Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 106

"Đúng vậy! Nương mau ra xem!"

Liễu Quế Lan cũng không khống chế được, gấp gáp bước nhanh theo ra ngoài.

Mà Phượng Chỉ U cách cửa sổ không quá gần, tự nhiên cũng không nghe thấy hai người các nàng to nhỏ cái gì.

Nàng cứ một đường đi thẳng về phía phòng Phượng Chỉ Minh.

Vương thị biến sắc, vội vàng chạy tới ngăn cản: "Vị cô nương này, không biết cô......"

Nói tới đây, Vương thị hơi nhíu mày, bóng lưng này sao lại quen mắt như vậy?

Phượng Chỉ U mặc kệ Vương thị, cũng mặc kệ bà ta có hiểu lầm gì không, tiếp tục đi về phía phòng Phượng Chỉ Minh.

Vương thị có hơi sốt ruột, sải bước chạy theo.

Liễu Quế Lan khoát khoát tay với Vương thị: "Xuân Tú, ngăn cô nương này lại, mau ngăn lại."


Nhưng khi bà ta đi lên phía trước, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ giật mình, đưa tay lên che miệng: "Ngươi...... Sao lại là ngươi?"

Phượng Chỉ U bình tĩnh đáp: "Là tôi thì làm sao? Bà hoảng hốt ngăn cản tôi làm gì?"

Vương thị kinh ngạc tới nỗi thiếu chút nữa rớt cằm, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có đánh chết bà ta cũng sẽ không tin, người ăn mặc gấm vóc lụa là trước mặt này là Phượng Chỉ U!

Ở trong mắt của bà ta, Phượng Chỉ U luôn là kẻ vô năng vô dụng, ấn tượng này từ trước đến nay vẫn luôn không thay đổi.

Cho dù bây giờ Phượng Chỉ U kiếm được không ít bạc, nhưng trong lòng Vương thị căn bản không muốn tin một nha đầu nhu nhược vô dụng như nàng có thể làm nên trò trống gì?

Nhưng hiện tại chuyện gì đang xảy ra?!

Vương thị nhất thời nghẹn lời, vốn còn muốn nịnh nọt một chút, nhưng vừa thấy người đến là Phượng Chỉ U, lập tức cơn tức bùng phát, cao giọng chất vấn: "Ngươi...... Ngươi sao lại ăn mặc như cô nương nhà giàu vậy, trong bọc kia đựng cái gì? Y phục xa hoa kiểu này giá trị không nhỏ đâu nhỉ, ngươi lấy đâu ra số bạc này!"

Phượng Chỉ U bình tĩnh liếc bà ta một cái: "Liên quan gì đến bà."

Vương thị chưa kịp đáp lại, đã nghe thấy giọng điệu a dua nịnh hót của Liễu Quế Lan vang lên: "Đây là cô nương nhà ai thế, dáng người này thật đẹp."

Chỉ thấy Liễu Quế Lan chống gậy, vẻ mặt gấp gáp, thở hồng hộc bước tới.

Nhưng vừa đến gần, nhìn thấy người nọ là Phượng Chỉ U, nhất thời khiếp sợ bật thốt lên: "Sao lại là ngươi?!"

Phượng Chỉ U nhíu mày, trong mắt cũng xẹt qua vài tia bất đắc dĩ: "Hai người có việc gì không?"

Vương thị vốn đã chướng mắt Phượng Chỉ U, hơn nữa vừa rồi nàng ta còn lạnh nhạt với mình như vậy, nhất thời nổi giận đùng đùng.

"Phượng Chỉ U trong mắt ngươi còn có người tổ mẫu và mẫu thân này nữa không hả, kiếm được mấy đồng bạc rách rồi thì ngay cả trưởng bối cũng không để vào mắt sao? Chỉ dựa vào mấy cái bình bình lọ lọ kia thì có thể làm nên được tích sự gì, suốt ngày chạy lên trấn, tưởng mình là người trên trấn rồi hả, nếu thật sự có tiền thì chuyển lên trấn mà sống luôn đi, còn ở trong nhà này làm gì!"

Phượng Chỉ U nghe thế cũng chỉ lạnh lùng đáp lại: "Cũng đã phân gia rồi, bà lo lắng cái gì?"


Liễu Quế Lan thấy cái dáng vẻ này của Phượng Chỉ U, tức giận muốn mắng to một trận, nhưng vừa nghĩ tới bình thường nàng cường thế như thế, hôm nay lại ăn mặc đẹp như vậy, dường như nhớ ra lại cái gì, nhìn nhìn Phượng Chỉ U, bày ra dáng vẻ hiền hòa nói: "Ta nói này Phượng nha đầu, ngươi nói cho tổ mẫu biết, y phục này có phải vị Cố Thiên công tử kia mua cho hay không? Vậy khi nào các ngươi đến thăm người làm tổ mẫu, còn có cha ngươi, cũng để ý một chút, xem hôm nào ngày lành tháng tốt, đến hạ sính lễ đi, cửa hôn sự này người làm trưởng bối chúng ta không có ý kiến gì, chuyện nên làm thì cứ làm đi, kéo dài thêm đối với một cô nương như ngươi cũng ảnh hưởng không tốt."

Vương thị vừa nghe Liễu Quế Lan nói như vậy, trong lòng khẽ run lên, ai cũng biết Cố công tử này không phải người bình thường, nếu Phượng Chỉ U này thật sự gả đến đó, mà bà còn đối xử người ta như vậy, nhỡ làm cho Phượng Chỉ U nổi lên ý định trả thù thì làm sao, bà sẽ không chịu nổi mất, nghĩ vậy Vương thị bỗng cảm thấy hận không thể hung hăng đánh vào miệng mình vài cái.

Bà ta ngượng ngùng cười, vội vàng sửa miệng nói: "Phải nói là Chỉ U nhà chúng ta chính là một người có bản lĩnh, chờ ngươi gả đi, ta làm nương cũng được theo ngươi hưởng thanh phúc rồi."

Lúc này phu thê Phượng Chỉ Minh cũng từ trong phòng đi ra, thấy ba người các nàng đều đứng ở chỗ này, Đặng Kỳ Kỳ thấy hơi khó hiểu nên lên tiếng hỏi: "Mọi người đang làm gì vậy?"

Nàng ta vừa nói xong, thì nhận ra Phượng Chỉ U đang mặc một thân y phục tơ lụa đẹp mắt, nhất thời hai mắt sáng ngời, tự tận đáy lòng khen ngợi nói: "Muội muội mặc bộ y phục này thật đẹp mắt."

Phượng Chỉ U cười khẽ, đưa bọc y phục trong tay cho Đặng Kỳ Kỳ: "Đại tẩu, mấy nay muội quá bận rộn, cũng không có thời gian mua y phục cho mọi người, chỗ này là Tử Thần nhà muội mua về, huynh tẩu mau về phòng mặc thử xem."

Lúc này Liễu Quế Lan và Vương thị vô cùng sửng sốt, vậy mà lại không phải là đồ Cố công tử mua!

Đặng Kỳ Kỳ thoáng kinh ngạc, một mực từ chối: "Chỉ U à, cái này không được, chúng ta có y phục để mặc là tốt rồi, làm việc giúp muội, còn lấy tiền công của muội thật sự đã làm cho ta và ca ca muội cảm thấy rất ngại ngùng rồi, giờ muội còn mua cả y phục cho chúng ta nữa, không được, tuyệt đối không được, dù sao tẩu cũng không thể nhận."

Phượng Chỉ U mạnh mẽ nhét bọc y phục vào trong tay Đặng Kỳ Kỳ: "Đại tẩu, chúng ta đều là người một nhà, tẩu đừng khách sáo như vậy mà, hai người thức khuya dậy sớm giúp muội làm việc, trong lòng muội muội hiểu rõ, chỗ y phục này tẩu nhất định phải nhận lấy, hơn nữa là Tử Thần nhà muội mua cho hai người, nếu như tẩu không nhận vậy không phải là phụ tấm lòng của Tử Thần sao."

Phượng Chỉ Minh nhìn muội muội thành tâm thành ý tặng đồ, trong lòng vô cùng ấm áp!


Hắn ta mỉm cười nói: "Nương tử, muội muội cũng đã đưa tới rồi, chúng ta cứ nhận đi, dù sao cũng là muội muội nhà mình, không cần khách sáo làm gì."

Vẻ mặt Đặng Kỳ Kỳ còn hơi khó xử: "Cái này......"

Phượng Chỉ U thấy Đặng Kỳ Kỳ còn đang ngần ngại, tiếp tục nói: "Đại tẩu, tẩu xem, ca ca ta cũng đã nói như vậy rồi, nếu tẩu còn từ chối nữa có phải là quá xa lạ rồi không? Huống hồ đây là phu quân muội mua, cũng không phải muội, nếu tẩu không cần, thật là phụ lòng chàng ấy mà."

Cuối cùng Đặng Kỳ Kỳ cảm kích nhìn Phượng Chỉ U: "Muội muội đã có lòng như vậy, đại tẩu nếu còn không nhận nữa thì thật là không biết điều, thay tẩu tử cám ơn tướng công nhà muội nhé."

Vương thị và Liễu Quế Lan mang theo ánh mắt trông mong mà nhìn, trong lòng không biết có bao nhiêu hồi hộp, nhưng mong ngóng cả nửa ngày, vậy mà các nàng đều không có?!

Tên súc sinh này!

Rốt cuộc Vương thị nhịn không được nữa, há miệng quát: "Phượng Chỉ U nói thế mà cũng nói được sao? Toàn bộ thôn Liên Hoa có ai mà không biết nam nhân của ngươi là một hán tử trên núi, lấy đâu ra bạc? Đồ bất hiếu nhà ngươi, việc này nếu để người ngoài biết, còn không phải chê cười chết ngươi à!"

Liễu Quế Lan thở mạnh một cái, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra một bộ dạng cao cao tại thượng.

Phượng Chỉ U căn bản chẳng buồn để ý các nàng nói gì, thậm chí mặt cũng không đổi sắc mà nói: "Tôi đã ở riêng rồi, còn nói với tôi những thứ này làm gì, tôi làm nô lệ cho các ngươi nhiều năm như vậy, sớm đã trả hết rồi, từ bé đến giờ các ngươi mua cho tôi bộ y phục nào chưa, nếu muốn các ngươi cứ tùy tiện nói với người ta đi, tôi mới không sợ đó."

Bình Luận (0)
Comment