Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 5

"Đúng, đánh bản tử đi."

"Đánh."

Lý chính giơ tay ý bảo mọi người bình tĩnh.

Vương thị không biết làm sao nhìn chằm chằm lý chính, trán đổ mồ hôi.

"Lý chính, chân tay ta già yếu có thể không chịu nổi đánh bản tử, con gái của ta cũng còn nhỏ, không nên đánh a, không được đánh, lý chính..."

Lý chính lạnh lùng: "Người đâu, đánh cho ta."

Đầu Vương thị kêu ong một cái, trực tiếp tê liệt ngồi bệt dưới đất.

Mà Trịnh Kim Linh hoảng hốt đi tới bên người Phượng Chỉ U, kéo cánh tay của nàng, khẩn cầu nói: "Muội muội cứu ta, ta không muốn bị đánh, chúng ta là tỷ muội mà, muội nhẫn tâm nhìn ta như vậy sao, muội muội, muội cầu xin lý chính thương tình tha cho tỷ tỷ và nương được không?"

"Tỷ tỷ, muội cũng muốn cầu tình cho tỷ, chỉ là..."

Nàng muốn nói lại thôi, Trịnh Kim Linh kinh ngạc nhìn nàng.

Phượng Chỉ U thở dài một hơi: "Việc hại người như này... Nếu nháo tới nha môn thì chính là tội chết rồi!"


Sao lý chính còn không nghe ra dụng ý của Phượng Chỉ U, chỉ là tiểu nha đầu này..., nếu không bất đắc dĩ ông ta cũng không muốn làm lớn chuyện này. Lúc nãy nói muốn báo chuyện lên nha môn, chỉ là muốn dọa Lý Tam và hai mẹ con Vương thị mà thôi.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đánh cho ta."

Lý chính vừa dứt lời, tám gã hán tử cường tránh đè hai mẹ con bọn họ quỳ rạp trên mặt đất, sau đó từng cái từng cái bản tử đánh lên trên người các nàng ta.

"Ba!"

"Á!"

"Ba!"

Trịnh Kim Linh đau đến mức nước mắt rơi đầy mặt: "Á, cứu mạng, đừng đánh, nương ơi con đau quá... Á!"

Mặt Vương Xuân Tú cũng trắng bệch, liên tục gào khóc: "Lý chính chúng ta biết sai rồi, lần sau không dám nữa, đừng đánh hai mẹ con chúng ta nữa, cầu xin ông."

Đánh xuống được mấy bản, mông của hai mẹ con kia đều đã nở hoa, vết máu sớm đã thấm cả ra ngoài.

Mặt Phượng Chỉ U tỏ vẻ lo lắng, nhưng đáy lòng lại cười lạnh liên tục, hừ, đây chẳng qua là vừa mới bắt đầu thôi.


Lý chính chắp hai tay sau lưng, chờ đánh xong, trước khi rời đi còn lạnh lùng mở miệng: "Nếu còn có lần sau, cút khỏi thôn Liên Hoa luôn đi, đỡ phải mất mặt xấu hổ."

Không lâu sau, cha của Phượng Chỉ U là Phượng Đại Sơn dẫn theo hai nhi tử chạy từ ngoài ruộng tới.

Nhìn thê tử và con gái riêng của bà ta nằm trên mặt đất, vẻ mặt đầy lo lắng: "Đây là làm sao vậy Xuân Tú? Các ngươi mau đỡ Linh nhi dậy."

Phượng Đại Sơn vừa nói vừa đỡ Vương Xuân Tú đứng lên.

Phượng Đại Sơn không cẩn thận đụng phải vết thương của bà ta, nhất thời Vương Xuân Tú nhe răng trợn mắt, thở hổn hển hô: "Ai nha, ông nhẹ một chút cho tôi, đau chết tôi rồi."

Thở nhẹ một hơi, Vương Xuân Tú hung tợn lườm Phượng Đại Sơn một cái: "Ông còn có mặt mũi hỏi tôi, nha đầu kia của ông thật là có bản lĩnh, hại tôi và Linh nhi bị đánh ở trước mặt toàn bộ người trong thôn, tôi là một phụ nhân cũng thôi đi, nhưng Linh nhi phải làm sao bây giờ?!"

Phượng Đại Sơn sửng sốt: "Cái gì? Nàng ta không phải đã chết rồi sao?"

Phượng Chỉ U đứng ở một bên xem kịch cũng mệt mỏi, trực tiếp đến gần: "Cha, người cứ hy vọng con gái chết như vậy sao?"

"Ngươi... làm sao ngươi còn sống?"

Lãnh ý ở đáy mắt Phượng Chỉ U càng ngày càng đậm, cha của nguyên chủ căn bản không thèm để ý đến sự sống chết của nguyên chủ, không có gì quan trọng bằng bà nương trước mắt này.

Phượng Chỉ U cười lạnh: "Thế nào? Nếu không con gái lại chết một lần nữa cho cha xem?"

Phượng Đại Sơn sửng sốt, đây là con gái lúc trước của ông ta ư? Sao thoáng cái đã thay đổi nhiều như vậy?

Vương Xuân Tú trợn trắng mắt: "Cũng tại ông vô dụng, nuôi ra một kẻ vô ơn như vậy, cái tên hèn nhát nhà ông còn thất thần ra đó làm gì, loại con gái bất hiếu này, nên bán đi!"

Bình Luận (0)
Comment