Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 70

Phòng bếp trong nhà của Thẩm Hoài Dữ rất rộng, nhưng không hề có dấu vết gì từng sử dụng qua, giống như một phòng mẫu được thiết kế để tham quan, thuần một màu đen trắng xám, duy chỉ có chữ phúc lúc nãy Đỗ Minh Trà lên là màu ấm áp.

Nền đỏ chữ đen, sạch sẽ rõ ràng.

Bàn nấu ăn có cảm giác lạnh cứng của kim loại, tất chân của cô bị rách một lỗ, trực tiếp dán lên trên mặt, hơi lạnh tiến vào, Đỗ Minh Trà run lên một cái, tay nhịn không được túm lấy áo sơ mi của Thẩm Hoài Dữ.

Xúc cảm của cotton cao cấp không giống với độ mềm mại của chiếc váy của cô. Đỗ Minh Trà cụp mắt, có chút đau lòng cho chiếc váy của mình, mặc trên người chưa đến nửa ngày, tay áo và cổ áo đều liên tiếp bị hỏng rồi, giống như đóa hoa trắng tinh khiết nở rộ vì đài hoa bị gãy mà ra.

Thẩm Hoài Dữ cắn d.ái tai của cô, ngậm ở trong miệng.

Đỗ Minh Trà lúc đến vừa mới rửa qua nước nóng, trên d.ái tai có thoang thoảng mùi chanh và cam ngọt ngào. Đỗ Minh Trà âm thầm tìm kiếm mấy loại sữa tắm và dầu gội đầu Thẩm Hoài Dữ dùng ở nhà, phát hiện mấy cái đó đều đến từ một thương hiệu, một bình dung tích 30ml cũng mất gần 1000 tệ.

Cô không có khả năng chi nhiều tiền như vậy cho đồ dùng hàng ngày, ở trong siêu thị tìm rất lâu mới tìm ra được loại sữa tắm có mùi hương tương tự.

Thẩm Hoài Dữ rất biết cách hôn, dùng đầu lưỡi tiếp xúc với d.ái tai của cô, cảm giác tê dại từ trong đuôi xương cụt muốn bốc lên, giống như coca mở ra sau khi lắc mãnh liệt, vô số bọt khí đi-ô-xít các-bon trào ra từ trong xương cốt của cô, Đỗ Minh Trà hơi nghiêng mặt, ngón tay tiếp xúc với con dao lạnh lẽo.

Thẩm Hoài Dữ vừa mới dùng lúc nãy, vẫn còn chưa kịp cất. Khóe mắt anh nhìn thấy cầm con dao đó vất ra chỗ xa xa.

Đỗ Minh Trà đã ngồi cả lên trên bàn bếp rồi, lưng dán lên chữ phúc màu đỏ vừa mới dán lúc nãy. Thẩm Hoài Dữ lúc này đang nhìn chằm chằm vào cô, lông mi dày rậm hơi áp xuống tất cả mọi sự yêu thích, hỏi: “Có thể không?”

Đỗ Minh Trà thành thật nói: “Nếu là không thể, vừa nãy em đã bắt đầu không được rồi.”

Một câu nói nhỏ phun tào không hợp thời này của cô khiến cho Thẩm Hoài Dữ bật cười, anh ôm lưng Đỗ Minh Trà, cảm nhận được cô run rẩy và giọng điệu không thích hợp.

Cách một lớp váy màu xanh nhạt, sự lo lắng và sợ hãi của cô được thể hiện một cách vô chân thực.

“Không sao” Thẩm Hoài Dữ nói “Anh sẽ không làm thương tổn em.”

Đỗ Minh Trà suy đoán anh nhất định rất giỏi trong việc dỗ trẻ con, mấy kinh nghiệm phong phú này có thể là từ bên chỗ Cố Nhạc Nhạc mà có được, cô bị giọng nói dịu dàng này dần dần loại bỏ đi sự lo lắng, nhắm mắt lại.

Trước kia, lúc đọc sách Đỗ Minh Trà từng nghiêm túc suy nghĩ khung cảnh lần đầu tiên của mình, giống như thời thiếu nữ luôn mơ mộng về hôn lễ của bản thân sẽ như thế nào. Cô nghĩ bản thân sẽ ở trong một căn phòng trắng tinh khiết xinh đẹp, có cửa sổ sát đất lớn, ánh sáng ấm áp, chăn đệm mềm mại, còn có người mà cô thích.

Thích đến mức đồng ý cùng anh tiến thêm một bước, cùng anh chia sẻ những vui vẻ, đau khổ mà bản thân trải qua hoặc là nếm thử một vài cái gì đó mới lạ.

Đặng Phù Lâm và Đỗ Uyển Linh không giống như các bậc cha mẹ khác, lúc Đỗ Minh Trà có kinh lần đầu, Đỗ Uyển Linh và Đặng Phù Lâm đã thì thầm nói chuyện với nhau rất lâu, mặt đỏ ửng, lắp bắp tìm Đỗ Minh Trà, nghiêm túc nói cho cô tiết học si.nh lý khỏe mạnh chân chính.

Nếu hiểu được, cho dù là cấp hai hay là cấp ba bọn họ đối với vấn đề này đều ngậm miệng không nói. Trong sách sinh học hoặc là trong tiết tư tưởng đạo đức khi đến phần này, giáo viên cũng chỉ đỏ mặt để sách xuống: “Các em tự xem đi, tôi không giảng nữa.”

Mấy giáo viên đó đều không bàn mà giống đều lựa chọn nghỉ học tiết đó, vì Đỗ Uyển Linh đã cẩn thận giảng giải cho Đỗ Minh Trà nghe, bao gồm cả việc cần chuẩn bị các kiến thức, đồ vật gì cùng tâm lý chính xác gì.

Đỗ Minh Trà nghĩ bản thân đã chuẩn tốt rồi.

Thẩm Hoài Dữ cũng chuẩn bị tốt rồi.

Anh cẩn thận bóc mở đế hoa xanh của huệ dạ hương, chỉ là đế hoa huệ dạ hương quá là yếu ớt, không cẩn thận đa bị kéo rách. Cánh hoa huệ dạ hương trắng muốt bung nở, anh nhìn chằm chằm hai giây, mới khom người, trân trọng đặt một nụ hôn lên đó.

“Rất xinh đẹp” Anh nói “So với trong tưởng tượng của anh còn đẹp hơn.”

Đỗ Minh Trà nhận được lời khen của anh, chỉ nghiêng mặt: “Không cần nói.”

Trong này không phải căn phòng lớn có cửa sổ sát đất và ấm áp mà cô tưởng tượng lúc đầu, nhưng là có ánh sáng, từ trong ô cửa sổ hình chữ nhật chiếu vào, bên ngoài kính thủy tinh là bầu trời xanh lam như được tẩy, màu xanh ngày đông sạch sẽ.

Thẩm Hoài Dữ khom người hôn huệ dạ hương, anh miết viền mép của hoa huệ dạ hương, ngón tay đè lên chỗ ranh giới giữa đài hoa màu xanh và cánh hoa, ánh sáng chiếu lên tay anh, khiến cho anh có thể càng quan sát được tình trạng của hoa huệ dạ hương. Chim ruồi biết trong lúc hoa nở sử dụng cái mỏ to sắc bén đến mổ mật hoa bên trong nhụy hoa, nhưng Thẩm Hoài Dữ lại làm công việc ngược lại.

Anh khiến cho hoa huệ dạ hương nở ra càng nhiều.

Đỗ Minh Trà không tự chủ được ngẩng mặt lên, cô híp mắt, cả người ngồi trên bàn nấu ăn, chỉ có chiếc váy màu xanh làm vải lót.

Dép lê ở trên chân cô tuột xuống, rơi bộp xuống trên nền nhà bóng loáng. Ngón chân căng ra, giống như vũ công múa ba lê mu bàn chân thẳng tưng, gân xanh lộ ra trên làn da trắng nõn, toát lên một vẻ đẹp khác thường.

Lúc chim ruồi mổ hoa huệ dạ hương, chim ruồi nghĩ cái gì nhỉ? Đỗ Minh Trà không rõ, cô chỉ từng nhìn thấy qua phim tài liệu, con chim ruồi đói bụng vẫn khắc chế bản thân không phá hoại bông hoa, nhưng lại không thể nào khắc chế được bản tính của mình mà bắt đầu cướp đoạt.

Hai tay chống lên bàn nấu ăn, Đỗ Minh Trà cúi đầu, nhìn Thẩm Hoài Dữ đang cầm lấy chân của cô. Có thể là không ngờ rằng cô sẽ đến nhanh như vậy, trên cổ tay anh vẫn đang đeo đồng hồ, vẫn chưa tháo xuống, đốt ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch, trên mu bàn tay, gân xanh nổi lên, là dáng vẻ kìm nén nhẫn nhịn mà cô thích.

Chất tóc của anh lại cứng, bị châm đến đỏ ửng.



Tay của Đỗ Minh Trà túm lấy đoạn áo sơ mi trắng ở bả vai của anh, co chân lại mà trong nháy mắt, Thẩm Hoài Dữ bắt lấy cổ chân của cô, kéo cô về phía trước, thấp giọng: “Đừng động linh tinh.”

Đỗ Minh Trà không động linh tinh, cô ngửa cổ lên.

Hoa huệ dạ hương trắng chưa trải qua gió thổi, cũng chưa từng bị chim mổ, cành hoa rung rinh dưới ánh nắng chói chang.

Trong tầm mắt của cô là ánh sáng mặt trời rực rỡ, ánh mắt mơ hồ, túm lấy tóc của Thẩm Hoài Dữ.

Cơ thể dựa ra sau, dán lên trên tường, Đỗ Minh Trà ra sức hít thở, nhìn Thẩm Hoài Dữ dán lên, muốn chia sẻ với cô.

Đỗ Minh Trà quay mắt muốn cự tuyệt lại bị anh cứng rắn nắm cằm kéo quay lại, hôn lên môi, trêu chọc cô: “Ngọt, em lại còn ghét bỏ bản thân?”

Đỗ Minh Trà ngồi không vững, cô gần như là dựa vào tường trên bàn nấu ăn, hôn môi với anh. Cô biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, thử thăm dò đi sờ điện thoại của Thẩm Hoài Dữ, lúc vừa mới ấn lên thì lại bị anh túm tay kéo ra.

“Đợi chút” Giọng nói của Thẩm Hoài Dữ khàn khàn “Còn chưa ăn cơm.”

Đỗ Minh Trà ngẩng mặt: “Đã đến lúc này rồi thầy còn nhớ đến ăn sao?”

“Anh ngược lại không sao” Thẩm Hoài Dữ ấn lên bụng cô “Là em đó, đói đến bụng xẹp lép rồi.

Đỗ Minh Trà vẫn chưa ăn sáng, cô vừa nghĩ đến thì căng thẳng đến ăn không nổi, bị anh nói như vậy mới cảm thấy bụng có chút trống trống.

“Tránh cho đợi chút nữa em đói đến choáng váng” Thẩm Hoài Dữ xoa xoa cái bụng lép xẹp “Không vội, còn chưa đến 11 giờ, thời gian của chúng ta còn nhiều.”

Không biết có phải là vấn đề tư tưởng, cô chỉ cảm thấy câu này cứ quái quái.

“Anh còn có chút đồ cần chuẩn bị” Thẩm Hoài Dữ nói “Không có áo mưa.”

Đỗ Minh Trà sững sờ hai giây: “Chỗ anh không có sao?”

Thẩm Hoài Dữ nghiêm nghị: “Người truyền thống như anh, trong nhà sẽ có loại đồ này hay sao?”

Đỗ Minh Trà rên lên một tiếng: “Thế anh biết hôm nay em sẽ đến, sao lại không——”

Câu sau còn chưa nói ra, cô có chút ngập ngừng: “Chẳng lẽ anh không nghĩ đến sao?”

Thẩm Hoài Dữ rút khăn giấy, cẩn thận lau cho cô, khẽ cau mày, nhìn chỗ bị làm cho sưng: “Đợi chút nữa em sẽ biết.”

Cháo ở trong nồi nhỏ xinh còn đang sôi, hạt sen, hạt bo bo đang dần mềm ra dưới lửa nhỏ, kết hợp với gạo kê và gạo sake với nhau, hương thơm nồng đậm tỏa ra trong không gian, Thẩm Hoài Dữ múc một bát cho Đỗ Minh Trà sau đó mới đi đặt đơn trên điện thoại.

Đỗ Minh Trà không muốn uống quá nhiều, sợ chút nữa sẽ ảnh hưởng đến phát huy, chỉ là cháo Thẩm Hoài Dữ nấu rất mềm mịn, cô quả thực không cưỡng nổi mà uống hết một bát.

Đến lúc bát thứ hai rất nhanh thấy đáy, chuông cửa kêu lên.

Áo mưa đã được đưa đến cửa, Thẩm Hoài Dữ ngược lại không vội, đầu tiên để cô đi tắm rửa nghỉ ngơi.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Minh Trà vào phòng ngủ của anh, cũng không khác mấy với trong tưởng tượng của cô, phòng ngủ của Thẩm Hoài Dữ cũng sạch sẽ gọn gàng giống như phòng mẫu vậy, chỉ là không biết vì sao, trong phòng ngủ của anh có một cái gương to sát đất, cả phòng ngủ đều được trải thảm lông dài, giẫm chân lên giống như là giẫm trên bông mềm vậy, lông dài đủ để che đi mu bàn chân của cô.

Đỗ Minh Trà dùng phòng tắm của anh, dùng mùi hương cam ngọt và chanh thuộc về anh.

Váy đã không thể mặc được rồi, cô ngồi trên chiếc sofa đơn mềm mại, vẫn chỉ mặc áo ngủ của Thẩm Hoài Dữ, quá dài, tay áo xắn lên, lộ ra khủy tay thon nhỏ, cầm khăn lông chậm rãi lau tóc.

Thẩm Hoài Dữ đi vào, từ trong gương nhìn thấy Đỗ Minh Trà đầu tiên, nghiêng nửa người, môi bị khí nóng hun đỏ ửng.

Anh cầm lấy khăn lông: “Nhắm mắt.”

Đỗ Minh Trà ngoan ngoãn nhắm mắt.

Khăn lông khá là to, nửa phía trước trùm lên đầu cô, nửa phía sau cẩn thận bao lấy tóc của cô lau, hút nước, cách lớp khăn lông dày, Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Lúc nãy khóc cái gì?”

“Em khóc bao giờ?” Đỗ Minh Trà phản bác “Không có.”

“Giọng của em lúc đó giống như khóc, anh còn cho rằng em không thoải mái” Thẩm Hoài Dữ nói “Xin lỗi, không cầm lòng nổi.”

Đỗ Minh Trà cúi đầu, từ giữa khăn lông và mái tóc ẩm ướt Đỗ Minh Trà nhìn thấy chân của Thẩm Hoài Dữ.



Anh cũng chỉ mặc áo ngủ.

Thật ra so với trong tưởng tượng của cô còn tốt hơn rất nhiều, may là Thẩm Hoài Dữ không có trực tiếp đi thẳng vào chủ đề.

Đỗ Minh Trà rất sợ bị thương.

Năm mới, cô chuẩn bị gặp màu đỏ nhưng không chuẩn bị để gặp bác sĩ.

Tóc lau khô được một nửa, không biết từ lúc nào đã chuyển thành tư thế, Đỗ Minh Trà ngồi ở trong lòng anh, hai chân cô khép sát vào nhau, buông thõng xuống ghế sofa, một tay cô ôm lấy cổ của Thẩm Hoài Dữ, nhắm mắt, để mặc anh tiến lại gần, ngửi mùi thơm trên sợi tóc của cô, thì thầm: “Thơm quá.”

“Anh cũng đói rồi” Thẩm Hoài Dữ bỏ khăn lông ra “Muốn ăn trà.”

Trong này ngoài việc không có cửa sổ sát đất ra, những cái khác giống y hệt như Đỗ Minh Trà thời thiếu nữ nằm trong chăn tưởng tượng.

Ánh nắng sáng lạn, ngoài cửa sổ là bầu trời trong xanh, trong phòng mùi hương ấm áp dễ ngửi, cô nằm ở trên trên chiếc chăn lông ngỗng mềm mại, hôn môi với người mình thích.

Thẩm Hoài Dữ có chút nặng, đè cô đau, Đỗ Minh Trà không bài xích loại cảm giác này, cô có thể từ trong cái ôm thân mật và hơi thở gấp gáp âm thầm nếm thử mùi vị tình yêu.

Cô nghĩ cô chắc sẽ vui vẻ nhớ mãi buổi chiều trời trong này, nhớ rõ ánh nắng ấm áp của ngày đông, cũng sẽ nhớ kỹ mùi vị đôi môi anh, sạch sẽ thanh mát, còn có gân xanh hơi gồ lên ở trên cổ anh, đốt ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch, yết hầu cứng rắn để tùy cô chạm vào, cùng với vết sẹo nhỏ hình trái tim màu trắng đó khi cô hôn lên sẽ khiến anh run rẩy.

Đỗ Minh Trà yêu thích mấy sự vật này, cũng yêu thích bản thân vì anh mà trở lên khác thường.

Bao gồm tất cả những thứ thuộc về bản thân mà cô không hề biết trước đây. Lúc này Thẩm Hoài Dữ tự mình mở ra hòm báu vật được chôn giấu, cùng cô chia sẻ mấy châu báu xa lạ mà sáng chói này.

Thẩm Hoài Dữ rót nước trà, nước trà trong veo, nước trà lần trước còn chưa hoàn toàn quét sạch, lại thêm trà mới vào, nước trong suốt, lá trà ở trong nước chậm rãi nở ra, anh vừa v.uốt ve thì ngón chân chậm rãi thả lỏng.

Đồ uống anh yêu thích không nhiều, người không giỏi uống rượu, vị giác sẽ mẫn cảm hơn, cũng càng có khả năng pha trà và thưởng trà bình tâm hơn.

Pha trà cần phải có kỹ xảo ổn định, không thể vội vã, phải tuân thủ quy tắc mà làm, để tránh làm hỏng lá trà, kiên nhẫn đợi hương trà tỏa ra, đợi đến khi trà dần dần mềm ra, lúc này sẽ dùng ngón tay chạm vào mép chén trà, cẩn thận thưởng thức nước trà thanh dịu.

Thẩm Hoài Dữ vẫn luôn có sự kiên nhẫn như vậy.

Anh đợi đến khi trà hoàn toàn mềm ra mới chính thức đưa cô xem điện thoại, Đỗ Minh Trà cầm điện thoại, hít một hơi khí lạnh, kinh ngạc không thôi: “Hóa ra lúc trước anh không phải nói con vẹt.”

Thẩm Hoài Dữ thở dài: “Anh cũng không có nói là con vẹt.”

Đỗ Minh Trà muốn hôn mê rồi.

Cô chỉ chơi điện thoại một lúc, còn chưa kịp cẩn thận kiểm tra nội dung trên điện thoại thì đã bị anh rút ra, ôm lấy bả vai hôn.

Trong tiểu thuyết phần lớn cảnh ôm hôn đều được mô tả là kiểu mạnh mẽ, bá đạo, nhưng Đỗ Minh Trà lại cảm nhận được sự kiên nhẫn, dịu dàng của Thẩm Hoài Dữ.

Không hề giống với mấy người đàn ông vội vàng nôn nóng đó, Thẩm Hoài Dữ suy xét đến cảm nhận của cô trước tiên.

Sẽ có người có thể kháng cự nổi kiểu dịu dàng như này sao?

Chí ít là không phải cô.

Đỗ Minh Trà nghĩ như vậy, cô nhìn đầu gối của mình bị ấn chạm vào bả vai, hít thở sâu, nhắm mắt lại.

Thẩm Hoài Dữ gọi tên cô: “Minh Trà.”

Cô: “Hử?”

Thẩm Hoài Dữ lưng ngược sáng, khuôn mặt của anh rơi vào trong bóng tối, nói từng chữ một: “Chạm vào rồi sau này em không thể hối hận được nữa.”

Đỗ Minh Trà ừm một tiếng.

Huệ dạ hương chủ động sinh trưởng ở tổ chim ruồi, tùy ý ngông cuồng phát triển theo gió, trước giờ chưa từng sợ hãi sẽ bị chim ruồi thân mật.

Huệ dạ hương đã giác ngộ từ sớm.

Chỉ là huệ dạ hương lần này lại trong lúc bị hái lung lay không ngừng.

“Đợi chút” Đỗ Minh Trà đẩy vai anh “Không được.”

Bình Luận (0)
Comment