Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 90

Léon gào lên một tiếng, trong miệng còn lẩm bẩm mấy từ, cười nói: “Hóa ra là thằng nhóc nhà cậu, cậu…..là cái gì Thẩm?”

“Thẩm Hoài Dữ” Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh vươn tay “Xin chào.”

Đỗ Minh Trà muốn ngăn anh lại, nhưng đã quá muộn rồi.

Léon đột nhiên trên mặt lộ ra kiểu biểu cảm “oa thế nhưng cậu lại tự mình dâng đến tận cửa” này.

Ông ta thích thú bừng bừng bắt tay với Thẩm Hoài dữ, dùng hết toàn lực muốn ra oai phủ đầu với anh, trên tay dùng sức, lúc hai tay giao nhau, lại nhịn không được hít một hơi khí lạnh.

Đau.

Thực sự mẹ nó đau.

Léon còn chưa sử dụng hết sức gì, đầu tiên đã bị Thẩm Hoài Dữ bóp đau đến da đầu tê dại, không tự chủ mà lùi sau một bước, Léon cuối cùng nhìn thẳng vào Thẩm Hoài Dữ:“......Giỏi.”

Đỗ Minh Trà ở trong lòng của Thẩm Hoài Dữ, nhìn thấy Léon nhanh như chớp rút tay về, trên tay có vết đỏ vô rõ ràng.

Cô cuối cùng cũng ý thức được cảm giác kỳ lạ và khó chịu của Thẩm Hoài Dữ từ đâu mà đến, nhịn không được ngẩng đầu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hoài Dữ, đây là chú Léon người mà ông nội em nói lần trước, chú ấy từng dạy ba anh.”

Lông mày nhíu chặt của Thẩm Hoài Dữ hơi buông lỏng.

Lúc trước vì làm trao đổi, Thẩm Hoài dữ đồng ý điều kiện ông cụ Đặng đưa ra, ông cụ Đặng không ngăn cản Thẩm Hoài Dữ đến thăm Đỗ Minh Trà, cũng nói với anh bản thân tìm một người khác đến tạm thời trông nom, bảo vệ Đỗ Minh Trà.

Một người đàn ông Pháp, đã từng là thầy giáo của ba Minh Trà.

Thẩm Hoài Dữ từng thấy ảnh của ông ta, nhưng không cách nào liên hệ với người trước mắt này.

Hơn nữa, đối phương bị phơi nắng, làm cho da bản thân phân đen, còn nói giọng đông bắc rất lưu loát, làm lệch phán đoán của anh nghiêm trọng.

Thẩm Hoài Dữ thân thiện mỉm cười: “Chú Léon, xin chào.”

Đối phương xua xua tay, hoài nghi nhìn hai mắt của anh, lẩm bẩm: “Thật sự giống y hệt cha cậu….Hừ.”

Thẩm Hoài Dữ sắc mặc như thường.

Đỗ Minh Trà sao biết được Thẩm Hoài Dữ nghĩ gì, cô chỉ âm thầm vì mâu thuẫn không tăng lên mà cảm thấy vui vẻ.

Còn chủ động kéo tay Thẩm Hoài Dữ, muốn anh đi qua: “Vừa hay, bữa tối đã chuẩn bị tốt rồi, anh cũng vào ăn nhé?”

Léon lùi về sau mấy bước, hai tay khoanh trước ngực, nửa dựa vào cánh cửa: “Minh Trà, thực sự muốn để cho tên nhóc này ăn cơm tối cùng chúng ta sao?”

“Vâng ạ” Đỗ Minh Trà hỏi “Không thể sao?”

“Có thể ngược lại có thể” Léon vẻ mặt có chút lúng túng, lẩm bẩm “Nhưng chú đã đồng ý với ông của cháu, không thể để cậu ta ở lại qua đêm….”

“Cháu không qua đêm” Thẩm Hoài Dữ nho nhã lễ độ nói với Léon “Hôm nay cháu vừa mới đến Paris, không có chỗ nào để ở, vừa hay chuyển đến cách vách——”

Anh lắc lắc chìa khóa trong tay, cười dịu dàng vô hại “Cố ý đến chào hỏi hàng xóm mới.”

Đỗ Minh Trà: “.......”

KHÔNG CÓ CHỖ NÀO ĐỂ Ở?

Anh có căn phòng lớn trồng đầy hoa tường vi đó? Anh còn có một phòng đồ chơi trong phòng đầy đồ đó?

Léon không hiểu quá rõ sự tình ở trong nước, ông ta chỉ xoa xoa cằm, khẽ hừ một tiếng: “Thế thì đến đi——Đừng quên trả tiền đồ ăn, hôm nay tôi không có chuẩn bị cho thằng nhóc nhà cậu.

Thẩm Hoài Dữ cảm ơn: “Cảm ơn chú Léon”.

Hàng xóm mới chính là đến thăm như vậy, thoải mái cùng ăn cơm.

Ăn được một nửa, Léon đột nhiên nhớ ra bản thân vẫn còn chút rượu.

Đợi Léon quay về nhà ông lấy rượu rum và nước ép quả mâm xôi, Đỗ Minh Trà đã nhịn không được hỏi Thẩm Hoài Dữ: “Anh thực sự chuyển qua đây à?”

“Lừa em làm gì?” Thẩm Hoài Dữ nhẹ nhàng mô tả “Có cần đi qua xem không?”

“Mới không cần” Đỗ Minh Trà hừ một tiếng “Ông nội bảo em không được tùy tiện ngủ với anh, ông nói đàn ông không quản nổi nửa thân dưới đều là súc vật.”

Thẩm Hoài Dữ bị cô chọc cười, mắt cong cong, dường như có muôn vàn vì sao: “Xin lỗi, không kìm nổi lòng.”



“Thế anh chuyển đến đây làm gì?” Đỗ Minh Trà tò mò “Anh sẽ không chịu không nổi đấy chứ?”

Nói ra, nhà trọ du học sinh ở bên đây khác với nhà trọ của sinh viên trong nước.

Chỗ này bên đây cũng coi như là nơi chất lượng tốt, giá rẻ, nhóm sịnh viên du học cũng vô cùng đông, mỗi quốc gia đều có người. Nam sinh người Italy lúc trước nhắc đến cũng ở chỗ này, Đỗ Minh Trà từng ba lần đụng mặt cậu ta ôm ba nữ sinh khác nhau hôn môi ở chỗ chờ thang máy.

Cũng có cô gái Mỹ thích thâu đêm tiệc tùng cuồng hoan, những cô nàng người di-gan nhiệt tình luộn thần bí chào bán một vài dược thảo kỳ lạ, nghe nói có thể đánh thức trái tim đã chết của người yêu, còn có một nhóm lớn du học sinh làm daigou, bán đồ lậu, đục nước béo cò sống ở chỗ này, quay quẩn ở khu vực xám đen……

Thẩm Hoài Dữ không nên thuộc về nơi này.

Trong nhận thức của Đỗ Minh Trà, anh với khu vực hỗn loạn không phân biệt tốt xấu này, luôn là dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống nơi hỗn loạn này.

“Vì sao sẽ không chịu nổi?” Thẩm Hoài Dữ nghiêng người nhìn cô, khẽ nói “Em không phải cũng sống ở đây sao?”

Giọng nói của Đỗ Minh Trà tắt nghẽn.

“Em không muốn ở cùng với anh “ Thẩm Hoài Dữ nói “Thế thì anh sẽ thỉnh thoảng đến ở cùng em, thế nào?”

Đỗ Minh Trà hừm: “Anh ở cùng em hay là cùng em làm ấm giường?”

“Đừng dùng mấy cái suy nghĩ linh tinh trong đầu em” Thẩm Hoài Dữ cong ngón tay lên, chuẩn xác ở trán cô nhẹ búng một cái biu, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười “Em vẫn là thật sự coi anh là cha nuôi của em?”

“Còn không phải anh” Đỗ Minh Trà cây ngay không sợ chết đứng “Ông nội nói phải đề phòng anh, anh lại đến đây, không sợ bị chú Léon giáo huấn à?”

Thẩm Hoài Dữ chọc cô “Vẫn không tin tưởng cha nuôi của em à?”

Đỗ Minh Trà đấm vào bả vai anh một đấm, chỉ đáng tiếc chút sức lực này đối với Thẩm Hoài Dữ mà nói, giống như là con kiến rung cây.

Anh không chút nhúc nhích nào, nhìn thẳng vào mắt Đỗ Minh Trà, đột nhiên cơ thể hơi ngả về phía sau, vươn tay ôm lấy đầu cô, nhíu mày: “Đau chết anh rồi, Minh Trà thật lợi hại.”

Diễn giả trân như vậy khiến cho Đỗ Minh Trà bật cười, từ trong tay anh rút nắm đấm về: “Hừ, khoác lác.”

Trong lúc làm động tác chọc cười, Đỗ Minh Trà âm thầm cầm bánh mì Baguette ra chỗ xa.

Cô thực sự không có cách nào chịu đựng được loại thức ăn này.

Cho dù ăn kiểu gì đều khó chịu.

Hiện tại đối với Đỗ Minh Trà mà nói, cô thà rằng đi ăn bánh mì đen nguyên cám jason, cũng không muốn lại ăn thứ đồ này.

Thẩm Hoài Dữ chú ý đến động tác nhỏ của cô, còn chưa kịp hỏi, cửa đã có tiếng động, Léon xách rượu nho và ly mới đi sang, khoa trương nói: “Chú từ bên JEFREY bên đó học được rượu chiêu bài của bọn họ, giỏi không? Để chú chỉ cho hai đứa, cũng để cho hai đứa nếm thử cái gì gọi là rượu làm từ câu lạc bộ quý ông…..”

Đỗ Minh Trà hứng thú tràn trề khom người nhoài qua lên trên bàn, nhổm mông nhìn Léon chia rượu.

Thẩm Hoài Dữ ung dung thản nhiên, cởi áo ngoài ra, nhẹ nhàng phủ lên trên lưng cô, hoàn toàn che trọn phần mông.

Đỗ Minh Trà không hiểu, quay mặt nhìn anh: “Sao vậy?”

“Lạnh” Thẩm Hoài Dữ nói “Đừng để bị lạnh.”

Đỗ Minh Trà ồ một tiếng, tiếp tục nghiêm túc nhìn động tác của Léon.

Léon có cả bộ dụng cụ rót rượu, vừa đổ rượu vào vừa cười nói: “Công thức bí mật của cocktail này chính là lấy rượu rum làm gốc, thêm vào nước ép quả mâm xôi, mơ tươi, caramel và hương giấm…..”

Ông ta đâu vào đấy làm mẫu, rót rượu xong đưa cho Đỗ Minh Trà, ưu nhã cúi đầu: “Mời dùng, quý cô Đỗ Minh Trà tôn quý của tôi.”

Trong ly thủy tinh trong suốt đế cao, chất lỏng trong suốt, lấp lánh ánh sáng màu vàng, Đỗ Minh Trà cười híp mắt: “Cảm ơn chú, chú Léon tốt bụng của cháu.”

Léon lại tùy tiện tìm một cái ly, tùy tiện đổ vào, đẩy về phía Thẩm Hoài Dữ: “Uống đi, Thẩm Tòng——”

Thẩm Hoài Dữ sửa lại cho ông ta: “Thẩm Hoài Dữ.”

Léon nói: “Cậu rất giống ba của cậu.”

Ông ta ấn tượng sâu sắc với Thẩm Tòng Hạc.

Lúc trước Bạch Tĩnh Ngâm theo ông ta lên lớp, đến tối, Thẩm Tòng Hạc thường lái xe đến đón bà. Lúc đó không như bây giờ, người có thể lái chiếc xe sang trọng không nhiều, Thẩm Tòng Hạc lại là người nổi tiếng lúc đó, Léon ấn tượng tương đối sâu sắc.

Mỗi tối khi chuông tan học reo, Bạch Tĩnh Ngâm mặc váy trắng thắt nơ bướm màu xanh, xách túi sách nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng học, người đàn ông dáng người cao ráo dựa vào chiếc xe màu đen, thuận tay dập tắt điếu thuốc trong tay, muốn chạm vào tóc bà ấy nhưng lại để xuống, chỉ khắc chế mỉm cười, kiên nhẫn nghe Bạch Tĩnh Ngâm nhẹ nhàng kể chuyện thú vị ngày hôm nay.

Đây chính là ấn tượng mà Léon đối với Thẩm Tòng Hạc và Bạch Tĩnh Ngâm.



Khá là xứng đôi, ngược lại lại không phải là người yêu.

Một màn này, qua hơn 30 năm lại quay lại nhìn, dường như vẫn có thể chạm đến cái nóng mờ mịt giữa hoàng hôn và màn đêm giao nhau, khiến cho Léon thổn thức vô cùng, khó có thể nói ra rõ được.

Thẩm Hoài Dữ không nói, chỉ nghiêng người đi nhìn Đỗ Minh Trà.

Ánh mắt cũng giống như Thẩm Tòng Hạc năm đó, giống như nhìn thấy màu sắc duy nhất của cuộc đời, giống như người mù theo đuổi ánh sáng duy nhất mà anh ta có thể nhìn thấy.

Muốn thu thập, lại sợ ánh đèn ở trong tay bị tắt.

Đỗ Minh Trà không uống ly rượu đó ngày, chỉ ra sức khen ngợi tay nghề của Léon tốt, ly rượu cũng rất đẹp.

Léon thích thú vô cùng: “Đây vẫn là lúc trước chú từ Trung Quốc mang về, rất đẹp, chú vẫn luôn tiếc không lỡ dùng, sợ làm vỡ….”

Đỗ Minh Trà cầm chiếc ly đế cao mảnh mai, hơi ngửa mặt, uống một hớp.

Đá viên ở trong ly đập nhẹ vào thành ly tạo ra thanh âm giòn tan.

Léon cẩn thận nhìn cô, mong đợi khen ngợi: “Thế nào?”

Đỗ Minh Trà mở miệng, cô không nói gì, bỗng nhiên đặt ly xuống, che miệng chạy thẳng vào hướng phòng vệ sinh.

Léon sững sờ.

Áo vest trượt xuống từ trên người Đỗ Minh Trà, rơi xuống đất, bị giẫm chân lên.

Thẩm Hoài Dữ sắc mặt thay đổi, đi theo đằng sau cô, chạy bước lớn đi theo.

Trước hai giây Thẩm Hoài Dữ định đạp cửa phòng vệ sinh, Đỗ Minh Trà khom người trước bồn cầu, nôn ọe, không vươn tay mà đưa ra sau xua xua tay, ý là không muốn để anh đi qua.

Thẩm Hoài Dữ dừng bước chân.

Anh nghe thấy tiếng nôn ọe ở bên trong.

Léon từ phía sau cũng đi theo đến, ông ta hỏi: “Minh Trà, sao vậy?”

Dáng vẻ muốn kéo Thẩm Hoài Dữ ra, bị Thẩm Hoài Dữ ngăn lại: “Chú đợi chút, Minh Trà không thích bị người khác nhìn thấy.”

Đỗ Minh Trà có một lòng tự tôn vô cùng mạnh mẽ.

Cô không muốn ở trước mặt người khác lộ ra vẻ yếu đuối hoặc nhếch nhác.

Cho dù là người thân thiết nhất của không được.

Thẩm Hoài Dữ nhận thức rõ điều này.

Thẩm Hoài Dữ hỏi Léon: “Tình trạng này của cô ấy đã bao lâu rồi?”

Biểu cảm của anh hơi ngưng trọng.

“Tôi không biết, mấy ngày trước tôi không ở đây” Léon bối rối vò đầu “Một người đang khỏe sao lại nôn——ọe?

Léon bỗng nhiên ngừng lại.

Ông ta nghĩ đến một vấn đề.

Chậm rãi ngẩng đầu, Léon nhìn vào mắt Thẩm Hoài Dữ: “Cậu——”

“Tôi không biết” Thẩm Hoài Dữ nói “Tài xế ở gần đây, lúc nào cũng có thể đưa Minh Trà đến bệnh viện.”

Léon tức giận đấm một đấm lên bả vai anh, cơ thể của Thẩm Hoài Dữ đong đưa, không tránh.

Léon mắng to: “Cậu sao vẫn giống như cha cậu vậy?”

Thẩm Hoài Dữ không để tâm đến tức giận của ông ta, không thể không nghĩ nhiều, trong lòng anh âm thầm tính toán thời gian.

Từ lần trước, vừa hay đã qua ba tháng lẻ 13 ngày.

Anh và Đỗ Minh Trà mỗi lần làm đều có dùng biện pháp, Thẩm Hoài Dữ hiểu rõ cô bây giờ vẫn còn đang đi học, việc có con đối với cô mà nói sẽ là một đả kích nặng nề.

Nhưng nếu như thật sự có……

Bình Luận (0)
Comment