cây cỏ nhàn nhạt, Đỗ Minh Trà rất thích mùi hương này.

Giống như Thẩm Hoài Dữ vẫn còn ở bên cạnh mình.

Cô mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.

Thực ra nói là mơ nhưng ngược lại nói là quay về quá khứ thì đúng hơn.



Cô mơ thấy bản thân quay về lúc nhỏ, tay nhỏ chân ngắn, mặc áo màu kem nhạt, úp sấp bên cửa sổ xe tò mò nhìn ra ngoài.

Trên mặt cách đây không lâu vừa mới nổi mề đay tuy đã khỏe rồi, nhưng vẫn để lại chút dấu vết.

Đỗ Uyển Linh cảm thấy cũng không có chuyện gì, bà từ nhỏ cũng được nuôi dạy qua loa như vậy, có sẹo cũng dần dần tự hết, cho dù không hết cũng chẳng sao, trẻ con mà va chạm chút có chút vết sẹo cũng chẳng sao cả.

Nhưng Đặng Phù Lâm không nghĩ như vậy.

Ông đối với đứa con gái duy nhất của mình vô cùng quan tâm, vốn dĩ lại vì không thể để cho con gái cuộc sống ăn ngon mặc đẹp mà đã cảm thấy hổ thẹn. Mấy ngày trước lúc Đỗ Minh Trà bị nổi mề đay, không thể lên lớp, không thể ra ngoài, Đặng Phù Lâm đặc biệt kể chuyện cho cô nghe, cùng chơi trò chơi với cô, chính là đề phòng con gái không được ra ngoài mà buồn bã.

Nhìn trên mặt của Đỗ Minh Trà bởi vì nổi lên mấy vết đậu đỏ mà để lại sẹo, Đặng Phù Lâm càng đau lòng mà đóng cửa hàng mấy ngày, lái xe đưa Đỗ Minh Trà đi gặp bạn cũ của mình, một là gặp là người quen cũ, giúp cô loại vẻ vết sẹo trên mặt, hai là muốn kiểm tra cả mặt của cô, kiểm tra cho rõ rốt cuộc là cái gì khiến cho gần đây Đỗ Minh Trà lại vô cớ bị như vậy.

Mấy cái này đều là một chút ngọt ngào mà sau này Đỗ Minh Trà mới chậm rãi nhớ lại, nghiền ngẫm ở trong lòng, lúc đó không hề suy nghĩ về mặt sâu bên trong đó. Trẻ con thích náo nhiệt, đây cũng là lần đầu tiên Đỗ Minh Trà đến Bắc Kinh, chỉ dán mặt lên cửa kính xe nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, ngón tay mập mạp dán lên cửa kính xe, mắt không chớp nhìn rất lâu, lúc sau mới quay đầu nói với ba: “.......Đường ở đây còn rộng hơn so với chỗ nhà chúng ta, tòa nhà cũng thật là cao.”

Căn phòng Đặng Phù Lâm mua có vị trí ở ngoại ô của thành phố J, gần đó các công trình xây dựng như có một trường đại học, tiểu khu, khu trường học….Đường cũng mới trong giai đoạn sửa sang lại, lộn xộn một mảng, đích thực là không thể sạch sẽ như là ở đây.

Đặng Phù Lâm lái xe, cười đáp lại con gái: “Thế Minh Trà thích ở đây không?”

Đỗ Minh Trà gật đầu: “Thích!”

Cô đã quỳ lên ghế ngồi ở chỗ đằng sau xe, lòng bàn tay xòe ra áp lên cửa kính, nghe thấy Đặng Phù Lâm nói: “Nếu đã thích như vậy, thế Minh Trà của chúng ta phải nỗ lực cố gắng, thi vào chỗ này có được không?”

“Vâng ạ!”

Sau lời mạnh mẽ vang vọng đồng ý này, Đỗ Minh Trà nhịn không được rơi vào khổ não: “Nhưng mà ba ơi, Thanh Hoa và Bắc Đại đều rất tốt, con nên thi cái nào?”

Đặng Phù Lâm cười haha: “Thế Minh Trà thích ngôn ngữ hay là thích toán học hơn? Thích Ngôn Ngữ thì Bắc Đại, thích toán học thì lựa chọn Thanh Hoa……”

Đỗ Uyển Linh lại không nói gì.

Bà ngồi ở bên cạnh, ngây ngốc nhìn thành phố.

Đỗ Minh Trà không hề biết lúc trước ba mẹ rơi khỏi thành phố này đã thảm hại như thế nào, cô nhào lên ôm lấy mẹ, đầu rúc vào cánh tay mẹ, ngửi mùi thơm Olay trên tay mẹ, làm nũng muốn mẹ tiếp tục kể chuyện cho cô nghe.

Lúc đó Đỗ Minh Trà không hề ý thức được, cô không hề có ông nội, bà nội, cũng không có bà ngoại, ông ngoại.

Cô mặc quần áo mới mà ba mua cho, kéo tay mẹ, tung tăng đi theo ba đi gặp bác sĩ.

Bệnh viện ở chỗ này so với chỗ cô từng đi to hơn, sàn nhà sáng bóng, có mùi hương không dễ ngửi, Đỗ Minh Trà nhịn không được che mũi, hắt xì hơi mấy cái.

Vừa mới hắt xì hơi xong, ngẩng đầu nhìn thấy cửa phòng bệnh bên cạnh, một thiếu niên đang đứng mặc áo phông xanh cổ trắng đồng phục trường đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào bức tường trắng.

Đặng Phù Lâm cúi đầu, đeo khẩu trang cho Đỗ Minh Trà: “Vừa mới khỏi, đừng để lại nhiễm bệnh….”

Đỗ Uyển Linh cảm thấy lời chồng mình nói rất đúng, bà lấy chiếc khăn lụa vuông trong túi mở nó ra, cẩn thận quấn lấy con gái, chỉ để lộ ra hai đôi mắt.

Đỗ Minh Trà cách mép khăn lụa âm thầm nhìn thiếu niên mặc đồng phục mùa hè đó, trong đầu chỉ quanh quẩn đúng 3 từ “Đẹp trai quá”.

Đỗ Minh Trà lúc nhỏ cho rằng, anh trai đó là người đẹp trai nhất mà cô từng thấy từ khi ra đời đến giờ.

Da của anh rất trắng, mi mắt dài rậm, cao gầy, sống mũi thẳng, còn có đôi mắt vô cùng đen tuyền.

Rất đẹp.

Cánh cửa bên cạnh thiếu niên mở ra, một người đàn ông mặc vest đen kính đi ra, trong lòng đỡ một người phụ nữ xinh đẹp trắng bệch yếu ớt.

Đỗ Minh Trà hoa cả mắt, trong lòng nghĩ quả nhiên những gì diễn trên ti vi đều là thật, ở thành phố lớn có rất nhiều rất nhiều người đẹp……

Suy nghĩ như vậy chỉ tồn tại trong đầu hai giây, anh trai xinh đẹp gọi một tiếng “ba”, vừa khéo đang trang thời kỳ vỡ giọng, giọng nói có chút ồm ồm, người đàn ông chỉ ừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Hoài Dữ, ba đưa mẹ con quay về trước, con có thể tự quay về trường không?”

Anh trai nói: “Có thể.”

Đỗ Minh Trà đẩy đẩy chiếc khăn lụa đang chặn ngang ra nghĩ.

Hóa ra là người một nhà.

Người phụ nữ xinh đẹp nhỏ bé trắng bệch đó không có chút sức lực, lúc đi ngang qua Đỗ Minh Trà, bà cô nhìn thấy người đẹp đang dùng sức đẩy gông cùm của người đàn ông ra, cổ tay vì dùng sức đẩy, đập loạn mà đỏ ửng. Đáng tiếc không thể nào đẩy ra được, người đàn ông vẫn mạnh mẽ khống chế ôm lấy bà vào trong lòng: “Đừng động.”

Đỗ Minh Trà chưa từng thấy cảnh giống như trong phim như vậy bao giờ, cô đang nhìn đến mê mẩn, nghe thấy ba mình đột nhiên gọi một tiếng “Bạn học Bạch?”

Người đàn ông và người đẹp đồng thời dừng bước chân.

Thẩm Tòng Hạc nghiêng người nhìn Đặng Phù Lâm, nhíu mày, dường như không phân biệt được người trước mặt này là ai.

Vẫn là Bạch Tĩnh Ngâm kinh ngạc kêu lên: “Học trưởng Đặng?”

Theo tiếng gọi như vậy, Thẩm Tòng Hạc mới nhận ra.

Ông hơi híp mắt: “Phù Lâm à.”

Đặng Phù Lâm cười đi qua chào hỏi.

Chuyện ông năm đó chạy trốn lúc nửa đêm không phải chuyện hiếm lạ, đã sớm âm thầm bị đồn thổi. Bây giờ coi như là ông nhiều năm như vậy lần đầu tiên quay về Bắc Kinh, lại gặp lại người quen cũ, khó tránh khỏi nói chuyện vài câu.



Đỗ Minh Trà cũng gan to hơn nhìn Thẩm Hoài Dữ nhiều hơn.

Cô bẩm sinh tính cách hoạt bát không sợ gì, tùy tiện cẩu thả, lại dưới sự dạy dỗ của Đặng Phù Lâm mà không sợ người lạ, trực tiếp di đến bên cạnh Thẩm Hoài Dữ, nghiêng đầu nhìn anh cười với anh.

May mà có khẩu trang che đi, đối phương không nhìn thấy hàm răng khiếm khuyết của cô.

Cô còn đeo mắt kính đen mẹ vừa mới đeo cho cô, cả mặt đều bị che chắn hết, gần như cả làn da cũng không lộ ra ngoài.

“Em chào anh, em tên là Minh Trà” Đỗ Minh Trà nói “Anh tên là Hoài Dữ? Là Hoài gì, Dữ gì? Là hoài ngọc trong hoài ngọc mắc tội* à?

Hoài ngọc mắc tội*người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội (Tên của nam chính là Hoài Dữ phiên âm tiếng trung là huaiyu, hoài ngọc cũng có phiên âm là huaiyu nên nữ chính mới nói như vậy)

Thẩm Hoài Dữ cuối cùng cũng cúi đầu nhìn cô.

Cũng đã sang mùa hè rồi, anh vẫn mặc áo đồng phục dài tay của trường.

Tuy không thích bị đứa bé quấn lấy, nhưng lúc Thẩm Hoài Dữ cúi đầu nhìn cô lại thất thần một lúc.

Anh đơn giản nói: “Hoài trong Hoài Nam, Dữ trong dữ kỳ. Còn có cái câu đó của em đọc là ‘hoài bích mắc tội’.”

“Cái tên này thật hay” Đỗ Minh Trà vui vẻ khen ngợi, cô hỏi “Anh trai anh học lớp mấy rồi?”

……

Minh Trà, tỉnh tỉnh.

Đang trong giấc mơ ngọt ngào, mơ mơ hồ hồ cảm thấy Thẩm Hoài Dữ vươn tay đẩy cô: “Tỉnh tỉnh, mặt trời soi đến mông rồi.”

Đỗ Minh Trà uhm một tiếng, cô vẫn còn ở trong giấc mơ thật thật giả giả đó, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại.

Ôm đầu, lắc lắc ngồi dậy, Đỗ Minh Trà mắt nhắm hờ, dáng vẻ lười biếng ôm lấy Thẩm Hoài Dữ: “Tối qua anh lúc nào thì quay về vậy…..Em vừa nằm mơ thấy anh đó……”

Ngủ mê man, hiện tại có chút không phân biệt được đâu là thật đâu là ảo, Đỗ Minh Trà cọ cọ kéo áo sơ mi của anh muốn hôn. Thẩm Hoài Dữ khom người, thỏa mãn mong muốn của cô, ôm lấy ót của cô nghiêm túc hôn môi cô, sau đó mới đứng thẳng người: “Mơ thấy anh cái gì?”

Đỗ Minh Trà lại không nhớ rõ.

Giấc mơ kiểu này, thường sau khi tỉnh lại đều chẳng nhớ rõ cái gì, giống như sương mù bị ánh mặt trời chiếu rọi, biết mất không chút dấu vết.

Cô cũng không suy nghĩ nhiều, hôn hôn không tránh khỏi có chút đứng núi này trông núi nọ. Chỉ là hôm nay còn có chuyện chính phải sắp xếp, không thể vận động sáng sớm, Thẩm Hoài Dữ chỉ xoa xoa sơn trà, đợi sau khi nước chảy tràn đầy thì rút tay rời đi, muốn cô rời giường.

Con vẹt đột nhiên vươn cánh bay đến, chỉ nghe thấy con chim mồm miệng lanh lợi, đi theo bánh sừng bò học được không ít lời, kêu không ngừng: “Chào buổi sáng ba mẹ, ăn no!”

Đỗ Minh Trà vươn vai, sau khi vệ sinh sạch sẽ, mặc váy Thẩm Hoài Dữ chọn cho cô, lúc này mới xuống lầu ăn sáng.

Bánh sừng bò đã rất lâu không gặp mẹ rồi, hiện tại vui vẻ quấn lấy cô hỏi đông hỏi tây, ríu ra ríu rít, giống như một chú chim sẻ hoạt bát.

Sau khi Đỗ Minh Trà kiên nhẫn一一Trả lời xong, Thẩm Hoài Dữ mới nhắc nhở: “Để mẹ con ăn sáng trước đã có được không? Mẹ rất đói rồi.”

Bánh sừng bò thành thật gật đầu, ngồi nghiêm chỉnh.

Từ chỗ này đến chỗ ông cụ Đặng ở cũng không xa, mấy năm trước ông đã ly hôn với vợ, bây giờ dưới gối chỉ có mỗi Đặng Ngôn Thâm ở cạnh.

Ông cụ Đặng không muốn nhận vợ và đứa con thứ hai, nhưng mấy năm gần đây vẫn luôn bồi dưỡng đứa cháu trai Đặng Ngôn Thâm này. May mà Đặng Ngôn Thâm cũng coi như là nhân phẩm đoan chính thật thà, một lòng chăm sóc ông cụ, không suy nghĩ gì khác.

Đỗ Minh Trà cũng thường ở cạnh ông cụ, hễ có thời gian rảnh đều sẽ cùng ông cụ đánh cờ, đi dạo bộ.

Chỉ là hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ông cụ Đặng thế nhưng lại bỏ nhà đi ra ngoài rồi!

Camera giám sát gần nhà ghi lại rõ ràng, sáng sớm 6 giờ, ông cụ nghiêm chỉnh chống gậy, run rẩy đi thẳng đi ra phố.

Bảo vệ bên đó phản hồi, ông cụ nhà bọn họ không đi từ cổng ra còn đang ở trong khu biệt thự này.

Đặng Ngôn Thâm chán nản đi theo Đỗ Minh Trà, tủi thân nói với em gái: “Anh thật sự không biết ông nội đang nghĩ cái gì, hôm qua còn đang rất tốt đó, kể với anh mấy chuyện thời nhỏ của bác cả…..Ai ngờ rằng hôm nay sẽ như vậy…..”

Bởi vì đây là lần thứ ba ông cụ bỏ nhà đi, thêm nữa không có đi khỏi khu biệt thự, Đặng Ngôn Thâm cũng không lo lắng lắm.

Nói như vậy nên anh ta đi có chút gần với Đỗ Minh Trà, chỉ nghe thấy Thẩm Hoài Dữ khẽ ho một tiếng, lạnh nhạt nhìn anh ta, muốn anh ta duy trì khoảng cách.

Đặng Ngôn Thâm trong lòng vô cùng tò mò, anh ta là anh trai họ của Đỗ Minh Trà, nhìn dáng vẻ của Thẩm Hoài Dữ như vậy, chẳng lẽ đến anh trai họ của ghen sao?

Thế giới thật có nơi nào có khoa chỉnh xương cốt thật, Thẩm Hoài Dữ cũng quá là sợ bóng sợ gió quá rồi.

Đặng Ngôn Thâm trong lòng không phục, không tránh khỏi cố ý nói mấy câu: “Minh Trà, anh với em đứng gần nhau như vậy, Hoài Dữ có phải không vui không? Hoài Dữ có phần ngày ngày đề phòng người đàn ông khác ông? Không giống anh, anh chỉ biết đau lòng em gái——”

“Trà xanh! Trà xanh! Cực phẩm trà xanh!” Con vẹt đột nhiên vỗ cánh, mở miệng bắt chước một cách sinh động: “Đúng là cực phẩm trà xanh!”

Đặng Ngôn Thâm: “.....”

Bánh sừng bò chớp chớp mắt, ngây ngốc hỏi Thẩm Hoài Dữ: “Ba ơi, cái gì gọi là cực phẩm trà xanh?”

Thẩm Hoài Dữ nghiêng người, lạnh nhạt nhìn Đặng Ngôn Thâm: “Hình dung từ, nhìn cậu của con là biết.”

“Sao có thể là trà xanh được?” Bánh sừng bò nghiêng mặt, ngọt ngào nói “Chú béo như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là trà ngắn.”

Bình Luận (0)
Comment